Dịch: Hàn Phong Vũ
Đăng tải: Mặc Nhiên
Tuy nhiên chuyện mà bọn hắn làm cũng chỉ là dò xét, dù Triệu Mãn Sơn có ra tay đánh nhau với bọn người Phương Sơn, thì nhiều nhất bọn họ cũng chỉ làm quần chúng, sẽ không nhúng tay vào giúp đỡ một bên nào. Dù sao thì chuyện như thế này bất kể có nhìn từ góc độ nào đi nữa, đều thuộc về chuyện tốn công tốn sức mà không được cám ơn.
Huống chi trong đó còn tràn đầy hung hiểm.
So với cuộc trò chuyện bí mật của mấy người Phương Sơn và Phùng Hòa Chương, Hạ Thiên Kỳ lại không nói thêm bất cứ điều gì với Trần Sinh và Tăng Vũ. Chỉ là nếu như đến lúc đó thật sự cần phải yêu cầu, hắn sẽ ra lệnh cho bọn họ thực hiện, nếu bọn họ không nghe theo, như vậy thì hắn tuyệt đối không ngại trực tiếp ra tay tiễn bọn họ một đoạn đường.
Sau khi không có Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ ở bên cạnh ràng buộc hắn, hiển nhiên hắn sẽ không nhân từ như trước kia nữa. Bởi vì thủ đoạn không đủ cứng rắn, cũng rất khó khống chế người dưới trướng cho ổn định.
Một đêm không nói chuyện.
- -
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Sinh và Tăng Vũ theo lời mời của Phương Sơn, lúc này đang ngồi trên trực thăng riêng của Phương Sơn.
Những thứ giống như trực thăng thế này, Phương Sơn có tổng cộng hai chiếc, hắn một chiếc, em trai Phương Lâm của hắn có một chiếc, những ngày bình thường bọn họ hay dùng phương tiện này đi đến trong núi rừng ăn chút đặc sản rừng sâu hoặc tiêu khiển gì đó.
Cái này cũng khiến cho Hạ Thiên Kỳ có chút âm thầm nói không nên lời, cảm thấy rằng nếu về phương diện chơi bời, biết hưởng thụ, hai anh em Phương Sơn này so với từng người một trong số bọn hắn mạnh hơn rất nhiều.
Mà loại giống như Trần Sinh này thì lại thuộc về loại hưởng thụ thấp hèn, xếp đầy trong đầu cũng chỉ có phụ nữ, không còn bất cứ lạc thú nào khác.
Hai chiếc trực thăng lần lượt hạ xuống một trị trí trống trải phía dưới, Hạ Thiên Kỳ lập tức theo sau Trần Sinh và Tăng Vũ bước xuống.
Cũng mãi cho đến tận lúc này Phương Sơn mới chú ý đến Hạ Thiên Kỳ, chỉ thấy hắn nhíu mày một cái, quay về Trần Sinh nói:
"Sao vậy? Các anh còn muốn dẫn hắn ta đi theo nữa sao? Quản lý cấp cao vào trong nghĩa trang quỷ vương, gần như không giúp các anh nhanh nhẹn hơn chút gì cả."
"Dẫn hắn ta đi theo để được thu nhặt thêm kiến thức, dù sao thì đến cũng đã đến rồi."
Trần Sinh nói xong, lại đi đến bên cạnh thấp giọng nói với Phương Sơn:
"Tôi đây không phải là cũng muốn thử vận may hay sao, xem một chút có thể đào tạo ra cho chúng tôi bên kia thêm một giám đốc nữa hay không."
"Vậy thì anh nên để mắt đến hắn, nếu không thì chỉ sợ là ngay cả chết như thế nào cũng không biết."
Hiển nhiên Trần Sinh cũng cảm thấy cái hình tượng quản lý cấp cao nho nhỏ này của Hạ Thiên Kỳ khi bước vào trong nghĩa trang quỷ vương, vốn dĩ sẽ không có bất kỳ cơ hội sống còn nào.
Trần Sinh cười cười rồi cũng không đáp lại tiếng nào, sau đó vội vàng xoay đầu nhìn thoáng qua Hạ Thiên Kỳ vẫn trưng ra một vẻ mặt như không sao cả, mãi đến khi nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ không chút phản ứng gì, trong lòng của hắn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Người khác có thể không biết Hạ Thiên Kỳ có bao nhiêu đáng sợ, thế nhưng gã không thể không biết, thật sự là chỉ dựa vào hai cái miệng rộng kia thôi, đã xóa sổ Lữ Bân vốn nguyên xương nguyên thịt đến không còn chút dấu vết, dù chỉ một chút bụi.
