Chương 183: Nãi meo meo thích dính người

Nãi meo meo thích dính người

Đêm khuya vắng người, Địa Ngục Khuyển bị tiếng vang nào đó hấp dẫn, muốn đi dò xét cẩn thận, nhưng mà Âm Heo đã phân phó, hắn lại không thể rời khỏi cương vị.

Địa Ngục Khuyển chỉ đành phải bày khuôn mặt khổ ngồi trên mặt đất.

“Xem ngươi kìm nén kìa.” Đức Âm từ trên giường xoay người lại, đối mặt với địa ngục khuyển, “Nếu để cho người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng ta ngược đãi ngươi.”

“Chủ nhân đối với thuộc hạ vô cùng tốt, ai dám nói ta sẽ lập tức gϊếŧ kẻ đó.” Địa Ngục Khuyển trả lời.

“Ta không có nội lực, nhưng thính lực vẫn còn.” Đức Âm ngoéo … khóe miệng một cái, “Là người trong buổi tụ hội gọi ngươi đi?” “Dạ.” Địa Ngục Khuyển thành thật trả lời.

Âm Heo nghĩ nghĩ, nói: “Mang ta đi cùng xem thử một chút đi. Ta cũng muốn nhìn thử xem buổi tụ họp trong giới ảnh vệ của các ngươi một chút xem là cái dạng gì.”

“Chủ nhân, thân phận của ngài cao quý như thế không nên tới chỗ đó …” Địa Ngục Khuyển có chút nhăn nhăn nhó nhó, kỳ thật đối với chuyện có thể đem chủ nhân của mình như đem vật quý trưng bày trước đám ảnh vệ trong giới, trong lòng hắn khỏi phải nói là vui vẻ biết bao nhiêu.

“Ít nói lời vô ích. Mặc quần áo cho ta.” Đức Âm hạ lệnh. Địa Ngục Khuyển vì thế vội vàng qua đây giúp Đức Âm mặc quần áo, thuận tiện giúp hắn dịch dung, đeo mặt nạ da người với dung mạo bình thường cho hắn. Làm xong tất cả chuyện này, hắn mới cõng Âm Heo dùng khinh công bay ra khỏi điện quý phi.

Men theo tiết tấu kia, Địa Ngục Khuyển cực kỳ nhanh nhẹn xẹt qua tường thành hoàng cung, bằng tốc độ kinh người chỉ một lát sau đã rời khỏi hoàng cung, thẳng đến khi tới cánh rừng Hoàng Sa bên ngoài thành.

Trong rừng Hoàng Sa có một cái ốc đảo nho nhỏ, chỗ ốc đảo có một đống lửa đang bùng cháy, xem ra là có người ở nơi này. Sau khi Địa Ngục Khuyển tới, mới phát giác ra nơi đây cũng không một bóng người.

“Đây ở nơi tụ họp sao? Sao không có người?” Đức Âm bước xuống, đưa mắt nhìn một cái nói.

Địa Ngục Khuyển nói: “Xem quy mô ở nơi này có thể chứa trên dưới một trăm người, hẳn là địa điểm tổ chức đại hội Võ Đạo thiên hạ ảnh vệ, chẳng lẽ đã xong rồi sao? Nếu đã xong, là ai phát tin tức cho ta để cho ta đến đây?”

“Kỳ thật chưa kết thúc, chỉ là còn mỗi mình ta, tất cả mọi người đều chạy hết rồi.” Trong bóng đêm, một bóng người từ đằng sau một thân cây lòe ra, ngược ánh sáng đứng ở nơi đó nói.

Hoa Ảnh là biết người đang nói kia, tên kia chính là cái tên trung tâm không biết sợ đã liên tiếp mấy năm qua giành chiến thắng tại đại hội võ đạo ảnh vệ, có vương bài đệ nhất ảnh vệ.

“Là ngươi!” Hoa Ảnh thấp giọng nói, “Vì cái gì chỉ còn ngươi, tất cả mọi người đi hết rồi?”

“Bọn hắn tự ti thôi, bởi vì năm nay ta lại hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu vương ảnh vệ.” Người nọ cười nói, “Hoa Ảnh, ngươi có tư cách gì so sánh với ta?”

Hoa Ảnh nói: “Hãy bớt nói nhảm đi, ngươi nghĩ so như thế nào?”

