Tống Đoàn Viên sửng sốt, là nam nhân trẻ tuổi ngày đó nàng nhìn thấy ở Trần gia, nam nhân này lại chính là đại thương nhân ngốc nghếch lắm tiền Kỷ Thập Nhất sao?
Tống Đoàn Viên theo bản năng muốn xoay người đi ra ngoài, ống tay áo lại bị người ta túm chặt.
Tống Đoàn Viên ngoái đầu nhìn lại, liền thấy người nọ mặt vô biểu tình nhìn nàng, “Không phải muốn bán đồ vật sao?”
Tống Đoàn Viên sờ sờ mặt chính mình, đúng vậy, bộ dáng hiện tại của nàng, sợ là Kỷ Thập Nhất này không nhận ra.
“Đúng vậy, bán đồ vật!” Tống Đoàn Viên đè thấp âm thanh, lấy đồ từ trong tay áo ra.
Kỷ Thập Nhất vừa thấy chiếc nhẫn kia, ánh mắt bỗng nhiên tối sầm lại.
Kỷ Thập Nhất bắt lấy chiếc nhẫn, thấp giọng nói, “Ngươi đi theo ta!”
Tống Đoàn Viên còn không có kịp phản ứng lại đây, đã bị Kỷ Thập Nhất bắt lấy ống tay áo kéo đến trong phòng bên cạnh.
“Ngươi buông tay ra!” Tống Đoàn Viên có tật giật mình, chạy nhanh ném cánh tay nam nhân ra, không vui mà nói, “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không biết sao?”
“Ngươi hiện giờ như vậy ta còn có thể làm cái gì với ngươi?” Tống Đoàn Viên nghe thấy nam nhân trầm giọng hỏi ngược lại.
Tống Đoàn Viên tức giận ngẩng đầu lên, “Ta hiện giờ làm sao vậy? Ta……”
Tống Đoàn Viên tức giận nhìn chằm chằm đôi mắt nam nhân, đôi mắt người này thật sự rất quen thuộc, thật sự tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào đó!
“Chiếc nhẫn này ngươi lấy từ đâu?” Kỷ Thập Nhất nhìn chằm chằm mặt Tống Đoàn Viên hỏi.
Tống Đoàn Viên chạy nhanh cúi đầu, mới vừa rồi bị nam nhân này làm cho tức giận, thiếu chút nữa lộ tẩy.
“Gia truyền! Nếu ngươi muốn, ra cái giá đi, không cần thì trả lại cho ta!” Tống Đoàn Viên trầm giọng nói.
“Ta đương nhiên muốn! Ngươi tính toán bán bao nhiêu lượng bạc?” Nam nhân chậm rãi tới gần Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, bởi vì nam nhân dựa đến quá gần, nhịn không được lui về phía sau hai bước, “Năm lượng, thiếu một phân cũng không bán!”
Tống Đoàn Viên tính toán, ba lượng trả cho Trần gia, nếu còn dư một ít, thì dùng làm tiền vốn cải thiện tình trạng Tống gia một chút.
Nam nhân thật lâu không nói chuyện.
Tống Đoàn Viên cúi đầu, chiếc đấu đội trên đầu làm nàng không nhìn ra được biểu tình của nam nhân, thật sự không nhịn được, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chiếc đấu lại chọc ở trên mặt nam nhân.
Nam nhân kêu rên một tiếng lui về phía sau một bước, khối ngọc bội trên người liền rơi xuống mặt đất.
Tống Đoàn Viên nhìn ngọc bội kia, trong đầu đột nhiên xuất hiện một chiếc xe màu đỏ rực, còn có một người nam nhân từ trong xe đi ra.
Nam nhân đầy mặt là máu, nàng thấy không rõ ngũ quan của hắn, nhưng cặp mắt kia vừa đẹp lại vừa ngăm đen, tựa hồ như đang nói cái gì đó với nàng……
Tống Đoàn Viên lập tức sửng sốt, nàng nhớ ra rồi, năm đó khi người Tống gia bị trảm, trên đường đưa tới pháp trường, tiểu nhi tử Tống gia kết giao với sơn tặc tính toán cướp xe chở tù nhân, lại đâm lật một chiếc xe kết hôn ven đường, nam nhân này chính là vị tân lang kia!
Lúc ấy trong tay tân lang kia cầm khối ngọc bội này, mặt trên dính đầy máu……
Tống Đoàn Viên sợ tới mức giật mình, nói như vậy, Kỷ Thập Nhất này là bị một nhà nguyên chủ hại chết, chỉ là lúc này, thế nhưng sớm như vậy đã gặp gỡ!
Cũng đúng, đời trước, nguyên chủ không có mang Tống Song Hỉ về nhà, Tống Song Hỉ bị bán cho người ta làm tiểu thϊếp, nguyên chủ cũng không có bí quá hoá liều đi trộm mộ, cũng liền không có tới bán nhẫn, tự nhiên cũng không đυ.ng phải Kỷ Thập Nhất này!
Hiện giờ nàng gặp Kỷ Thập Nhất này sớm như vậy là có ý gì?
Trong lòng Tống Đoàn Viên hoảng loạn, cũng không nghĩ bán nhẫn nữa, vươn tay muốn đoạt trở về, lại bắt phải tay nam nhân.
Tay nam nhân thực lạnh, giống như là quỷ……
Tống Đoàn Viên ở bệnh viện nhiều hơn so với ở nhà, theo lý thuyết không tin quỷ thần, nhưng tưởng tượng đến đây là người bị nguyên chủ liên lụy hại chết, trong lòng vẫn thấy sợ.