Dịch:
Trần Hải Phong
Biên:
Hàn Phong Vũ
Hạ Thiên Kỳ mặt không đổi sắc đi ra khỏi phòng, hắn lướt qua các vẻ mặt kính sợ của nhân viên đang chăm chú nhìn mình.
Trong quá trình không một ai lên tiếng, hành lang tối tăm như một gian mật thất đóng kín, bầu không khí yên lặng bao trùm.
“Mọi người ra hết rồi sao”
“Ừm, tất cả đều ra ngoài, ngoại trừ Lý Khang Địch bị gϊếŧ, những người khác đều ở đây, tính cả chúng ta có 11 người.”
Trước đó, Vương Tang Du bị tên giả mạo đánh trúng, trên người cũng bị vài vết thương nhẹ, lúc này nhìn qua sắc mặt cô có hơi tái nhợt
“Sự kiện lần này, điều tra suốt một ngày, tôi đã lý giải được.
Trước đó, tôi từng nghi ngờ, quỷ vật trong sự kiện, là một con ác quỷ chỉ tồn tại trong quỷ vực di động, có năng lực có thể điều khiển thời không.
Có điều một loạt cảnh tượng tôi nhìn thấy kế tiếp, tôi lại sinh ra nghi ngờ, mãi tới khi hoàn toàn phủ định toàn bộ suy đoán vốn có.
Sự kiện này không có bất cứ quan hệ nào với di động quỷ vực, tay đen sau màn cũng không phải ác quỷ đáng sợ, mà là một con lệ quỷ có năng lực đặc thù.”
Nói dến chỗ này, Hạ Thiên Kỳ cố ý dừng lại nhìn thoáng qua phản ứng của tất cả các nhân viên, ngoài ba người Vương Tang Du vì có chút lý giải đại khái, mà có vẻ kinh ngạc ra, những nhân viên khác đều là khuôn mặt ngỡ ngàng.
Hiển nhiên Hạ Thiên Kỳ không nói, cũng không kết luận quỷ vật trong sự kiện có năng lực gì, với những tay mơ này mà nói đều có thể nói là thiên phương dạ đàm*.
*Thiên phương dạ đàm: chuyện mơ tưởng hão huyền, chuyện sẽ không xảy ra.Trên thực tế Hạ Thiên Kỳ có thể không cần nói, nhưng lần này hắn cảm thấy cần phải cho những người mới này biết, nhất là Vương Tang Du. Ba người bọn họ là người lão luyện có chút ít trải nghiệm, đều có hiểu biết với chân tướng sự việc, thế nên với bọn họ mà nói, chuyện này là kinh nghiệm vô cùng quý giá.
Nếu lần này có thể hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nếu có lần tiếp theo xảy ra thì sẽ không mờ mịt luống cuống như lần này.
Ngay từ lúc hắn mới biết mình phải dẫn đội tham gia sự kiện đoàn thể lần này, hắn từng nghiêm túc cân nhắc một vấn đề, chính là làm thế nào để đào tạo những nhân viên cấp dưới này của hắn.
Mặc dù chỉ nhìn từ trước mắt, đào tạo mấy người Vương Tang Du này, ngoài có thể khiến nội tâm của bọn họ cảm thấy biết ơn hắn một chút ra, cũng không có bất kỳ giá trị nào với hắn.
Nhưng nếu nhìn xa một chút, vậy thì cái đào tạo trước mắt này có vẻ có ý nghĩa rất lớn lao.
Vì sau khi hắn tấn chức làm quản lý cấp cao, là có thể thành lập một tập thể của riêng mình. Cũng không phải tách ra thành lập tiểu đội như hắn và mấy người Lãnh Nguyệt, chỉ là mấy lời hứa ngoài miệng của bọn họ vốn không được Minh Phủ công nhận.
Có thể nói một khi hắn thành quản lí cấp cao, chỉ cần đối phương quen biết hắn, bất kể là ai, hắn đều có thể kéo về đội của mình, cái này tương đương với có thể mở một công ty con dưới công ty mẹ Minh Phủ này.
Đồng thời cân nhắc tới tương lai, chiến trường chính của hắn là đệ nhị vực, thậm chí là đệ tam vực, mà hai khu vực thần bí này, tràn ngập khủng hoảng và hung hiểm không cách nào tưởng tượng.
Cho nên hắn cần trợ thủ, cần có thể lực của mình, như vậy mới có thể lấy được một chỗ đặt chân yên ổn ở đệ nhị vực.
Vì hiện tại hắn không quá rõ ràng, đệ nhị vực là dạng địa phương gì, chỉ biết nơi đó là chỗ khiến cho người như Ngô Địch khi nhắc tới cũng trở nên biến sắc.
Hắn cũng từng hỏi Ngô Địch chuyện về đệ nhị vực, nhưng Ngô Địch chỉ nói nơi đó rất nguy hiểm, rất đáng sợ, nhiều hơn nữa có lẽ là xuất phát từ bảo vệ hắn, không muốn để hắn quá tuyệt vọng, cũng có lẽ xuất phát từ đây là chuyện bí mật của Minh Phủ, bây giờ hắn còn chưa có tư cách biết, nói chung, Ngô Địch chỉ để cho hắn rèn tốt nền tảng, tiến lên từng bước một.