“Giống như những năm qua.” Vương bài ảnh vệ cười hắc hắc, “Xem ai trung thành với chủ nhân nhất, có thể… nhẫn nại nhất.”

Nói xong, hắn từ từ đi tới, tư thế đi đường và thân hình của hắn đều có chút quái quái, theo mỗi bước hắn đi tới trước, không ngừng bay tới một mùi máu tanh nồng đặc nhỏ giọt thấm trên đất cát.

Hoa Ảnh che ở trước người Đức Âm, khẩn trương nhìn chăm chú vào cái tên kia, khi cái tên kia càng ngày càng gần, hắn mới nhìn rõ đây căn bản không tính là “người “, mà là một khối “Thịt heo” bị cắt loang lổ nhiều màu —— da bị lột xuống thì không nói, trên người một đao lại một đao chồng chéo ngang dọc sít sao hệt như băm khối thịt heo, chỉ còn một nơi miễn cưỡng còn có thể nhìn rõ chính là quả đầu bên trên, hai cái con mắt màu đỏ đang hung hăng trừng mắt nhìn bọn hắn.

“Lăng trì!” Người trước mắt vậy mà đã phải chịu hình phạt lăng trì nhưng vẫn còn có thể sống để đến nơi này được, Hoa Ảnh cùng Đức Âm đều hít sâu một hơi.

“Đúng vậy, chủ nhân đem ta lăng trì lột da, ta cũng chưa thốt một tiếng, ta một chút cũng không oán hận hắn, thiên hạ còn có ai có thể trung thành hơn so với ta?” Nam tử chìa cánh tay phải rất đáng sợ không có màng da chỉ vào Hoa Ảnh: “Nếu như ngươi có thể trung thành hơn so với ta, vị trí này là của ngươi.”

Âm Heo nhíu mi nói: “Ngươi bị tra tấn thành cái loại bộ dáng này, làm sao có thể bất tử, ta thấy không phải sẽ lại là một loại tang thi đi! Hoa Ảnh, đồng nghiệp trong hội của ngươi đúng là chấp nhất a!”

Hoa Ảnh nói: “Ta cũng hiểu mấy năm gần đây bọn hắn gần như mê muội cho nên ở trên những phương diện này có chút lệch lạc, không nghĩ tới ngay cả thân mình bọn hắn cũng đã vặn vẹo đến loại tình trạng này.”

“Hãy bớt nói nhảm đi, Hoa Ảnh! Nếu như ngươi không thể chứng minh bản thân, ta đây sẽ xé nát ngươi!” Nam tử toàn thân bị lăng trì, vô cùng thê thảm nhếch miệng cười, thoạt nhìn thì cả khuôn mặt bị cắt đến gần như đã thành bộ xương khô, người khác nhìn không rét mà run. Xem ra hôm nay đám ảnh vệ môn có mặt ở đây chính là bị hắn dọa chạy.

Lúc này Âm Heo ở phía sau Hoa Ảnh bước ra nói: “Ngươi muốn dùng cái dạng căn cứ nào để xác minh? Ta chính là chủ nhân của Hoa Ảnh, ngươi có chuyện gì có thể trực tiếp nói với ta.”

“Vậy ngươi càng nên đi chết! Thân là chủ nhân, thế nhưng ảnh vệ bên người ngay cả một lần cũng chưa từng bị phạt qua, ngươi quả thực là chủ nhân đáng sỉ nhục nhất trong giới ảnh vệ!” Nam tử lăng trì không ngờ bị càng ngày càng l*ng l*ng phát điên, hoàn toàn hiện ra trạng thái của quỷ.

Hoa Ảnh bảo vệ Đức Âm, lại bị Đức Âm ra hiệu không cần làm bừa.

Chỉ nghe Âm Heo cười lạnh nói: “Được, coi như ta chính là nỗi sỉ nhục, vậy thì chuyện dạy dỗ thuộc hạ cũng không tới phiên ngươi xía vào. Nếu ngươi trung thành tận tâm cho chủ nhân của mình như vậy, trái lại tại sao lại kích động những ảnh vệ khác bất trung chứ?”

Lần này hắn nguỵ biện làm cho nam tử lăng trì kia nghi hoặc một chút, nhưng ngay lập tức đã khôi phục lại trạng thái hung tợn vừa rồi: “Dù cho ngươi có nguỵ biện thế nào đi nữa! Ngày hôm nay Hoa Ảnh cũng phải nhất định giống như ta! Ta rất tịch mịch! Ta muốn Hoa Ảnh vĩnh viễn cùng ta!”

