Nam nhân trở tay cầm tay Tống Đoàn Viên, hắn thấp giọng nói, “Được, năm lượng thì năm lượng!”
“Ta không bán!” Tống Đoàn Viên nói, ở trong lòng bàn tay nam nhân lay nửa ngày, nhưng không có lấy lại được chiếc nhẫn kia.
Chiếc nhẫn đã đeo ở trên ngón tay nam nhân, rất kín kẽ.
Tống Đoàn Viên nhìn, nhịn không được lo lắng thay cho người nam nhân này, nam nhân này vốn chính là mệnh đột tử, lại đeo chiếc nhẫn lấy từ trên người của người chết, quá không may mắn!
“Ngươi định đổi ý?” Nam nhân trầm giọng hỏi, từng bước một tới gần Tống Đoàn Viên, “Hay là lai lịch của chiếc nhẫn này không rõ?”
Tống Đoàn Viên bị buộc đến góc tường, ngước mắt nhìn nam nhân.
Đây không phải là cảnh tượng bị ép vào tường mà nàng đã nằm mơ rất nhiều lần sao? Chỉ tiếc là hiện giờ bụng nàng quá lớn, nàng còn cảm giác được bụng đỉnh đến thân thể nam nhân……
“Ngươi nguyện ý mua thì ngươi phải tự chịu, có xui xẻo cũng đừng trách ta, mau lên, đưa năm lượng bạc đây!” Tống Đoàn Viên chạy nhanh bóp tắt mộng thiếu nữ, hiện giờ nàng chính là bà lão có ba con trai, hai con gái, yêu đương lãng mạn không có duyên với nàng, huống chi nam nhân này xem như gián tiếp bị nàng hại chết!
Nam nhân từ trong túi lấy ra năm lượng bạc, lại không có sốt ruột đưa cho Tống Đoàn Viên, ngước mắt nhìn nàng một cái, thấp giọng nói, “Ta họ Kỷ, tên Trường An, ở trong nhà đứng hàng mười một……”
Tống Đoàn Viên hàm hồ lên tiếng, từ trong tay nam nhân bắt lấy bạc, vội vã rời đi.
Kỷ Trường An nhìn bóng dáng nữ nhân, lại rũ mắt nhìn chiếc nhẫn kia, ánh mắt sâu thẳm.
“Công tử!” Lúc này một gã sai vặt tiến lên nhìn chiếc nhẫn trong tay nam nhân, không nhịn được kinh hô, “Đây không phải chúng ta muốn tìm……”
Kỷ Trường An ngước mắt, gã sai vặt kia lập tức nuốt lời định nói vào trong bụng.
“Không thể tưởng được thật sự đã trở lại!” Kỷ Trường An thấp thấp mở miệng, ánh mắt sâu thẳm, tựa hồ như đang nhớ lại cái gì.
“Công tử, công tử nói gì cơ?” Gã sai vặt thấp giọng hỏi.
Kỷ Trường An lắc đầu, chỉ dặn dò, “Sự tình chiếc nhẫn không cần nói cho bất luận kẻ nào!”
Gã sai vặt chạy nhanh gật đầu.
Kỷ Trường An vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, khóe môi đột nhiên nhếch lên một cái, có vẻ tươi cười.
Chiếc nhẫn năm đó đã trở lại, người năm đó thì sao? Cũng đã trở lại sao?
Trong tay Tống Đoàn Viên gắt gao nắm chặt bạc, một hơi chạy ra xa một dặm, lúc này mới hô hô mà thở gấp, dừng bước chân lại cẩn thận nhìn bạc.
Thật là năm viên bạc, một viên lại một viên.
Tống Đoàn Viên vuốt bạc, lần đầu tiên cảm thấy ở cổ đại có một tia hy vọng.
Tuy rằng tuổi tác ở cổ đại so với thời điểm ở hiện đại nhiều hơn 6 tuổi, nhưng tốt xấu gì thân thể này cũng khỏe mạnh giống con heo, cũng không cần cả ngày trị bệnh bằng hoá chất.
Mấy đứa con bị nguyên chủ nuôi dạy không tốt, nhưng thừa dịp trước khi bi kịch phát sinh, còn có thể giáo dục.
Tống Đoàn Viên tự lên tinh thần cho chính mình, đang chuẩn bị đi thôn cách vách tìm mẹ mìn, muốn nàng đem ba lượng bạc trả lại cho Trần gia, liền thấy Tống Phúc Quý gấp gáp từ đầu thôn chạy ra tới, vừa thấy Tống Đoàn Viên liền lớn tiếng kêu lên “Nương, không hay rồi, người Trần gia tới cửa!”
Tống Phúc Quý chạy đến trước mặt Tống Đoàn Viên, gấp đến độ một khuôn mặt đỏ bừng, “Nương, phải làm sao bây giờ, nhà ta nơi nào có nhiều bạc như vậy!”
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Tống Phúc Quý một cái, nhàn nhạt nói “Con tuổi cũng không còn nhỏ, đã là cha của ba đứa trẻ, gặp chuyện có thể bình tĩnh một chút được không?”