Dịch:
Trần Hải Phong |
Biên:
Hàn Phong Vũ
“Rốt cuộc giải quyết xong”
Đợi sau khi nuốt hết toàn bộ quỷ khí phân tán khắp nơi, Hạ Thiên mệt mỏi ngồi xuống mặt đất có chút ẩm ướt.
Run run rút một điếu thuốc châm lửa hít một hơi thật sau, trong lòng Hạ Thiên Kỷ vẫn chưa hết hoảng sợ.
Nếu hắn không ở chỗ Ngô Địch, không có lời giải thích của Ngô Địch về thi triển quỷ thuật cho hắn, vậy thì vừa rồi hắn đã bị không gian lập phương nổ chết.
Có lẽ Ngô Địch không biết mình đã giúp được gì, nhưng với Hạ Thiên Kỳ, thì coi như Ngô Địch đã gián tiếp cứu hắn một mạng.
Sau khi thi triển ra một quỷ thuật uy lực cực mạnh kia, đoản kiếm lần nữa khôi phục độ dài dao găm, Hạ Thiên Kỳ cầm trên tay quan sát một hời, lại nhớ tới cách làm của Ngô Địch lúc đó, trực tiếp thu quỷ binh vào trong thân thể.
Mặc dù sự kiện có nhiều nguy hiểm, nhưng may mắn chính là, rốt cuộc hắn cũng học được cách thi triển quỷ thuật.
Có khả năng thi triển quỷ thuật, với hắn mà nói thì cái này cũng coi như đột phá đặc biệt, vì cái này có thể bổ khuyết cho thủ đoạn tấn công vốn nghèo nàn của hắn.
Không còn như trước kia, chỉ có thể dựa vào vật lộn gần người thuần túy, với đối thủ mạnh mẽ hơn mình thì hoàn toàn không cách nào.
Có điều uy lực của quỷ thuật tuy mạnh mẽ, nhưng quỷ khí cần tiêu hao cũng tương đối nhiều, dưới điều kiện tiên quyết không có nước thuốc thuật pháp, một lần thi triển quỷ thuật đã là cực hạn của hắn.
Giống như vừa rồi, nếu hắn không nuốt quỷ khí bổ sung thì sợ rằng trong cơ thể hắn không còn chút quỷ khí nào.
Cho nên chiêu này chỉ nên dùng làm chuẩn bị mạnh nhất phía sau, thi triển để đánh bất ngờ có lẽ sẽ rất hiệu quả.
Hạ Thiên Kỳ cẩn thận cảm nhận bản thân một chút, hắn phát hiện trạng thái quỷ anh của hắn tiến thêm một bước tới gần cấp ác quỷ, thậm chí hắn có thể mơ hồ cảm nhận thay đổi của không gian.
Không hề nghi ngờ, đây là dấu hiệu quỷ vực sắp xuất hiện, nếu hắn có thể khiến cái cảm ứng này mạnh mẽ hơn một chút, hoặc giả hắn cũng có thể như con lệ quỷ ở khu không người, khiến thời gian trong phạm vi nhất định dừng lại một thời gian ngắn.
Còn như tiến thêm nữa, thì phải đột phá cấp ác quy3m thật sự có năng lực sáng tạo quỷ vực.
Nghĩ tới mình đang tới gần cấp ác quỷ hơn, tim Hạ Thiên Kỳ nhảy điên cuồng không thể khống chế, hoặc nói với một dố lão đại trong Minh Phủ thì cái này không coi vào đâu, nhưng với hắn mà nói lại là một hy vọng.
Một hy vọng có thể càng đi càng xa trong tương lai.
Có điều tuy nói khoảng cách đột phá cấp ác quỷ đã rất gần, thế nhưng rốt cuộc tới lúc nào mới có thể phá bỏ hàng rào này, trong lòng hắn không có khái niệm.
Dù sao hiện tại hắn chỉ mơ hồ cảm nhận được một chút khí tức không gian, muốn tiến thêm một bước, ít nhất phải tiến thêm một đoạn ngắn nữa.
Kỳ thực trong lòng hắn cũng rõ ràng, chuyện thế này cũng không phải dựa vào nhanh đi là có thể nhanh tới, dù sao thì dục tốc bất đạt, với nâng cao thực lực tự thân, hắn vẫn luôn tương đối hài lòng, chỉ là vẫn chưa đủ.
Vì kỳ sát hạch quản lý cấp cao của hắn đã càng lúc càng gần.
Còn có trận pháp sắp sụp đổ hoàn toàn trong nhà hắn, gần đây mỗi lần nghĩ đến chuyện này lòng hắn đều dấy nên bất an mãnh liệt.
Không suy nghĩ nhiều, thấy đường chân trời đã nổi lên màu trắng bạc, Hạ Thiên Kỳ nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ vinh dự mới phát hiện, không ngờ đã sắp tới hơn 5 giờ sáng.
Vỗ vỗ bùn đất trên quần, Hạ Thiên Kỳ duỗi thắt lưng, vừa ngáp vừa đi tới chỗ ở của các nhân viên ở quán trọ Vương Lão Tam.
- ---
“Quản lý Hạ đi được bao lâu rồi?”
Trong quán trọ, Vương Tang Du nhìn bóng tối nơi chân trời đang dần bị xua tan, tâm trạng có chút lo lắng, có chút bận tâm hỏi Triệu An Quốc:
“Đi được một lúc rồi.”
