Dịch: Hàn Phong Vũ
Đăng tải: Mặc Nhiên
Bị đám người Triệu Mãn Sơn thúc giục phía sau, Hạ Thiên Kỳ cũng theo sau Trần Sinh và Tăng Vũ đi qua con đường lát đá phía dưới, tiến vào trong khu thôn trấn nhỏ mà nhìn bên ngoài tràn đầy cảm giác huyền bí kia.
Cảm giác quen thuộc lại lần nữa xuất hiện, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy đầu óc mình như bị choáng váng vài giây, thế nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã tính táo lại như bình thường, nhưng cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.
Bởi vì lúc này hắn đang ngồi bên mép giường trong một căn phòng ngủ, trên vách tường hơi chếch một bên treo một bức ảnh chụp hắn và một người phụ nữ xa lạ.
Bất kể có nhìn thế nào, bức ảnh kia cũng giống như chụp theo kiểu vợ chồng cưới nhau.
"Xem ra chuyến đi này thật sự là không đến uổng phí, còn có thêm một bà vợ nữa."
Trước đó khi hắn đứng bên ngoài nhìn vào thôn trấn này, chắc chắn đây chính là không gian do quỷ vực hình thành.
Nếu nơi này thật sự có quỷ chú, vậy thì dưới sự ảnh hưởng từ ý thức của quỷ vương, chỉ cần trong phạm vi của quỷ vực thì bất cứ chuyện gì cũng có thể phát sinh. Cho nên đừng nói là hắn không giải thích được chuyện mình kết hôn với người khác, coi như cho hắn có một đứa con trai, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Cẩn thận cảm nhận lại một chút, bây giờ mặc dù hắn không biến thành người bình thường, thế nhưng sức mạnh đã bị tước đi ở mức vô cùng lớn, lúc này miễn cưỡng chỉ ở cấp ác quỷ. Nhưng trái lại thì giống với thân phận mà hắn đang ẩn nấp, hoàn toàn biến thành một quản lý cấp cao.
Chỉ có điều thực lực của hắn bị suy yếu, vậy thì chắc chắn đám người Thạch Quỳnh cũng như vậy, cho nên về mặt này, trái lại hắn cũng không quá lo lắng.
Quỷ chú nói trắng ra chính là ý chí còn sót lại của quỷ vương, sự tồn tại của nó khiến quỷ vực này trở nên có sinh mệnh.
Bằng không thì nếu như nơi này không tồn tại quỷ chú, vậy thì quỷ vực này chính là một mảnh không gian chết, trong đó tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại biến hóa này giống như bây giờ.
"Như vậy thì vừa đúng lúc, nếu tất cả mọi người đều tụ tập trong cùng một chỗ, muốn ra tay gϊếŧ chết ai thì còn tương đối khó khăn, thế nhưng lúc này lại dễ dàng hơn rất nhiều."
Hạ Thiên Kỳ hạ quyết tâm trong lòng, chuyện tìm kiếm tàn chi của quỷ vương có thể tạm thời gác qua một bên, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là tìm được đám người Triệu Mãn Sơn và Mã Tu Tư, đợi sau khi xử lý được bọn chúng rồi, hắn sẽ suy nghĩ những chuyện khác.
Thử thả quỷ vực ra ngoài, kết quả khiến cho hắn có chút buồn cười chính là, phạm vi mà quỷ vực có thể bao trùm cũng chỉ hơn ba thước.
Khoảng cách như vậy, miễn cưỡng chỉ đủ bảo vệ cho chính hắn, hoàn toàn không cách nào dùng để tìm kiếm bọn người Triệu Mãn Sơn.
Trong quỷ vực này nguy hiểm khó lường, hắn không dám thu hồi quỷ vực, cứ thẳng thắn thả ra ngoài, ít nhất có thể né tránh khi xuất hiện tình huống bị tập kích.
Nhảy xuống khỏi giường, hắn đi đến trước cửa sổ, trên cửa sổ có chút màu đỏ hồng, không có chấn song che chắn, cảm giác như đang đứng trên lầu hai của một căn lầu nhỏ trong thôn trấn nhỏ nằm ở phương nam, đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy đường phố phía dưới.
Đường phố phía dưới đặc biệt náo nhiệt, rất nhiều tiểu thương bán hàng rong đang rao bán đồ vật ở phía dưới, còn có một số người giống như là đến đây du lịch, đi đến trước từng gian hàng dừng lại một chút, rồi do dự như muốn mua vài món đồ.
"Không thể không nói nơi này thật náo nhiệt, không biết đến buổi tối sẽ biến thành cái dạng gì."
Cảnh sắc tươi đẹp treo trên cao, ít nhất vào giờ này phút này, hắn không hề cảm nhận được bất cứ hơi thở u ám gì ở nơi này.
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ đang đứng trước cửa sổ không ngừng nhìn khắp xung quanh, dường như hắn cảm giác được điều gì nên đột nhiên xoay người qua, rất nhanh, một người phụ nữ mặc váy hoa đi vào từ bên ngoài.
Tuổi tác của người phụ nữ này không lớn lắm, chỉ xấp xỉ so với hắn, đột nhiên nhìn lướt qua còn tưởng rằng là Sở Mộng Kỳ, thế nhưng sau khi tiến đến nhìn kỹ, thật ra lại không cảm thấy giống nhau.
Nếu so chiều cao với Sở Mộng Kỳ thì cũng hơn đôi chút, ăn mặc có chút cổ điển, trên mặt đầy mồ hôi hột, giống như vừa mới rửa mặt xong vậy.