Đồng thời nhắc nhở hắn, đối xử tốt với cấp dưới, đào tạo thế lực của mình.
Cái này là Ngô Địch đề nghị với hắn, cũng là lời khuyên cho hắn.
Đương nhiên, kể cả không có nhắc nhở của Ngô Địch thì hắn cũng làm chuyện như vậy, suy nghĩ có thể đào tạo mấy nhân tài có thể dùng được.
Mà sự kiện đoàn thể lần này, đúng lúc là một cơ hội giúp hắn chôn hạt giống đào tạo xuống, vì hắn biết, có một số nhân viên rất có tiềm lực, sở dĩ thực lực đình trệ, phát triển chậm chạp, một phần nguyên nhân rất lớn là vì tài nguyên.
Bọn họ không có tài nguyên cho bọn họ trưởng thành.
Cũng không nhận được một số bảo vệ cần thiết, cho nên như biển lớn đãi cát, còn dư lại không bao nhiêu.
Cho nên chỉ cần hắn có thể cung cấp tài nguyên cho những người mới này phát triển, có lẽ nhất định có người có thể nắm lấy cơ hội, trưởng thành trong thời gian ngắn.
Vì hắn là ví dụ điển hình, hắn biết rõ mình làm sao chuyển mình.
Thấy Hạ Thiên Kỳ cố ý dừng lại ở chỗ này, Triệu An Quốc có chút nhát gan mở miệng hỏi:
“Cái kia…Tiền bối, nếu không phải là vấn đề thời gian, thì làm sao lý giải cái chết của Lý Khang Địch?”
“Cái chết của Lý Khang Địch không phải chết trong tương lai, mà là chết trong một dị không gian giống quán trọ này như đúc.
Cái dị không gian này, tôi cảm thấy nếu đổi thành một từ khác, chắc chắn tất cả mọi người nghe đều có thể hiểu, nó gọi là không gian kính tượng.
Nếu tôi đoán không nhầm, thôn Tường Phượng này có hai mặt, một mặt là không gian chân thật, một mặt là không gian kính tượng.
Hai loại không gian hỗn tạp một chỗ, cho nên gặp một nơi giống nhau như đúc, hai người giống nhau như đúc.
Tựa như bình thường chúng ta soi gương, cậu đứng trước gương, bản thân trong gương là cậu, vậy bản thân trong gương đi ra, vậy thì nó có phải cậu không?
Tình huống xảy ra ở thôn Tường Phượng, cũng giống như tình huống này.
Lấy cái chết của Lý Khang Địch làm ví dụ, lúc Lý Khang Địch đi từ sân vào quán trọ, trên thực thế là đi vào quán trọ kính tượng. Mà trong quán trọ kính tượng, không cần biết người nào trong các người, với Lý Khang Địch lúc đó mà nói đều là quỷ, nên cũng có thể gϊếŧ hắn.
Còn Lý Khang Địch xuất hiện sau đó, thì cơ bản là Lý Khang Địch bị kính tượng mô phỏng ra, xuất hiện trước mặt chúng ta mang tính biểu trưng, mục đích chính là để quấy nhiễu phán đoán của chúng ta, khiến chúng ta nghĩ vấn đề là do thời không hỗn loạn.
Điểm này tôi đã xác nhận trong nhà Lý Vưu, Lý Vưu và Tùy Kim Hỉ bị kính tượng mô phỏng ra, hai người đều lần lượt gϊếŧ chết mình thật sự, muốn chiếm chỗ.
Còn có hàng giả ngụy trang thành tôi trước đó kia, nó cũng là một ví dụ rất rõ ràng.
Thôn Tường Phượng chính là một thôn làng bị kính tượng mô phỏng, tồn tại hai mặt chân thực và kính tượng.”
“Đây chẳng phải nói còn có kính tượng quỷ giống chúng ta như đúc, đang ẩn náu trong thôn này?"
Nói đến chỗ này, Đào Kim Sơn không khỏi rùng mình môt cái, cảm thấy nếu mình chết bên trong sự kiện, như vậy trong hiện thực, con người “Đào Kim Sơn” này vẫn tồn tại.
“Ừm, có điều trước mắt kính tượng quỷ còn chưa xuất hiện, hoặc giả đang ở trong quán trọ kính tượng, chờ thời cơ hành động.
Nhưng bọn chúng sẽ không có cơ hội.”
Hiển nhiên Hạ Thiên Kỳ đã tìm được cách giải quyết sự kiện này, nên sau khi giải thích xong cho các nhân viên, ngữ khí trở nên tương đối thoải mái.
“Quản lý Hạ, anh nói không gian kính tượng chắc là năng lực của quỷ vật đi? Thế nhưng quỷ vật trốn trong thôn, chúng ta phải làm sao tìm được nó chứ?”