Cái loại năng lực như vậy, trừ phi là đυ.ng đến nội vực, hoặc là một đó người có thiên phú cực tốt của liên minh quân phản loạn, nếu không thì có rất ít người có khả năng chiến thắng được hắn.
Bên kia Phương Lâm cũng xuống khỏi trực thăng cùng Lưu Hạ và Phùng Hòa Chương, hai đội người đến hội hợp cùng một chỗ, sau đó lại cùng nhau băng qua mảnh khu vực trống trải này, tiến vào trong một mảnh rừng núi.
Lại đi khoảng năm phút sau, từ một hướng khác lại xuất hiện một đội ngũ chừng hơn mười người, xem chừng là người của quảng trường Hồng Sơn.
"Sao vậy giám đốc Phương? Vì sao các người lại chỉ có mấy người như vậy? Khả năng hiệu triệu người của mày không phải là mạnh nhất sao?"
Mặt mũi của Triệu Mãn Sơn rất dài, quai hàm rất nhọn, tóc hoàn toàn dài qua khỏi lưng, được thắt thành từng bím tóc rất nhỏ.
Mà ở phía sau hắn thì lại có hơn mười người, trong đó còn có hai phụ nữ, số tuổi của hai người phụ nữ này khoảng chừng ba mươi tuổi, mặt mũi vô cùng bình thường, trên người đều mặc quần áo mỏng manh rất mát mẻ.
Hạ Thiên Kỳ cẩn thận đảo ánh mắt tìm kiếm trong đám người, rất nhanh, hắn lập tức tìm được một người cho hắn cảm giác rất giống Thạch Quỳnh.
Lại nói tiếp thì hắn chưa từng nhìn thấy Thạch Quỳnh, thế nhưng con mẫu thi lúc ấy đã để lại cho hắn một ấn tượng rất mạnh, mà trên người của người kia, hoặc nhiều hoặc ít gì cũng có cái khí tức ấy.
Đó là một người đàn ông trên mặt đầy những vết sẹo lớn lớn nhỏ nhỏ chồng chất, vô cùng xấu xí, khi đi trên đường đến nơi lại giống như một loại máy móc, nhìn qua đặc biệt cứng nhắc. Hơn nữa trên lưng của hắn còn đeo một cái quan tài rất lớn, mặc dù đi ở cuối đoàn người, nhưng nhìn ra lại có chút chướng mắt.
Hắn cứ cõng quan tài trên lưng chậm rãi đi đến, trong quá trình cũng không ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ bên này, dường như không thèm để ý gì đến việc bên này có những người nào.
Rốt cuộc giữa Triệu Mãn Sơn và Phương Sơn có thù hằn gì, Trần Sinh cũng không rõ ràng lắm, cho nên Hạ Thiên Kỳ cũng không hiểu nhiều. Nhưng mà nhìn cái tình hình vừa mới chạm mặt nhau đã mở miệng châm chọc nhau thế này, thù oán giữa hai người tuyệt đối là không nhỏ.
"Bên phía các người có giám đốc Triệu rất có mặt mũi, có thể mời đến rất nhiều giám đốc để trợ uy. Thế nhưng theo tôi được biết, đồ trong nghĩa trang quỷ vương chưa chắc đã có nhiều như vậy, mà giám đốc Triệu đây lại là một điển hình của lòng dạ hẹp hòi, thế nào lại nhìn ra vô cùng rõ ràng, chỗ có lợi đều bị người ta cầm đi.
Cho nên nhiều người cũng không phải là chuyện tốt."
"Phương Sơn, mày vẫn cứ giống như trước đây vậy, khiến cho tao nhìn thấy đã lập tức muốn rút gân lóc xương mày ra.
"Tao khuyên mày vẫn nên tiết kiệm lại một chút hơi sức đi, để cho mình hít thở được bầu không khí cho thật tốt đi, ngộ nhỡ mày bị gϊếŧ chết trong nghĩa trang quỷ vương này, về sau này sẽ không còn có cơ hội này nữa đâu."
"Lời giống như vậy tôi cũng tặng lại cho anh."