"Không khí ngoài trời lúc này thật quá nóng."
Người phụ nữ một bên vừa phàn nàn cái khí trời bên ngoài, một bên lại cởi chiếc váy hoa xuống không chút e dè, chỉ còn lại áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt.
"Đừng nhìn em chằm chằm như vậy, làm như mới nhìn thấy lần đầu vậy, mau đóng cửa sổ lại, đừng để người khác nhìn thấy."
Người phụ nữ này có vẻ như lại chính là người nữ trong khung tranh kia, cũng là vợ của hắn ở nơi này.
Hạ Thiên Kỳ nhìn dáng người của người phụ nữ này một chút, cảm thấy vẫn là rất tốt, không biết vì sao, người phụ nữ này cuối cùng vẫn cho hắn một loại cảm giác giống như Sở Mộng Kỳ và Triệu Tĩnh Thù pha trộn lại, không biết có phải ảo giác của hắn hay không.
"Em đã làm gì?"
Hạ Thiên Kỳ cười cười cầm cửa sổ đóng lại, sau đó lại đi đến bên cạnh người phụ nữ.
"Em còn có thể làm gì, ra quầy hàng đi, không giống người đàn ông lớn đầu như anh không biết kiếm tiền, ngày ngày chỉ biết ở nhà đi ngủ."
"Ách..."
Hạ Thiên Kỳ không biết nói gì cho phải, suy nghĩ một chút rồi hỏi lại:
"Đưa thẻ căn cước của em cho anh xem một chút."
"Xem thẻ căn cước của em để làm gì?"
"Thì em cứ lấy ra là được rồi."
Vẻ mặt người phụ nữ có chút kỳ quái lấy ra thẻ căn cước của mình trong một ngăn kéo dưới đầu giường, sau đó đưa cho Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ cầm lấy vừa nhìn qua, sắc mặt tức khắc cũng biến thành cổ quái, bởi vì tên của người phụ nữ lại là Sở Tĩnh Thù.
"Chết tiệt, chẳng lẽ thật sự là do hai người kia hợp thể lại sao?"
"Sao vậy?"
Thấy sắc mặt Hạ Thiên Kỳ biến đổi, người phụ nữ đứng bên cạnh hỏi một câu.
"Không có gì, cái này... Lát nữa anh phải ra ngoài một chuyến."
Hạ Thiên Kỳ vội vàng cầm thẻ căn cước đưa lại cho người phụ nữ, kèm theo một câu nói có chút ấp úng.
"Nếu anh không có việc gì thì xuống trông quầy hàng cho em đi, ngày hôm nay khách đến rất đông, hai chúng ta kết hôn đã hơn một năm rồi, em còn muốn tích góp lại một ít tiền để còn chăm lo cho con sau này, anh không thể có chút nghiêm túc nào hay sao?"
Người phụ nữ nhìn một dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kia của Hạ Thiên Kỳ, Hạ Thiên Kỳ nghe xong đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười:
"Đây không phải là để em phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, anh phụ trách xinh đẹp như hoa hay sao? Nếu như không có cái không làm của anh, thì đâu thể nào lộ ra sự vĩ đại của em!"
Người phụ nữ cùng lười phản ứng lại Hạ Thiên Kỳ, nói xong cũng đi đến trước tủ quần áo, sau đó lại khiến cho Hạ Thiên Kỳ trợn mắt há mồm, cứ như vậy mà cỏi bỏ hết nội y, chỉ mặc một bộ đồ ngủ trên người.
"Người làm tiểu Vương đang trông nom phía dưới đấy, em ngủ một chút rồi xuống thay cho anh ta. Nếu anh có rời đi, nhớ phải khóa cửa thật kỹ."
Ngoài phòng ngủ là một đoạn hành lang nhỏ, một đầu hành lang như được tiếp nối với một gian phòng nhỏ, nhưng khi nhìn lại, thì vị trí gian phòng kia cách cánh cửa gian phòng ngủ không quá xa, còn có một cái thang lầu dẫn xuống phía dưới.
Trước đó khi đứng trước cửa sổ nhìn xuống, hắn biết gian phòng này ít nhất cũng phải cao đến ba tầng, nơi này là tầng thứ ba, như vậy thì còn có thể có hai tầng khác ở phía dưới.
Nhưng khi hắn theo hành lang nhìn lại, khi nhìn thấy gian phòng ngỏ nằm ở nơi tận cùng bên trong, trong lòng hắn ít nhiều gì có chút ngạc nhiên, giống như có luồng từ trường nào đó đã hấp dẫn hắn phải đến đó quan sát một chút.
Hạ Thiên Kỳ do dự một hồi sau, lại cũng không suy nghĩ quá nhiều, lại bước nhanh đến.
Cánh cửa nhỏ vừa phải, nhìn qua trái lại giống như một cái kho giữ đồ, hơn nữa còn là loại rất nhỏ.
Hắn đứng bên ngoài quan sát một hồi, sau đó lại đẩy cánh cửa nhỏ ra một chút.
Cánh cửa nhỏ được hắn đẩy ra trong nháy mắt, vốn là trong căn phòng nhỏ vốn tối đen như mực lại tức khắc sáng lên ánh sáng có pha lẫn màu tím, mà vị trí phát ra nguồn sáng thì đặt một tấm linh vị.
Trên đó viết lác đác vài chữ - Sở Tĩnh Thù chi vị!