Ánh mắt Tống Đoàn Viên tối sầm lại, nhìn bà nương Trần gia đi ra ngoài.
Hai chân Tống Song Hỉ mềm nhũn, ngồi xổm xuống mặt đất, ô ô thấp giọng khóc lên.
Ba lượng bạc tuy rằng đã trả lại, nhưng khế bán mình vẫn ở trong tay nhà người khác, Tống Song Hỉ vẫn sợ hãi.
Tống Đoàn Viên thở dài, tiến lên nói: “Đừng có gấp, tổng hội sẽ có biện pháp!”
Tống Song Hỉ khóc lóc không nói lời nào, có thể có biện pháp gì, nương nàng chẳng lẽ thật sự biết chữa bệnh sao?
Tống Đoàn Viên nhìn bộ dáng sợ hãi của Tống Song Hỉ, biết chính mình có nhiều lời cũng vô ích, xem ra nàng vẫn nên nghĩ biện pháp chữa khỏi bệnh cho Trần Thành Chí mới được.
Thôn dân vẫn còn ở bên ngoài xem náo nhiệt, nghe nói Tống Đoàn Viên sẽ chữa bệnh cho con trai Trần gia, lập tức sôi nổi nghị luận lên.
“Bà nội Tống gia này, trừ bỏ đánh nhau, chiếm tiện nghi, miệng rộng, tâm tàn nhẫn, nơi nào biết trị bệnh chứ? Trần gia đây là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng sao?”
“Còn không phải sao, Trần gia này giao đứa con trai nhỏ vào trong tay bà nội Tống gia, còn không phải là giao vào trong tay Diêm La Vương sao!”
“Các ngươi nói, ba lượng bạc của bà nội Tống gia là kiếm từ đâu ra?”
“Đúng vậy, không phải nói vì lão nhị đọc sách mới bán nữ nhi lấy ba lượng bạc sao, nữ nhi này không bán nữa, vậy lão nhị cũng không đọc sách nữa sao?”
“Sao có thể chứ, Tống đại nương dù có bán chính mình cũng phải cho con trai bảo bối đọc sách!”
……
Tống Phúc Quý nghe được những lời này, liền định lấy đòn gánh đuổi người.
Tống Đoàn Viên ngăn hắn lại, thấp giọng nói: “Bà con xa không bằng láng giềng gần!”
Tống Phúc Quý sửng sốt một chút, trước kia, Tống Đoàn Viên đều mắng các hương thân là quỷ hút máu, phá hoại.
Lúc Tống tú tài làm trưởng thôn, thôn dân đều chịu đựng nàng, sau khi Tống tú tài chết, trưởng thôn do nhà người khác làm, các thôn dân lập tức liền thay đổi sắc mặt, cho nên nguyên chủ trước đó vì hai cọng hành cũng có thể đánh nhau với nhóm hàng xóm.
Hiện giờ lại……
Tống Phúc Quý nhịn không được lẩm bẩm một câu “Nương thật là chồn biến thành sao?”
Buổi tối, Tống Song Hỉ đánh lên tinh thần, bưng một đĩa rau dại xào đến trước mặt Tống Đoàn Viên, trên khuôn mặt đen gầy mang theo nụ cười lấy lòng, “Nương, nương ăn rau dại đi!”
Tống Đoàn Viên đói bụng mấy ngày liền, hôm nay lại bởi vì đi bán nhẫn mà phải đấu trí đấu dũng cùng cái người gọi là Kỷ Trường An kia, trước mắt liền có chút nổi lên sao Kim, hơn nữa xác thật váng dầu, cũng liền ăn một ít.
“Nương, hiện tại làm sao bây giờ?” Tống Song Hỉ nhỏ giọng hỏi, “Nương đâu biết chữa bệnh!”
“Con đừng nghĩ nhiều, chăm sóc tốt cho tẩu tử con ở cữ là được!” Tống Song Hỉ thấp giọng nói, “Ngày mai ta đi lên thị trấn một chuyến ngẫm lại biện pháp!”
Tống Song Hỉ hơi há mồm, nàng cảm thấy Tống Đoàn Viên không nghĩ ra được biện pháp, nhưng không có nói ra.
Vương Ngọc Lan nghe nói Tống Đoàn Viên muốn đi thị trấn, chạy nhanh lấy mấy cái khăn đưa ra cho Tống Đoàn Viên.
“Nương, đây là mấy ngày hôm nay con làm, nương cầm lên thị trấn bán đi, đổi mấy đồng tiền!” Khi Vương ngọc Lan nói chuyện cùng Tống Đoàn Viên, vẫn có chút nhút nhát sợ sệt.
Tống Đoàn Viên nhìn thoáng qua, hơi hơi nhíu mày.
Vương Ngọc Lan thấy Tống Đoàn Viên nhíu mày, trái tim đều nhấc lên.
“Nương, con biết con làm không được tốt, chỉ có thể bán được ít tiền……” Vương Ngọc Lan nhỏ giọng nói.
“Con làm lúc nào? Không phải nương bảo con nghỉ ngơi sao? Đang ở cữ còn thêu thùa may vá, đôi mắt bị mù thì phải làm sao?” Tống Đoàn Viên không vui nói.