Vương gia tổng cộng sinh được bốn hài tử, ngoại trừ Vương Ngọc Lan, trong nhà còn có hai con gái, hai con trai.
Con trai cả vẫn luôn đi học, nhưng không học thành thứ gì, so với Tống Phúc Tin còn lớn hơn mấy tuổi, ngay cả đồng sinh cũng chưa thi đậu, năm đó nhìn trúng Tống gia một nhà ra tới hai tú tài, liều mạng mà nhét Vương Ngọc Lan vào, hơn nữa còn nói không cần lễ hỏi.
Về việc hôn nhân năm đó của Tống Phúc Quý, lão tú tài vốn có tính toán khác, cảm thấy con trai cả của chính mình thành thật, nên tìm một người vợ lợi hại, ít nhất là có thể hiểu biết chữ nghĩa, nhưng ánh mắt nguyên chủ thiển cận, muốn tiết kiệm tiền lễ hỏi, nói Vương Ngọc Lan này tốt, muốn Vương Ngọc Lan làm con dâu.
Lão tú tài là người có danh tiếng, cưới vợ cho con tổng không thể một phân tiền cũng không ra, liền ngầm cho Vương gia ba lượng bạc lễ hỏi, ai ngờ chuyện này vẫn bị nguyên chủ biết được, ngày thành thân liền đại náo một hồi, nói bà nương Vương gia câu dẫn lão tú tài.
Lão tú tài đương trường tức giận đến ngất xỉu, từ sau ngày ấy thân mình liền không tốt, kéo dài không sai biệt lắm ba năm liền qua đời.
Từ sau đó, nguyên chủ càng thêm hận Vương Ngọc Lan, không kiêng nể gì mà tra tấn nàng.
Bà nương Vương gia cầm tiền nộp học phí cho con trai cả của mình, dù biết con gái ở nhà chồng chịu tội, cũng chỉ có thể nhìn, sau đó nguyên chủ đem cháu gái mới sinh ra cho người ta, nói là cho người, kỳ thật là thu bạc, bà nương Vương gia liền không chịu nổi, tìm tới cửa lại bị nguyên chủ lôi kéo đánh nửa ngày, ban đêm hôm ấy bệnh của lão tú tài liền tăng thêm, sau đó qua đời.
Tống Đoàn Viên biết nguyên chủ cực phẩm, sự tình lão tú tài cũng không trách được Vương gia, cho nên cũng nhàn nhạt gật gật đầu xem như chào hỏi, chậm rì rì mà ăn xong hoành thánh trong chén, đứng dậy thanh toán tiền.
Bà nương Vương gia mắt trông mong nhìn Tống Đoàn Viên thanh toán mười mấy văn tiền hoành thánh, nước mắt thế nhưng lập tức liền rơi xuống.
Vương Ngọc Lan lại sinh con gái tiếp, Vương Lý thị đã nghe được từ người trong thôn bên kia.
Nàng vốn định đi thăm con gái nhà mình, nhưng lại sợ Tống Đoàn Viên không thích.
Hiện giờ thấy Tống Đoàn Viên thế nhưng bỏ được mười mấy đồng tiền ăn hoành thánh, nàng liền nghĩ tới cháu ngoại gái của chính mình bị bán đi, nước mắt liền không ngăn được.
Tống Đoàn Viên vừa muốn xoay người rời đi, nhìn thấy con trai út của Vương gia bưng chén hoành thánh nàng vừa ăn xong liếʍ, nàng sửng sốt, nghĩ nghĩ, lại thanh toán thêm năm văn tiền, bảo chưởng quầy đưa một chén hoành thánh cho con trai út của Vương gia.
“Ngọc Lan sinh một đứa con gái, ta mấy ngày nay cũng vội, chưa kịp cho người đi truyền tin cho các ngươi, hôm nay gặp được, vậy thông tri các ngươi một tiếng!” Tống Đoàn Viên nói, “Hạ canh gì đó liền miễn đi, chờ trăng tròn lại nói!”
Ở nông thôn có quy củ, sau khi con gái của mình sinh con, người nhà mẹ đẻ đi nhà chồng của nàng làm khách, gọi là ‘hạ canh’.
Người nhà mẹ đẻ tới cửa, tự nhiên không thể đi tay không, cần cầm một chút tiền, xem như tiền mừng, đưa cho đứa trẻ mới sinh.
Sự tình Trần gia chưa giải quyết xong, Tống Đoàn Viên không có tâm tư này, thấy bộ dáng này của Vương gia, sợ là cũng không có tiền làm tiền mừng, nên mới nói lời này.
Vương Lý thị không nói chuyện, lại đè tay đứa con trai út đang muốn ăn hoành thánh.
Tống Đoàn Viên cho rằng nàng ở đây, Vương Lý thị ngại cho con ăn, cũng liền xoay người rời đi.
“Nương, con muốn ăn hoành thánh!” Vương Vạn Hào – con trai út của Vương gia thèm đến chảy cả nước miếng, mắt trông mong mà nhìn chằm chằm chén hoành thánh nóng hôi hổi kia.
“Ăn, ăn, con không sợ bà nương Tống gia độc chết con sao! Một lão yêu bà bán cả cháu gái ruột của chính mình, nàng sẽ có lòng tốt như vậy sao?” Vương Lý thị giọng căm hận nói, ngẩng đầu nhìn chưởng quầy, “Chưởng quầy, hoành thánh này chúng ta từ bỏ, trả tiền cho chúng ta đi, trả một nửa cũng được, chúng ta một ngụm cũng chưa động vào!”