Chương 44: Cha mẹ con cái duyên phận 2

Tống Đoàn Viên lắc đầu: “Các con đã trưởng thành, có chủ ý của chính mình, về sau ta cũng không thể quản quá nhiều. Đặc biệt là con, lão đại, con đã thành gia, có đứa nhỏ, vợ và đứa nhỏ của chính mình mới là người đi cùng con cả đời, bọn họ mới là người chí thân của con!”

Tống Phúc Quý sửng sốt một chút, chạy nhanh tiến lên nói: “Nương, con biết hôm qua Phúc Truyền chọc nương giận, nương có chút thương tâm, nương đừng khổ sở, sáng nay con đã giáo huấn Phúc Truyền, đệ ấy về sau sẽ nghe lời!”

Tống Đoàn Viên lắc đầu: “Ta không phải giận, là tâm bình khí hòa nói những lời này. Duyên phận giữa cha mẹ và con cái chính là không ngừng nhìn theo bóng dáng bọn nhỏ càng lúc càng xa.”

Tống Phúc Truyền và Tống Phúc Quý liếc mắt nhìn nhau.

Trước kia nguyên chủ cũng không phải nói như vậy, nguyên chủ nói, đời này nàng liền trông cậy vào lão nhị, chờ đến khi lão nhị thi đậu Trạng Nguyên, liền đi theo lão nhị đến kinh thành hưởng phúc, ăn sung mặc sướиɠ!

“Được rồi, canh giờ không còn sớm, chạy nhanh lên núi đi! Lấy lương khô, chúng ta sẽ đi làm một ngày, cầm nhiều một chút!” Tống Đoàn Viên nói.

Tống Song Hỉ do dự một chút, tiến lên thấp giọng nói: “Nương, con cũng muốn đi!”

Tống Phúc Quý không vui hét lên: “Muội là một đứa con gái, đi vào trong núi làm gì, lát nữa không đi nổi còn phải cõng muội!”

Tống Song Hỉ cắn cắn môi: "Muội không cần huynh cõng, lại nói huynh đã bao giờ cõng muội đâu? Muội muốn đi hỗ trợ hái thuốc, rốt cuộc bởi vì muội, tiểu đệ mới không có tiền đi thư viện!”

Tống Phúc Truyền cúi đầu không nói lời nào.

Tống Đoàn Viên nhìn hắn một cái, nói với Tống Song Hỉ: “Con vẫn nên ở nhà đi, tẩu tử con vẫn còn ở cữ, đứa bé còn nhỏ sẽ làm ầm ĩ khiến tẩu tử con mệt mỏi, con hỗ trợ trông một chút, làm mấy việc như nấu cơm gì đó!”

Vương Ngọc Lan vội vàng vươn đầu tới nói: “Nương, thật sự không cần, con đã ở cữ hơn mười ngày, thân thể đã sớm khôi phục, lại nói còn có Tiếu Tiếu ở nhà, Tiếu Tiếu có thể giúp con!”

Tống Song Hỉ gật gật đầu, kéo kéo ống tay áo Tống Đoàn Viên nói: “Nương, nương cho con đi với!”

Tống Đoàn Viên chỉ đành gật gật đầu, bốn người mang theo công cụ lên núi.

Bốn người Tống Đoàn Viên vừa mới đi không lâu, Vương Lý Thị liền mang theo con trai út đến cửa.

Vương Lý Thị đến đây, Vương Ngọc Lan sửng sốt một chút.

Bởi vì lão đại Vương gia đi theo Tống tú tài đọc sách vẫn luôn không có tiến bộ gì, Vương Lý Thị liền cảm thấy là Tống tú tài để lại một tay, không phải thiệt tình dạy cho lão đại Vương gia, hơn nữa Vương Ngọc Lan ở Tống gia không có địa vị, ngày thường trong tay một đồng tiền cũng không có, khi về nhà cũng chỉ có hai bộ móng vuốt không, cho nên Vương Lý Thị căn bản là không thích Vương Ngọc Lan, càng đừng nói tới liếc nhìn nàng một cái.

“Nương, sao nương lại tới đây?” Vương Ngọc Lan đang cho con bú, trên mặt đất ở đầu giường còn để bát mì sợi chưa kịp ăn xong, bên cạnh, Tống Tiếu Tiếu đang ăn bánh bột chiên.

“Nương, con muốn ăn!” Con trai út Vương gia - Vương Vạn Hào nhìn bát mì sợi kia liền chảy nước miếng, đi tới bưng lên, dùng ngón tay lùa vào trong miệng.

“Chậm một chút, chậm một chút!” Vương Ngọc Lan vội nói, bảo Tống Tiếu Tiếu nhặt chiếc đũa ở trên giường đất lên đưa cho Vương Vạn Hào.

“Còn tưởng rằng con đang phải chịu tội, ai biết thế nhưng được ăn tốt như vậy, đệ đệ muội muội con đều bị đói, khoai lang cũng ăn không đủ no, sao con không biết nghĩ cho nhà mẹ đẻ một chút!” Vương Lý Thị nhìn lên, không nhịn được liền oán trách.

Vương Ngọc Lan vội vàng lấy bánh bột ngô trong tay Tống Tiếu Tiếu cho Vương Vạn Hào, thấp giọng nói, “Cũng chỉ từ sau khi sinh đứa nhỏ, mẹ chồng mới cho con chút mì ăn, Tống gia cũng không dư dả, chỉ đủ ăn!”

“Còn nói là không dư dả, người một nhà đều ở trong thị trấn ăn hoành thánh!” Vương Lý Thị hừ lạnh một tiếng.