Tống gia thôn ở bên dưới ngọn núi nhỏ sau sườn núi, bên ngoài căn nhà tranh ba gian giờ phút này đang vây đầy thôn dân.
“Vợ của Phú Quý lại muốn sinh?”
“Cũng không phải sao, năm nay thêm một đứa này nữa đã là đứa thứ ba rồi!”
“Đừng nói, Phú Quý này thực lợi hại, giống cha hắn!”
“Lợi hại thì có tác dụng gì, tất cả đều là con gái."
“Oa!” Một tiếng khóc của trẻ con vang lên, từ trong viện truyền ra tới.
“Sinh rồi, là trai hay gái?” Có người gân cổ lên hỏi.
Hồi lâu bên trong cũng chưa có động tĩnh.
“Được rồi, lại là con gái."
“Bà nội của Tống gia kia là cái dạng thiếu đạo đức, có thể sinh ra được mấy người con trai, đó chính là dính phúc khí của Tống tú tài, hiện giờ Tống tú tài đã chết, nàng có thể có cháu trai mới là lạ!”
Giọng người trong Thôn vừa ra, liền thấy bà nội của Tống gia…., ừm, kỳ thật Tống Đoàn Viên mới chỉ có 31 tuổi, từ phòng chính của căn nhà tranh rách nát chậm rì rì đi ra.
Trước cửa có một chậu nước, là cháu gái nhỏ - Tống Chiêu Đệ của Tống gia lấy cho nương của mình dùng để sinh hài tử.
Tống Đoàn Viên đứng ở kia liếc mắt nhìn chính mình trong chậu nước một cái.
Một khuôn mặt sưng như cái đầu heo, đầu tóc lộn xộn, biểu tình so với người chết còn khủng bố hơn….
Tống Đoàn Viên tuyệt đối không nghĩ tới chính mình xuyên qua sẽ là một bộ dáng giống quỷ như vậy …
“Ai nha, bà nội Tống gia đã rời giường!”
“Không phải đã tuyệt thực từ sau khi Tống tú tài chết sao, bây giờ sao lại bước ra, là không tính toán chết nữa à?” Giọng nói của người trong Thôn truyền tới.
Tống Đoàn Viên híp mắt lại quay sang liếc những thôn dân đó một cái, dựa vào sự điêu ngoa mấy năm nay nguyên chủ của thân thể này tích góp được ở trong thôn, những thôn dân đó đều cúi đầu, cụp mi, rũ mắt xuống rời đi hướng khác.
“Ái chà, vợ của Phú Quý lại sinh ra một đứa con gái, như thế này thì làm sao mà sống được!”
“Đúng vậy, chắc chắn bà nội Tống sẽ bảo con trai đánh chết nàng!” Rất xa, có thanh âm truyền tới.
Bà nội Tống…… Tống Đoàn Viên hít hít cái mũi một chút, nguyên chủ này cũng bất quá mới chỉ có 31 tuổi, sao đã trở thành bà nội vậy?
Ngẩng đầu nhìn trời, vừa mới đầu xuân, thời tiết còn có chút lạnh, Tống Đoàn Viên kéo kéo áo bông quần bông ở trên người, lặng lẽ thở dài một cái.
“Nương, nương đừng thở dài, đều là Ngọc Lan không tốt, sinh liên tiếp ba đứa đều là con gái, lần này cứ để con đánh chết nàng ta đi!” Lão đại Tống gia - Tống Phúc Quý từ trong phòng ra tới, nhìn thấy bộ dáng suy sút của Tống Đoàn Viên, liền rút giày trên chân vọt vào trong phòng.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, cũng chạy nhanh vào, lại bởi vì thân mình mập mạp nên tốc độ quá chậm, không có đuổi kịp Tống Phúc Quý, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng khóc của Vương Ngọc Lan cùng tiếng thét chói tai của cháu gái Tống Chiêu Đệ.
Tống Đoàn Viên bước vào phòng, bên trong một mảnh âm u, đen như mực, Vương Ngọc Lan nằm trên giường đất, vừa mới sinh hài tử, máu ở dưới đất còn chưa có kịp dọn đi, Tống Phúc Quý lập tức liền nhảy tới tát vào đầu Vương Ngọc Lan một cái.
“Tống Phúc Quý, con bỏ tay xuống cho ta!” Tống Đoàn Viên la lớn, một tiếng vừa hét lên, liền không nhịn được ho khan.
Tống Phúc Quý nhìn lên, đây là nương vẫn còn tức giận mà, liền đánh mạnh hơn.
Tống Đoàn Viên vươn tay tới, bắt lấy cổ chân của Tống Phú Quý, kéo hắn ngã xuống giường đất.
Tống Phúc Quý bị kéo ngã, lúc này mới ý thức được nương của chính mình thật sự tức giận, chạy nhanh quỳ gối xuống, cúi đầu, một bộ dáng giống như tội nhân, "Nương, là con trai bất hiếu, cưới một người vợ không biết sinh con trai.”
Tống Phúc Quý nói xong, lại tự tát chính mình mấy cái bôm bốp.
Tiếng ồn ào của cái tát khiến cho Tống Đoàn Viên cảm thấy thật đau đầu.
Nàng đây là tạo cái nghiệt gì? Ở hiện đại nàng bị ung thư chết, đúng độ tuổi 25, độ tuổi đẹp nhất của đời người. Ông trời cho nàng cơ hội trọng sinh, lại không ngờ là xuyên đến trên người một mẹ chồng nông thôn cực phẩm.