Chương 46: Vương gia bà nương châm ngòi 2

Vương Lý Thị mở to hai mắt nhìn.

Chiếc tã trong tay Vương Ngọc Lan lập tức rơi ở trên giường đất, khóe môi nàng run rẩy nhìn Vương Lý Thị, âm thanh cũng nổi lên biến hóa: “Nương, nương đừng nói hươu nói vượn!”

Trong đầu Vương Ngọc Lan đột nhiên hiện ra đối thoại ngày ấy giữa Song Hỉ và Tống Đoàn Viên.

“Nương, nương vì sao lại đối xử với tẩu tẩu tốt như vậy? Trước kia nương nói, đại tẩu còn sinh con gái nữa sẽ bán đại tẩu!”

“Con nhìn đại tẩu con gầy trơ cả xương như vậy, ai sẽ muốn?”

“Đại tẩu đúng là gầy thật!”

……

Chẳng lẽ mẹ chồng thật sự tính toán nuôi béo nàng, bán cho man di?

Khóe môi Vương Ngọc Lan run rẩy.

Mẹ chồng trước kia còn bán cả cháu gái ruột, nữ nhi ruột, nàng là con dâu, còn có cái gì không có khả năng?

“Tóm lại chính con lưu tâm một chút, đừng để cho Tống bà tử bán con mà vẫn còn giúp người ta đếm tiền!” Vương Lý Thị sờ sờ bụng, cảm thấy đói bụng, hỏi, “Trong nhà có thức ăn gì không, con làm cho ta và đệ đệ con chút gì để ăn đi, mì sợi hay bánh bột ngô cũng được!”

Thân mình Vương Ngọc Lan run rẩy, nơi nào còn có tâm tình nấu cơm cho Vương Lý Thị.

Vương Lý Thị mắng một câu không có tiền đồ, liền đi đến phòng bếp.

Trước kia, thức ăn đều đặt ở trong phòng nguyên chủ, sau khi Tống Đoàn Viên tới, liền đặt tất cả thức ăn ở trong phòng bếp.

Vương Lý Thị nhìn bột mì trắng và thịt, đã sớm cười đến không khép được miệng, cũng không có tâm tư làm cơm, gói bột mì trắng và thịt lại, thời điểm về phòng nhìn thấy chiếc áo bông mới của Vương Ngọc Lan không tồi, liền cầm đi luôn.

Tống Tiếu Tiếu trơ mắt nhìn Vương Lý Thị lấy đi, không dám nói lời nào, chờ Vương Lý Thị không thấy bóng người, sau đó mới đi gọi Vương Ngọc Lan đã bị doạ ngốc.

Vương Ngọc Lan hoàn hồn, nước mắt chảy xuống như mưa.

“Nương, bà ngoại lấy đồ của chúng ta đi, chúng ta nói cho bà nội, để bà nội đi đòi lại bà ngoại!” Tống Tiếu Tiếu nói, “Kia chính là áo bông mà tiểu cô cô làm cho nương, nương còn chưa có mặc!”

Vương Ngọc Lan lắc đầu, kéo Tống Tiếu Tiếu đến trong lòng ngực, chỉ biết khóc.

“Nương, rốt cuộc sao vậy?” Tống Tiếu Tiếu bị Vương Ngọc Lan ôm, khó hiểu mà ngước mắt lên nhìn Vương Ngọc Lan.

Vương Ngọc Lan nói không ra lời, chỉ biết rớt nước mắt.

Hôm nay đào cây thuốc không quá thuận lợi, đêm qua có mưa, đường núi trơn trượt, tới buổi trưa mới trong xanh hơn.

Bốn người tới đỉnh núi lần trước hái thuốc cũng đã qua giữa trưa, bốn người ăn mấy miếng bánh bột ngô liền chạy nhanh bắt đầu đào cây thuốc.

“Nương, cái này phải không?” Tống Song Hỉ tuy rằng mệt đến run cả chân, nhưng vẫn thực tích cực tìm dược liệu.

“Không sai, cây này, cây này đều là dược liệu!” Tống Đoàn Viên chỉ chỉ.

Tống Song Hỉ vội vàng đáp lời, động tác nhanh nhẹn bò lên trên núi.

Tống Đoàn Viên nhìn, thập phần vừa lòng, lại không có chú ý dưới chân dẫm vào chỗ trống, mắt cá chân liền xoay một chút.

“Nương, nương không sao chứ?” Tống Phúc Quý đang đào thạch hộc vội vàng chạy tới hỏi.

Tống Đoàn Viên đỡ đỡ chân, hoạt động cẳng chân một chút, lắc đầu, “Không có việc gì!”

Khi Tống Đoàn Viên nói lời này, có nhìn Tống Phúc Truyền ở xa một cái.

Tống Phúc Truyền từ đầu đến cuối đều không có nhìn qua bên này.

Tống Đoàn Viên thở dài một hơi.

Tống Đoàn Viên bảo Tống Phúc Quý hái một ít tam thất, dùng tay xoa nát, đắp lên mắt cá chân, dùng khăn băng bó lại.

“Nương, nương đừng động, cứ để chúng con đào!” Tống Phúc Quý nói.

Tống Đoàn Viên gật gật đầu.

Thời điểm xuống núi trời sắp tối, Tống Đoàn Viên tìm một cây gậy, đang muốn chống xuống núi, Tống Phúc Truyền liền tiến lên, không nói hai lời khom lưng ghé vào trước mặt Tống Đoàn Viên.