Âm Heo nói: “Hoa Ảnh với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi muốn hắn giống như ngươi, dù phải bồi thường thì ngươi trung thành với chủ nhân của mình như vậy, chẳng lẽ không nên để cho hắn đến cùng với ngươi sao? Như vậy là hắn có thể đời đời kiếp kiếp ra lệnh cho ngươi, ngươi có thể vì hắn mà đổ máu, thỏa mãn lòng trung thành của ngươi.”

Thị vệ bị lăng trì nghĩ nghĩ, tựa hồ cảm thấy Âm Heo nói hình như rất có đạo lý.

Trong lúc gia hỏa này sắp sửa bị Âm Heo xúi giục thành công, một bóng dáng màu trắng núc ních thật lớn từ trong bụi cây đột nhiên xông ra, chỉ thấy móng vuốt to bự vỗ mạnh xuống mặt đất, làm mặt đất chấn động lõm xuống dưới, sau đó mỗ meo meo uy nghiêm nói: “Ta vốn là vị thần tịch mịch! Yêu ma quỷ quái nơi nào dám làm mưa làm gió ở trước mặt bản tôn!”

“Đại meo meo!” Âm Heo =口=

Hàng này đã theo tới từ lúc nào?

“Bản tôn tới cứu ngươi đây! Đại Âm!” Đại meo meo rất có tự giác anh hùng cứu mỹ nhân, chìa một con móng vuốt đặt ở trên vai Âm Heo, nghiêm trang nói.

Âm Heo= = ngươi cái con nãi meo meo này cũng đến đây giúp vui a! Lại nói cái nhân xưng “Bản tôn kia ” là chuyện gì vậy hử? 【 kỳ thật từ lúc ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy chân thân của đại meo meo, Âm Heo cũng đã nhận ra đây là chỉ là một con nãi meo meo】

“Ngươi cho là bản tôn không có năng lực tự bảo vệ mình hay sao?” Đại Âm cũng cũng lên giọng hách dịch.

“Đây là đạo nghĩa của bản tôn, không có quan hệ gì với năng lực của ngươi.” Đại meo meo nói tiếp, nó cảm thấy nói như vậy rất vui, con meo meo này luôn dễ dàng hưng phấn. Sau đó nó chuyển hướng sang nam tử lăng trì nói: “Này, ngươi tự mình chạy về, hay là muốn nếm thử tuyệt chiêu của bản tôn?”

Nam tử lăng trì nhìn thấy đại meo meo, hai mặt hàng này nhất thời lâm vào trạng thái giằng co.

Âm Heo cùng Hoa Ảnh đều nghĩ nam tử lăng trì kia còn muốn gọi nhịp (trong hý khúc) cùng với đại meo meo, không nghĩ tới nam tử lăng trì thế nhưng chịu thua nói: “Được rồi, chờ ta xin chỉ thị chủ nhân lại đến tranh luận với ngươi.”

“Rất không nguyên tắc!” Âm Heo và Hoa Ảnh = =

Nam tử lăng trì phẫn nộ rời đi, buổi tụ họp ảnh vệ quái gở cũng không hiểu vì sao lại đột nhiên kết thúc, Âm Heo nhịn không được hỏi: ” Tuyệt chiêu của đại meo meo là cái gì?”

Đại meo meo nghiêng đầu nói: “Một ngàn tích (lôi) a!”

Vừa dứt lời, nam tử lăng trì vừa mới rời đi không bao xa đột nhiên bị một ngàn đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống bổ trúng, ngay lập tức hình hồn tan nát, không kịp báo thù, đã trực tiếp bị một ngàn tích của lục tôn ( đại meo meo) có thể sánh bằng thiên kiếp bổ tới ghé xuống vực sâu địa phủ đi luân hồi mất rồi.

Từ đó chúng ta có thể đúc kết ra bài học kinh nghiệm, nếu ngươi không có năng lực một một ngàn tích của nãi meo meo, vậy thì không cần phải ngược đãi ảnh vệ của mình mới tốt, cứ ngược cứ ngược, nhất định ngược sẽ gặp chuyện khiến cho ngươi rợn cả tóc gáy.

Lililicat

Phong