Chương 41: Dưỡng nhi không phải dưỡng kẻ thù 1

“Được!” Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, nàng muốn lưu lại chút bạc trong tay, chờ thêm hai ngày nữa giao hàng xong xuôi thì cũng gom đủ tiền, về phần học phí của Tống Phúc Truyền, nói không chừng Trần phu tử cũng không nhận hắn!

Tống Phúc Truyền tuy rằng thích đọc sách, nhưng thật sự không có thiên phú gì, bằng không trước kia Tống tú tài cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ hắn như vậy!

Tống Đoàn Viên tính toán xong, viết một tờ giấy nợ cho Kỷ Trường An, còn ghi chú rõ dựa theo lợi tức của tiền trang để trả tiền, miễn cho nam nhân này nhân cơ hội chuyển thành cho vay nặng lãi.

“Không cần trả lãi!” Kỷ Trường An nói.

“Vẫn nên viết vào đi, như vậy mọi người đều an tâm!” Tống Đoàn Viên đẩy giấy vay nợ đến trước mặt Kỷ Trường An, muốn hắn ký tên.

Kỷ Trường An do dự một chút, viết tên của mình lên.

Chữ của Kỷ Trường An rất đẹp, không phải rồng bay phượng múa, mà là nước chảy mây trôi, thuận theo tự nhiên.

Tống Đoàn Viên nhìn chữ kia, thế nhưng có chút hâm mộ.

Chữ bút lông của nàng thật khó coi.

“Đang nhìn cái gì vậy?” Kỷ Trường An thấy nàng nhìn chằm chằm vào chữ của hắn, không nhịn được hỏi.

“Không có việc gì, chỉ cảm thấy người có thể viết ra chữ đẹp như vậy, nhất định là đọc rất nhiều sách. Kỷ công tử có công danh không?” Tống Đoàn Viên ngước mắt hỏi.

Ánh mắt Kỷ Trường An lập loè một chút, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Ta đọc sách mấy năm, là cử nhân năm 27 tuổi!”

Cử nhân lão gia? Tống Đoàn Viên ngẫm lại bộ dáng Kỷ Trường An trong ngày tân hôn ở kiếp trước bị đè chết thảm, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Nhưng hiện giờ Kỷ Trường An này nhìn chỉ khoảng 25-26 tuổi, mười năm sau là sắp 40, mới thành thân? Hay là nạp thϊếp?

Tống Đoàn Viên muốn hỏi, nhưng lại sợ làm Kỷ Trường An cảm thấy quái dị, cũng liền cười cười nói: “Ta đây liền đi trước, phần còn nợ ta sẽ mau chóng trả lại cho ngươi!”

Tiền lãi tính theo ngày, không nhanh cũng không được!

Kỷ Trường An nhàn nhạt gật gật đầu, nhìn Tống Đoàn Viên rời đi.

Sau khi Tống Đoàn Viên rời đi, Đại Sơn tiến vào, hắn liếc mắt nhìn bóng dáng Tống Đoàn Viên một cái, thấp giọng nói “Công tử, cửa hàng đậu phụ kia đã bị niêm phong, nghe nói là cấu kết với sơn tặc! Công tử có biết quan phủ làm sao mà phát hiện được không? Có người bảo tiểu khất cái đưa một tờ giấy mật báo cho quan phủ, công tử đoán xem người viết tờ giấy kia là ai?”

Nhìn bóng dáng Tống Đoàn Viên đến khi biến mất hoàn toàn, ánh mắt Kỷ Trường An mới từ bên ngoài thu hồi tới, nhàn nhạt hỏi: “Ai?”

“Chính là vị Tống đại nương kia!” Đại Sơn không nhịn được nói, “Công tử nói xem, nữ nhân này sao lại biết cửa hàng đậu phụ cấu kết cùng sơn tặc? Là con trai của nàng thấy sao? Bởi vì ân oán với cửa hàng đậu phụ, cho nên cử báo bọn họ? Nếu chưởng quầy cửa hàng đậu phụ biết được, về sau ra khỏi nhà lao, có thể nào sẽ trả thù Tống gia hay không?”

Ánh mắt Kỷ Trường An lập loè một chút, trầm giọng nói, “Đại Sơn, đi nói cho trấn phủ đại nhân, một cửa hàng đậu phụ nho nhỏ mà cũng dám cấu kết với sơn tặc, bảo hắn xử lý thật nghiêm khắc!”

Đại Sơn sửng sốt một chút: “Công tử, công tử chưa bao giờ hỏi đến sự tình địa phương, vì sao……”

“Đại Sơn, gần đây câu hỏi của ngươi quá nhiều!” Ánh mắt Kỷ Trường An trở nên u ám.

Đại Sơn chạy nhanh đáp lời rời đi.

Kỷ Trường An rũ mắt nhìn giấy vay nợ trong tay, ba chữ Tống Đoàn Viên thật sự là rất khó xem.

“Con nói cái gì? Trần phu tử thật sự muốn thu nhận con?” Tống Đoàn Viên nhìn ánh mắt hưng phấn của Tống Phúc Truyền, trong lòng trầm xuống.

Tống Phúc Truyền đọc sách không được tốt lắm, Trần phu tử sao lại đáp ứng?

“Đúng vậy, nương, nương đoán xem Trần phu tử kia là ai, chính là Trần sư phó thường xuyên đi đến cửa hàng đậu phụ. Con biết thư viện Chín có vị Trần phu tử, lại không biết vị Trần phu tử này thực thích ăn đậu phụ, trước kia Trần phu tử tới cửa hàng đậu phụ, thấy con luyện chữ trên mặt đất, còn hỏi con vài câu. Trần phu tử nói, đọc sách tuy rằng dựa vào thiên phú, nhưng nghiêm túc hiếu học cũng rất quan trọng, cho nên Trần phu tử liền nhận con!” Tống Phúc Truyền thấy Tống Đoàn Viên không cao hứng cho lắm, trong lòng không nhịn được lộp bộp một tiếng, hỏi: “Nương, nương lại hối hận, không muốn cho con đi học nữa sao?”