Triệu An Quốc cũng cảm thấy thời gian Hạ Thiên Kỳ rời đi có hơi dài, có điều với an nguy của Hạ Thiên Kỳ, hắn vẫn không chút lo lắng nào:
“Yên tâm đi, quỷ vật kia đã bị tiền bối xử lí, hắn chưa trở về chắc chắn là đang nghỉ ngơi”
Vừa rồi mỗi người bọn họ đều nhận được phần thưởng 5 điểm vinh dự, trong hành lang tràn đầy tiếng kêu của một số tay mơ, 5 điểm vinh dự, với Hạ Thiên Kỳ mà nói có thể không coi vào đâu, thể nhưng với những người mới mà nói, cái này thì đây là con số chỉ có đạt được chấm điểm cấp hoàn mỹ mới có thể lấy được.
Ngay cả ba người Vương Tang Du, Triệu An Quốc, cũng vẻn vẹn chỉ nhận được một lần chấm điểm cấp hoàn mỹ, phần thường 5 điểm vinh dự này cũng rất quan trọng với bọn họ.
Hạ Thiên Kỳ bình thản đi tới quán trọ Vương Lão Tam, sự kiện đoàn thể lần này, hắn thu được tổng cộng 22 điểm vinh dự.
Lương tạm là phần thưởng10 điểm vinh dự, cộng thêm trích phần trăm 12 điểm vinh dự cộng thêm.
Đồng thời nhân viên tham dự sự kiện, tổng cộng chỉ tổn thất một mình Lý Khang Địch, thành tích trong sự kiện đoàn đội này coi như tương đối khá.
22 điểm vinh dự, nhiều nhất chỉ có thể dùng để cường hoá hai lần, 2 điểm vinh dự còn lại, hắn cũng đã nghĩ xong, định sẽ cường hoá áp chế ác linh.
Trước kia hắn cường hóa áp chế ác linh có thể không dùng vào việc gì, thế nhưng theo hắn cách cấp ác quỷ ngày càng gần, cái cường hóa này không thể nghi ngờ là lo trước khỏi họa.
“Quản lí Hạ!”
“Lãnh đạo đã trở về!”
Vừa đi vào trong sân, Hạ Thiên Kỳ đã nghe tiếng kêu vô cùng sùng bái của các nhân viên, hắn vô thức dừng lại, trong chốc lát, mười mấy người lại lần lượt vọt ra khỏi lữ quán, trên mặt mang đầy kích động vui sướиɠ.
Trong ánh mắt sùng bái cuồng nhiệt của các nhân viên, Hạ Thiên Kỳ bước nhanh đi vào quán trọ, làm ra một bộ dạng dễ dàng tiêu diệt quỷ vật.
Mặc kệ thế nào, nên giả vờ ngạo mạn thì vẫn phải giả vờ, cái cơ hội khoe khoang chơi trội này trước giờ hắn chưa từng bỏ qua.
Vào quán trọ ngủ một giấc, đến tận lúc xế chiều, Hạ Thiên Kỳ mới dẫn theo các nhân viên rời khỏi thôn Tường Phượng.
Sau khi ngồi xe bus quay lại thành phố, Hạ Thiên Kỳ căn dặn Triệu An Quốc và Đào Kim Sơn đi mua cho hắn ít táo trở lại, hắn lại dẫn theo những người còn lại tìm một nhà hàng điều kiện tốt.
Lại nói tiếp thì đây là lần đầu tiên hắn dẫn đội, quá trình có sợ hãi nhưng không nguy hiểm coi như đủ khiến hắn hài lòng, cho nên bữa ăn này vẫn cần phải ăn.
Chờ hai người Đào Kim Sơn và Triệu An Quốc mang một túi táo trở về, Hạ Thiên Kỳ lại gọi phục vụ tới bắt đầu gọi món, sau đó hắn lại thừa dịp thời gian trống món ăn chưa lên, nói với mọi người một dự định nảy ra trong đầu hắn:
"Mấy câu tào lao chui ra từ miệng tôi không có chút ý nghĩa nào, các người nhất định không có hứng thú nghe. Cho nên tôi nói chút chính sự, nói chút chuyện hữu dụng với các người.
Sự kiện Minh Phủ sắp xếp thì các người nhất định phải tham dự, với các người hiện tại mà nói thật ra rất khó khăn, dưới tình huống bình thường, các người cũng chỉ có thể nhận được chấm điểm thông thường, tốt nhất cũng chỉ là ưu tú.
Phần thưởng một hai điểm, với người chủ thuật pháp mà nói còn miễn cưỡng ăn một miếng, mà với người chủ quỷ vật thể chất mà nói, thì muốn uống ít canh cũng vất vả.
Không cần tôi nói, chỉ cần các người tham dự qua một hai lần sự kiện, trong lòng đều sẽ rất rõ ràng một việc, đó chính là sinh tồn trong Minh Phủ, không có thực lực sớm muộn là một con đường chết.
Sự kiện quỷ dị khó phân biệt, đám quỷ vật quỷ quyệt lạ thường, một lần hai lần chắc là còn có thể dựa vào may mắn sống sót, thế nhưng lâu ngày, nếu thực lực không có nâng cao về chất, như vậy bị gϊếŧ là tất nhiên."