Ăn cơm sáng xong, Tống Đoàn Viên mang theo Tống Phúc Quý và Tống Phúc Truyền vào núi.
“Nương, chúng ta lên núi đốn củi hay là hái nấm?” Tống Phúc Quý hỏi, “Cứ để con và đệ đệ đi là được, nương ở nhà nghỉ ngơi đi!”
“Hôm nay chúng ta đi hái thuốc, các con có biết thạch hộc không?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Tống Phúc Quý lắc đầu.
Tống Đoàn Viên nói, “Vậy đi theo ta!”
Lần trước lên núi, Tống Đoàn Viên đã nhìn thấy một ít dược liệu, nhưng dược liệu bán không được ba lượng bạc, cho nên nàng chỉ đơn giản nhớ kỹ vị trí.
Lần này vào núi, Tống Đoàn Viên liền ngựa quen đường cũ, rất nhanh mang theo hai huynh đệ lên giữa sườn núi, nơi đó có một mảnh thạch hộc.
“Chỉ cần thân không cần rễ, như vậy có thể nhanh một chút!” Tống Đoàn Viên chỉ chỉ một tảng lớn thạch hộc ở kia nói, “Chúng ta đào xong liền xuống núi!”
Tống Phúc Quý sửng sốt, hỏi, “Đây thật là dược thảo sao?”
Tống Đoàn Viên gật đầu, bảo hai người mau chóng làm việc.
Ba người làm lên thực nhanh, hơn một canh giờ, đã thu được ba sọt thạch hộc lớn, ba người thừa dịp sắc trời chưa đen chạy nhanh xuống núi.
Bởi vì ngày kia chính là ngày đến thị trấn gặp mặt Kỷ Trường An, bào chế thạch hộc phải mất hai ngày, Tống Đoàn Viên suốt đêm bảo ba hài tử cắt thạch hộc thành miếng, dùng rượu vàng ngâm trong nhà.
Tống Tiếu Tiếu cũng tới hỗ trợ lấy đồ lặt vặt, mấy người bận việc suốt nửa buổi tối.
Sáng sớm hôm sau, Tống Đoàn Viên lấy thạch hộc đã thấm tốt ra, bảo Tống Phúc Quý bổ củi, Tống Song Hỉ nhóm lửa, Tống Phúc Truyền sao khô, nàng ở bên cạnh xem lửa, vài người lại bận việc hết nửa buổi sáng, sau đó mới sao xong thạch hộc.
Đem thạch hộc sao khô đặt ở trên khay cho nguội, Tống Đoàn Viên nhìn tỉ lệ, có chút lo lắng.
Nàng có lý luận, nhưng khiếm khuyết thực tiễn, cũng không biết mặt hàng này chưởng quầy có coi trọng hay không.
Người một nhà Tống gia ở trong nhà lại cắt lại sao, người trong thôn nghe thấy động tĩnh, đều không nhịn được thăm dò một chút, còn có người giả vờ đi ngang qua, tiến đến hỏi hai câu.
Đối với bên ngoài, Tống Đoàn Viên chỉ nói đây là dược liệu phải dùng để xem bệnh cho con trai Trần gia, còn lại cũng không chịu nhiều lời.
Sáng sớm ngày thứ ba, Tống Đoàn Viên bao xe bò của Ngưu đại bá, mang theo hai đứa con trai cùng đi thị trấn.
Khi ba người đến thị trấn đã là sắp giữa trưa, Tống Đoàn Viên buổi tối không dám ăn nhiều, sáng sớm cũng ăn ít, nhìn thấy hoành thánh ở ven đường thật sự là không nhịn được, mang theo hai đứa con trai đi ăn hoành thánh.
Ban đầu lão đại không chịu, nói ăn khoai lang mang theo, cuối cùng khi ba chén đều đã bưng lên, mới chịu ăn.
Tống Phúc Quý và Tống Phúc Truyền ăn thực nhanh, hai người ăn xong liền đi đến bên đường chờ.
Tống Đoàn Viên vẫn đang ăn, bỗng nhiên có người đứng ở trước mặt Tống Đoàn Viên hô một tiếng thông gia.
“Thông gia, thật đúng là ngươi!” Một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi đứng trước mặt nàng, khuôn mặt sầu khổ, một đôi mắt như chim ưng hung hăng nhìn chằm chằm mấy cái hoành thánh dư lại trong chén Tống Đoàn Viên, “Thông gia đang ăn hoành thánh sao?”
Tống Đoàn Viên nhớ ra đây là mẹ ruột Vương Ngọc Lan, là mẹ vợ lão đại Tống Phúc Quý.