“Nương, bà nội muốn ăn gà!” Tống Tiếu Tiếu thấp giọng nói, nàng còn nghĩ ngày mai trộm một quả trứng gà cho nương bồi bổ thân mình, lúc này thì xong rồi, gà đã không còn!
Tống Phúc Quý bắt được gà, đem đến trước mặt của Tống đoàn viên, thấp giọng nói “Nương, nhà ta bây giờ chỉ còn có một con gà này, nếu ăn thì sẽ không còn!”
“Không còn lại nghĩ cách kiếm!” Tống Đoàn Viên nói.
Tuy rằng Tống Phúc Quý có chút không bỏ được, nhưng là nương của chính mình muốn ăn, không bỏ được cũng phải bỏ được!
Tống Phúc Quý giơ tay chém xuống, cổ con gà liền chảy máu.
Chờ Tống Phúc Quý làm thịt gà xong, liền thấy Vương Ngọc Lan từ trong phòng đi ra, trên mặt nàng cười nịnh nọt, nói khẽ với Tống Phúc Quý, “Để ta tới làm đi!”
“Ngươi không làm thì ai làm? Sinh một đứa con gái còn muốn được ở cữ sao?” Tống Phúc Quý không vui quát, “Nhanh lên, nương muốn ăn gà!”
Vương Ngọc Lan đang muốn tiếp nhận gà, Tống Đoàn Viên đã cầm chổi ném một phát vào vai của Tống Phúc Quý, khiến Vương Ngọc Lan sợ tới mức thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Tống Phúc Quý sửng sốt, khó hiểu nhìn Tống Đoàn Viên
Vừa rồi Tống Đoàn Viên không cho hắn đánh Vương Ngọc Lan, hắn có thể hiểu là sợ hắn đánh chết Vương Ngọc Lan, hiện tại hắn bảo Vương Ngọc Lan hầm gà cho nương, sao nương lại không bằng lòng?
“Ngọc Lan, con trở về nằm đi!” Tống Đoàn Viên không vui hô.
Ánh mắt của Vương Ngọc Lan co rụt lại, ngoan ngoãn trở về phòng.
“Con đi nhóm lửa!” Tống Đoàn Viên thở dài trong lòng, Tống Phúc Quý mới mười sáu tuổi, tính tình này cũng không phải một ngày, hai ngày dưỡng thành, nàng muốn dạy, muốn sửa, phải từ từ. Bằng không nàng thật sự muốn lập tức đánh chết hắn, nhắm mắt làm ngơ!
Tống Phúc Quý chạy nhanh đi nhóm lửa.
Tống Phúc Quý thân là lão đại, trước kia làm không ít việc, nhưng từ sau khi Vương Ngọc Lan gả đến đây, hắn liền không cần phải bước chân vào nhà bếp.
Phương pháp nhóm lửa đã quên, khói bếp bay mù mịt, sặc đến Tống Phúc Quý ho khan sặc sụa.
Tống Đoàn Viên nhìn mà bực bội, bảo hắn lăn sang một bên, chính mình nhóm lửa, bỏ gà vào nồi, lại đi ra sau nhà hái mấy ngọn tía tô cùng bạc hà thả vào trong nồi nấu chung.
Tía tô làm gia tăng mùi hương của canh gà, rốt cuộc Vương Ngọc Lan mới vừa sinh xong, không thể ăn quá nhiều muối, canh gà có nhiều chất đạm, giúp xuống sữa.
Nấu canh gà xong, Tống Đoàn Viên bảo Tống Phúc Quý đưa sang cho Vương Ngọc Lan.
Ba năm này, Tống Phúc Quý đã làm tổn thương trái tim của Vương Ngọc Lan rất nhiều, vẫn nên để chính hắn đi vãn hồi.
“Nhớ xin lỗi vợ của con, nếu từ giờ về sau con còn dám động thủ, ta đánh chết con trước!” Tống Đoàn Viên căm hận nói.
Tống Phúc Quý rất sợ Tống Đoàn Viên, chạy nhanh đáp lời, bưng vào.
Cháu gái lớn Tống Tiếu Tiếu đã bị đuổi ra ngoài.
Tống Tiếu Tiếu đứng ở ngoài cửa, cô bé mới hơn hai tuổi, cái đầu nho nhỏ, gầy gầy, một đôi mắt đen lay láy.
Tống Đoàn Viên hướng về phía Tống Tiếu Tiếu vẫy tay.
Tống Tiếu Tiếu do dự một chút, đi đến trước mặt của Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên lấy một cái đùi gà to đưa cho Tống Tiếu Tiếu.
Tống Tiếu Tiếu hoảng sợ, vội vàng rụt tay trở về, lập tức quỳ gối xuống mặt đất, dập đầu cho Tống Đoàn Viên, “Bà nội, Chiêu Đệ sẽ chăm chỉ làm việc, Chiêu Đệ không muốn ăn thịt gà, bà nội đừng bán Chiêu Đệ!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút.
Nhớ lại thời điểm nguyên chủ bảo Tống Phúc Quý bán đứa cháu gái thứ hai, là cho nàng ăn một quả trứng gà.
Xem ra điều này đã để lại bóng ma trong lòng cháu gái lớn.
“Không bán cháu, cháu mau ăn đi!” Tống Đoàn Viên nhịn không được làm ngữ khí của chính mình ôn nhu hơn một chút.
Tống Tiếu Tiếu sửng sốt, lại bắt đầu dập đầu: “Bà nội, từ giờ về sau, nửa chén cháo kia của Chiêu Đệ, Chiêu Đệ cũng chỉ uống một nửa, một nửa cho muội muội, bà nội cũng đừng bán muội muội!”
Tống Đoàn Viên thở dài, không kiên nhẫn tiến lên trừng mắt với Tống Tiếu Tiếu, “Bảo cháu ăn cháu liền ăn đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”