“Mau ăn đi, ăn no rồi ngủ, có chuyện gì ngày mai lại nói!” Tống Đoàn Viên gắp miếng thịt thứ tư cho Tống Phúc Truyền.
Tống Phúc Truyền nhìn miếng thịt trong chén, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Trước kia ở trong nhà, đừng nói gắp thịt, Tống Đoàn Viên ngay cả một câu tử tế cũng không nói với hắn, bởi vì hắn là đứa trẻ hỗn nhất trong gia đình này!
“Sao lại khóc, trên người lại đau sao?” Tống Đoàn Viên vội vàng buông đũa hỏi.
Vừa rồi sau khi về đến nhà, Tống Đoàn Viên bảo lão đại nhìn vết thương trên người Tống Phúc Truyền, Tống Phúc Quý nói không có việc gì.
Tống Phúc Truyền dù sao cũng là đứa trẻ choai choai, Tống Đoàn Viên ở trên tâm lí vẫn là một thiếu nữ, cũng ngại nhìn thân thể hắn.
“Không phải, con chỉ cảm thấy nương không giống trước kia!” Tống Phúc Truyền nói.
“Tiểu thúc thúc, bà nội đã biến thành bà nội tốt!” Tống Tiếu Tiếu cười nói.
Vương Ngọc Lan vội vàng kéo kéo Tống Tiếu Tiếu.
Tống Tiếu Tiếu nói vậy, còn không phải là bảo trước kia nguyên chủ rất đáng ghét sao?
Tống Tiếu Tiếu chạy nhanh che kín miệng nhỏ.
Tống Song Hỉ cũng đầy mặt kinh sợ.
Sợ nương nàng lại biến thành người nương cực phẩm trước kia.
Tống Đoàn Viên không nói chuyện.
Xem ra mấy ngày vừa rồi nàng lộ ra quá nhiều dấu vết, làm cho mấy đứa trẻ hoài nghi.
Chỉ là gia đình này, nàng thật sự vô pháp mặc kệ, cũng tránh cho đi lại con đường xưa.
“Các con có biết, sau khi cha các con đi, ta mỗi đêm đều mơ thấy cha các con không?” Tống Đoàn Viên trầm mi mắt, ấp ủ tình cảm, nói: “Cha các con nói chàng không yên tâm, bảo ta phải bảo hộ các con, ta……”
Tống Đoàn Viên dùng tay đè đè khóe mắt, làm đôi mắt đỏ lên.
Vừa thấy Tống Đoàn Viên khó chịu, mấy người cũng không dám hé răng, đến cuối cùng vẫn là Tống Tiếu Tiếu kéo kéo cánh tay Tống Đoàn Viên nói, “Bà nội, bà đừng khóc, Tiếu Tiếu thích bà nội!”
Trong lòng Tống Đoàn Viên sau đó mới dễ chịu chút, gắp một miếng thịt đặt vào trong chén Tống Tiếu Tiếu, “Tới, Tiếu Tiếu ăn đi!”
Tiếu Tiếu vươn cái miệng nhỏ cắn miếng thịt đỏ thẫm kia, dầu đều theo khóe miệng chảy xuống.
Vương Ngọc Lan vội vàng dùng tay lau cho Tiếu Tiếu, thấp giọng dặn dò, “Ăn từ từ thôi!”
Tống Tiếu Tiếu gật gật đầu.
Một chén thịt, nhìn nhiều, nhưng không chịu nổi đông người, mỗi người được chia ba bốn miếng liền không còn.
Cuối cùng, nước dưới đáy chén Tống Đoàn Viên phân cho Vương Ngọc Lan.
Tống Đoàn Viên không ăn, chỉ ăn chút rau dại, bánh rán.
Cơm nước xong, Tống Đoàn Viên lấy chăn bông mua trở về phân phát cho mỗi người một cái, lại cầm bông vải dệt đưa cho Tống Song Hỉ, thời tiết ấm áp, bảo nàng khâu cho Vương Ngọc Lan một bộ áo bông quần bông, tổng không thể vẫn luôn mặc một bộ xiêm y rách tả tơi.
“Đây là của con và Tiếu Tiếu, không cần tiết kiệm, mỗi người một bộ!” Tống Đoàn Viên nói, “Nhưng cần làm cho tẩu tẩu của con trước, biết không?”
Tống Song Hỉ vuốt miếng vải dệt kia yêu thích không buông tay, tuy là vải dệt màu sắc không thịnh hành, nhưng nàng đã rất nhiều năm không có quần áo mới, đều là đồ dư lại của Tống Đoàn Viên, sửa sửa cho nàng mặc.
“Nương, vì sao nương đối xử với tẩu tẩu tốt như vậy?” Tống Song Hỉ không nhịn được hỏi, “Trước kia nương nói, nếu đại tẩu còn sinh con gái thì sẽ bán tẩu ấy!”
Tống Đoàn Viên nói, “Con nhìn đại tẩu con gầy trơ cả xương như vậy, ai sẽ muốn?”
Tống Song Hỉ gật gật đầu, “Đại tẩu đúng là hơi gầy!”
“Được rồi, mau đi làm đi!” Tống Đoàn Viên phân phó, sau đó vào nhà nghỉ ngơi.
Trong buồng, Vương Ngọc Lan dựng lỗ tai lên nghe, cảm động đỏ cả vành mắt.
Nàng còn tưởng rằng mệnh nàng sẽ như vậy, không nghĩ tới mẹ chồng ác độc trước kia đột nhiên giống như thay đổi thành một người khác……