Chương 16: Làm người tổng phải có mục tiêu của chính mình cùng cốt khí mới được (2/2)

“Nếu đã không lấy được học phí về, vậy ba lượng bạc kia ta sẽ nghĩ biện pháp khác!” Tống Đoàn Viên một bên gặm khoai lang một bên nói.

Tống Song Hỉ và Tống Tiếu Tiếu vừa nghe vậy, tay cầm bánh bao của hai người đều nhịp mà lập tức buông xuống.

Các nàng sợ hãi nhìn Tống Đoàn Viên.

Trong nhà này, người có thể bán, trừ bỏ Song Hỉ, đứa bé mới sinh, thì chính là Tống Tiếu Tiếu!

“Yên tâm, không bán hai đứa!” Tống Đoàn Viên trừng mắt nhìn hai người một cái.

“Nương, nương thật là nương con sao?” Tống Song Hỉ nhỏ giọng hỏi.

“Ta còn hy vọng ta không phải nương các con!” Tống Đoàn Viên nhắm mắt.

“Bà nội trở nên tốt, bà nội còn cho nương uống canh gà! Đại Hoa đã chết!” Tống Tiếu Tiếu nói.

Đại Hoa chính là con gà mái già duy nhất trong nhà Tống gia, Tống Tiếu Tiếu vẫn còn nhớ thương!

“Chờ trả tiền cho Trần gia xong, ta sẽ mua mười mấy con gà về cho cháu nuôi!” Tống Đoàn Viên mở mắt ra, cuộc sống này vẫn còn phải tiếp tục.

“Thật sự?” Tống Tiếu Tiếu vui mừng, tiến lên lập tức ôm lấy Tống Đoàn Viên, “Bà nội, bà thật tốt!”

Tống Tiếu Tiếu nằm mơ cũng muốn được nuôi gà, nàng nuôi nhiều gà như vậy, đẻ trứng, tổng có thể cho tiểu muội muội ăn một quả trứng!

Tống Đoàn Viên rũ mắt liếc nhìn cánh tay nhỏ của Tống Tiếu Tiếu đang ôm nàng một cái.

Tống Tiếu Tiếu sửng sốt, chạy nhanh thu hồi.

Nàng quá cao hứng, quên mất là bà nội không thích thân cận cùng nàng.

Nhìn bộ dáng nhút nhát của Tống Tiếu Tiếu, Tống Đoàn Viên vươn tay tới, sờ sờ đầu nàng, xem như cho nàng cổ vũ.

Tống Tiếu Tiếu cười rộ lên.

Tống Song Hỉ ngơ ngác nhìn, càng thêm không thể tin được sự thật trước mắt.

Nương nàng đây là sao? Đối với người trong nhà này, nàng chỉ có cười với cha và lão nhị Tống Phúc Tin, ngày thường đối với con gái trong nhà, đứa nào không phải đánh thì là mắng? Hiện giờ thế nhưng……

Tống Song Hỉ nghĩ đến sự tình hôm qua Tống Đoàn Viên đem nàng từ Trần gia trở về, do dự một chút hỏi “Nương, con thật sự không cần đi xung hỉ nữa sao?”

“Không cần!” Tống Đoàn Viên trầm giọng nói.

“Vậy nương thật sự không bán con?” Tống Song Hỉ lại hỏi.

Tống Đoàn Viên không vui, rốt cuộc muốn nàng nói bao nhiêu lần đây?

“Nương……” Nước mắt Tống Song Hỉ bùm bùm chảy xuống, nàng do dự một chút, tiến lên, cũng học bộ dáng Tống Tiếu Tiếu, kéo lấy cánh tay Tống Đoàn Viên.

Tống Đoàn Viên nhìn nàng, ngẫm lại bộ dáng bi thảm ở kiếp trước của Tống Song Hỉ, thở dài, thấp giọng nói, “Con đã mười ba tuổi, thành người lớn rồi, về sau cuộc đời của chính mình phải chính mình làm chủ, phu quân của chính mình cũng do chính mình chọn, chính mình phải thiệt tình thích mới được!”

Tống Song Hỉ sửng sốt, chọn tướng công mà chính nàng thích?

“Không cần nhẫn nhục chịu đựng, làm người phải có mục tiêu và cốt khí của chính mình mới được!” Tống Đoàn Viên sờ sờ tay Tống Song Hỉ, nếu Tống Song Hỉ còn nhút nhát như vậy, dù lần này không đi Trần gia, về sau đến nhà chồng cũng sẽ nhận hết khi dễ.

Con gái phải có chủ kiến của chính mình mới được.

“Nương……” Tống Song Hỉ quả thực không thể tin được, trước kia nương nàng chỉ nói với nàng rằng ở nhà phải nghe lời cha mẹ, xuất giá tòng phu quân, nếu nàng dám nói một chữ không, nương nàng có thể đánh chết nàng, hiện giờ như thế nào……

“Được rồi, đừng xúc động nữa, cơm nước xong rồi nhanh đi ngủ đi, ta đi đưa đồ cho tẩu tử của con!” Tống Đoàn Viên nói.

Tống Song Hỉ sao có thể để Tống Đoàn Viên làm việc này, chạy nhanh nhét bánh bao vào trong miệng, xoay người liền đi đến phòng Vương Ngọc Lan.

“Hôm nay Trần gia không có tới đòi bạc sao?” Tống Đoàn Viên hỏi Tống Phúc Quý.

Tống Phúc Quý lắc đầu, “Không có tới! Nương, nương nói xem, có phải Trần gia không tính toán đòi lại bạc hay không?”