Phương Sơn hừ lạnh một tiếng với sắc mặc vô cùng khó coi, Triệu Mãn Sơn thì lại giống như vừa chiếm được cái món hời gì vậy, lại phá lên cười ha ha, tiếp theo lại quay về hai người Phùng Hòa Chương nói:
"Chúng tôi đều đến đây rồi, hai người các anh cũng đừng đứng bên kia chịu bị ấm ức nữa."
Hai người Phùng Hòa Chương không nghĩ đến Triệu Mãn Sơn làm rõ thân phận của bọn họ ngay lúc này, điều này cũng khiến vẻ mặt bọn họ có chút xấu hổ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến.
Thấy vậy, Phương Lâm tức khắc khó đè áp lửa giận mắng:
"Phùng Hòa Chương, Lưu Hạ, hai người các người vẫn còn cá nhân nữa sao! Anh trai tôi đối xử với các người như thế nào, kết quả hai người các người vậy mà lại chơi trò ăn cây táo rào cây sung!"
"Tiểu Lâm tử, đừng có nói ra mấy câu khó nghe như vậy, chúng tôi lại không phải là người của các người, nói cái gì mà ăn cây táo rào cây sung chứ?
Nhìn chú mày tuổi vẫn còn nhỏ, bọn anh sẽ không chấp nhặt với người không hiểu biết như chú mày, thế nhưng sau này chú mày nên quản cho tốt cái miệng của chú mày đi, để tránh có ngày chết như thế nào cũng không biết!"
Phùng Hòa Chương lạnh mặt xuống, trực tiếp đáp trả uy hϊếp đối phương nói.
Phương Lâm vốn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại bị Phương Sơn ngăn lại nói:
"Không cần phải nói thêm gì nữa, bất quá lúc này chỉ rõ ràng hơn thôi."
Ý tứ của Triệu Mãn Sơn rất rõ ràng, chính là sẽ công khai đối phó anh em bọn họ, nếu bọn họ còn nói thêm gì nữa, khó tránh bây giờ sẽ động thủ ngay.
Triệu Mãn Sơn thấy Phương Sơn thức thời ngậm miệng lại, hắn lại tiếp tục không nghe theo cũng không buông tha nói:
"Nói cho mày biết, Phương Sơn, bây giờ tao là người của liên minh quân phản loạn, mà vị này là đội trưởng của một đại đội trong liên minh quân phản loạn, Thạch Quỳnh, giám đốc Thạch."
Triệu Mãn Sơn nói xong, ánh mắt dừng lại trên người đàn ông xấu xí trên mặt phủ đầy sẹo, trên lưng cõng một cái quan tài màu đen, lúc này hắn ta vẫn đang có chút hơi cúi đầu như cũ.
Nghe lời nói của Triệu Mãn Sơn, bất kể là Phương Sơn hay Phương Lâm, hay hoặc là mấy người Trần Sinh, Tăng Vũ, vẻ mặt đều đột nhiên biến đổi.
Với Phương Sơn và Phương Lâm mà nói, một khi Triệu Mãn Sơn trở thành chó săn của liên minh quân phản loạn, như vậy thì thù oán của bọn họ với đối phương vốn là từ những xung đột mâu thuẫn của quảng trường, đã đưa lên đến vấn đề giữa các thế lực nhỏ và thế lực lớn hơn.
Vậy thì chỉ bằng một cái quảng trường Thanh Hải nho nhỏ kia, thì phải đối đầu với liên minh quân phản loạn thế nào đây?
Vốn dĩ là một chuyện không hề có đường sống.
"Không cần nói nhảm nhiều như vậy, đi vào trước."
Lúc này Thạch Quỳnh ngẩng đầu lên, mở miệng nói với giọng nói có chút kỳ quái, căn dặn Triệu Mãn Sơn đang châm lên bầu không khí đầy đe dọa nói.
Thái độ khi Triệu Mãn Sơn đối diện với Phương Sơn rất kiêu ngạo, thế nhưng với Thạch Quỳnh, hắn cũng cung cung kính kính, vội vàng xưng hiệu rõ.
Hạ Thiên Kỳ vẫn luôn chú ý đến Thạch Quỳnh, Thạch Quỳnh này được xưng hiệu phân thân rất nhiều, vả lại sức mạnh của từng phân thân còn mạnh hơn so với bản chính, cho nên mỗi một phân thân đều là hắn ta, vậy nên mặt mũi của hắn lúc nào cũng theo biến hóa của từng phân thân mà biến hóa theo.