Vừa mở mắt liền có ba con trai, hai con gái, hai cháu gái, con dâu cả mới vừa sinh thêm một đứa!
Ba con trai và hai con gái nếu có tiền đồ và hiếu thuận thì cũng liền thôi đi, nhưng lại đều bị nguyên chủ cực phẩm này nuôi thành phế vật.
Cả đời này của Tống Phúc Quý sống uất ức hèn nhát, bản lĩnh gì cũng không có, nhưng đánh vợ so với ai khác đều giỏi hơn, một lòng muốn có đứa con trai, lại liên tiếp sinh ra ba đứa con gái, ngày Vương Ngọc Lan sinh ra đứa con gái thứ 3, liền đánh vợ đến mất máu đi đời nhà ma.
Sau này con trai cả Tống Phúc Quý dựa vào Tống lão nhị được vị trí trưởng thôn của Tống gia thôn, lại thông đồng với quả phụ ở trong thôn, bị người cử báo bắt giam vào đại lao, bị chuột cắn chết ở trong đó.
Tống gia này đắc ý nhất chính là đứa con thứ hai - Tống lão nhị, là tú tài duy nhất của Tống gia, đọc sách từ nhỏ, mười ba tuổi đã thi trúng đồng sinh, hiện giờ mười lăm tuổi đã là thân phận tú tài, sang năm thi cử nhân, ba năm sau sẽ trúng Trạng Nguyên, vốn dĩ tiền đồ một mảnh sáng láng, cưới con gái của hộ quốc công, đạt tới đỉnh cao nhân sinh, nhưng lại kết giao với Lương Vương tạo phản, liên lụy cả nhà bị tịch thu tài sản, chém đầu.
Sự tình của hai đứa con gái và con trai út liền càng đừng nhắc đến, nhắc đến là thấy bế tắc.
Hiện giờ Tống Đoàn Viên mang theo ký ức cả đời của nguyên chủ xuyên qua tới, thật sự là có chút không tiếp thu được hiện thực này, ở trong phòng nghẹn ba ngày, mắt thấy cọc thảm kịch đầu tiên của Tống gia sắp phải trình diễn, nàng chỉ đành cố gắng vực dậy tinh thần, đi ngăn cản Tống Phúc Quý.
Đời trước, Tống Phúc Quý chính là trực tiếp đánh cho Vương Ngọc Lan mới vừa sinh xong xuất huyết, chết ngay trong đêm.
Nguyên chủ ghét bỏ hai đứa cháu gái nhỏ phiền phức, liền bảo Tống Phúc Quý tìm người môi giới tới bán hai đứa cháu gái nhỏ đi.
Trước đó đã bán một đứa đi ra ngoài!
“Được rồi!” Tống Đoàn Viên không nghĩ đối mặt, nhưng vẫn phải đối mặt, lạnh giọng nói, “Về sau không cho phép động tay đánh Ngọc Lan nữa, nếu con còn dám động thủ, cũng đừng gọi ta là nương!”
Tiếng ‘nương’ kia, làm cho ruột gan của Tống Đoàn Viên phải run lên.
Tống Phúc Quý là người có tính cách yếu đuối, không có bản lĩnh gì, thích ức hϊếp người nhà, nhưng lại thập phần hiếu thuận, vội vàng đáp lời.
Vương Ngọc Lan bị đánh đến đầu óc choáng váng, trong tay vẫn ôm chặt đứa nhỏ vừa mới sinh, ánh mắt một mảnh u ám.
Một thai này nàng đã ba quỳ chín lạy bò lên trên núi cầu xin Quan Âm Bồ Tát, còn đích thân đi nặn một đứa con trai bằng bùn trở về, dù ghê tởm vẫn cố gắng nuốt đứa trẻ bằng bùn kia vào trong bụng, sao vẫn sinh ra một bé gái vậy?
Nghĩ đến con gái thứ hai đã bị bán, lại nhìn con gái cả Tống Chiêu Đệ mới hơn hai tuổi đã phải đi theo nàng ở trong nhà làm trâu làm ngựa, nước mắt của Vương Ngọc Lan xôn xao chảy xuống.
Thế này còn muốn nàng sống sao?
Vương Ngọc Lan vừa khóc, Tống Đoàn Viên liền cảm thấy khó chịu, thời điểm Tống tú tài Tống gia còn sống, họ cũng là gia đình giàu có trong thôn.
Tống tú tài chẳng những là tú tài duy nhất ở trong thôn, lại còn là con trai của trưởng thôn, ở hiện đại chính là phú nhị đại, hơn nữa còn là tinh anh, đáng tiếc lại đi coi trọng Tống Đoàn Viên.
Cũng đừng nói, thời điểm Tống Đoàn Viên còn trẻ đúng là có chút tư sắc, vốn dĩ nàng không phải họ Tống, mà là theo cha mẹ lưu đày đến Tống gia thôn, sửa thành họ Tống.
Thời điểm Vương Ngọc Lan được gả tới, Tống gia cũng không tệ lắm.
Sau đó, Tống tú tài sinh bệnh ba năm, thành ấm sắc thuốc, đào rỗng tiền ở trong nhà.
Tống Đoàn Viên lại sống xa xỉ, ăn cơm nhất định phải ăn bánh bao thịt, còn phải có hai đĩa đồ xào, xiêm y trên người cũng không thể có mụn vá, cho nên trong nhà này, cũng chỉ có Tống Đoàn Viên được sống thoải mái, Vương Ngọc Lan và con gái cả Tống Chiêu Đệ của nàng quả thực chính là sinh hoạt ở trong địa ngục.
Vương Ngọc Lan mang thai mười tháng, nhưng cũng chưa từng ngừng làm việc, nếu làm không tốt còn bị Tống Đoàn Viên đánh chửi, sau này Tống Đoàn Viên ghét bỏ đánh đau tay, lại sai Tống Phúc Quý đánh nàng. Cho nên Tống Phúc Quý thích đánh vợ, cũng là do nguyên chủ cực phẩm này dạy ra.
“Ngọc Lan, con mới vừa sinh con xong, ngàn vạn đừng khóc, khóc nhiều đôi mắt sẽ mù!” Tống Đoàn Viên thấp giọng nói.