Tả hộ pháp cắn răng chịu đựng đau đớn mang Mộ Dung Đức Âm chạy như điên, đem cái tên đáng sợ này đến ngôi miếu đổ nát đã giao hẹn trước với Ân Cốt.
Miếu đổ nát kia chính là địa điểm bí mật của Ma giáo, thường dùng để ẩn thân vào những lúc khẩn cấp. Nhìn ngôi miếu đổ nát này có vẻ hỗn độn, kì thực ở nơi bí mật gần đó có chứa một ít dược vật và yếu phẩm khi chạy trốn.
Tả hộ pháp ném Đức Âm xuống một đống rơm rạ, rồi sờ soạng trên mặt đất tìm ra một viên gạch đánh dấu, dùng sức đẩy liền lộ ra một cái ngăn ngầm, từ bên trong lấy ra công cụ đánh lửa. Gã gom rơm rạ lại đốt lên một đống lửa, cũng kiếm chút gỗ vụn ném vào để duy trì nó khỏi tắt.
Nhóm lửa xong rồi, Tả hộ pháp đặt mông ngồi xuống, nhất thời cảm thấy được cả người đau đớn như bị xé rách, nhưng gã vẫn cắn răng chịu đựng, quay qua Mộ Dung Đức Âm lật người hắn lên. Dưới ánh lửa, Mộ Dung Đức Âm vẫn như trước đẹp đến đoạt hồn người. Tả hộ pháp hơi nhắm mắt lại, một lát mới mở mắt ra, lấy dược bình trong lòng ngực đổ thuốc ra bỏ vào miệng Mộ Dung Đức Âm.
“Nếu không phải vì giáo chủ, ta đã sớm gϊếŧ ngươi! Tên hồ ly tinh tâm như rắn rết! Dám mê hoặc giáo chủ!” Tả hộ pháp oán hận nói. Gã nghĩ giáo chủ sở dĩ lần này khổ sở như vậy hoàn toàn là do bị Mộ Dung Đức Âm mê hoặc tâm thần, bằng không thừa cơ hội này hủy diệt khuôn mặt mị hoặc lòng người của Mộ Dung Đức Âm, để hắn không bao giờ có thể hại người nữa! Nghĩ đến đây, Tả hộ pháp sờ soạng trong ngực, lấy ra chủy thủ của gã, ánh mắt chứa hỏa quang, muốn hạ thủ xuống khuôn mặt của Đức Âm hạ, hủy đi hoa dung của hắn.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, Đức Âm đột nhiên mở mắt, một chưởng đánh bay chủy thủ của Tả hộ pháp. Gã hoảng hốt, chưa kịp hoàn hồn thì chưởng phong của Đức Âm đã đánh tới. Gã chỉ cảm thấy đầu ầm ầm chấn động, trúng một chưởng của Đức Âm, ngã xuống đất chết ngất.
“May mà có ngươi, ta mới biết được còn có nơi như này.” Đức Âm nắm Tả hộ pháp lên, mang gã giấu sau cây cột ở đằng sau miếu, dùng rơm rạ che lại. Lúc này bên ngoài từng trận sấm rền, mắt thấy trời sẽ mưa, Đức Âm liền dập tắt đống lửa, đem vật dụng đánh lửa thả vào chỗ cũ rồi ôm cây đợi thỏ, chờ đợi giáo chủ tiến đến.
—— Một tiếng sấm thiểm điện vang lên, bên ngoài nổi lên mưa to tầm tã, Ân Cốt rốt cuộc khiêng Mộ Dung Long Sách đang bị điểm huyệt vào miếu đổ nát. Y đem Mộ Dung Long Sách thả xuống mặt đất rồi giống như Tả hộ pháp kia, sờ soạng lấy ra dụng cụ đánh lửa đốt lên. Lúc này Ân Cốt một thân ướt đẫm, nội lực không còn đủ để chống lạnh khiến đôi môi tím tái, hơn nữa độc thương trong cơ thể phát tác khiến y ngã lên trên đống rơm rạ, thở dốc. Hiện tại y đến vận công chữa thương cũng không thể, cả người run rẩy xem ra đã phát sốt.
Mộ Dung Long Sách nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không biết bị trúng cái gì. Ân Cốt lúc này phát sốt khá cao, đầu óc muốn rã ra nhưng nhờ vào ý chí mãnh liệt mà gồng người dậy đến phiến đá phía dưới thân, tìm ra khe hở đưa tay vào tìm kiếm. Cả người y bủn rủn, ngón tay đều trắng bệch run run, nửa ngày mới lấy ra được một lọ thuốc, mở ra trút lấy một viên bỏ vào miệng. Nhưng lúc này miệng khô lưỡi khô muốn nuốt rất khó khăn, nuốt vào liền nôn khan ra, không được lại lấy viên khác cố gắng nuốt xuống, suýt nữa thì mắc nghẹn.
Cuộc đời y từ trước đến nay chưa bao giờ chật vật như vậy, Ân Cốt tính toán để thể lực hồi phục lại một chút, lập tức đem Mộ Dung Long Sách hảo hảo tra tấn cho hả giận!
Ăn xong viên thuốc kia, Ân Cốt nằm trên đệm cỏ chậm rãi đợi thể lực khôi phục. Mộ Dung Đức Âm cũng không nôn nóng, chỉ ở đằng sau tượng phật lẳng lặng chờ.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Ân Cốt mở mắt ra, cổ họng khàn khàn nói: “Bên ngoài mưa lớn như vậy đứng ở đó làm gì, muốn nói chuyện thì cứ tiến vào.”
Y vừa dứt lời, ngoài cửa liền xuất hiện một thân ảnh cầm ô đen. Người nọ một thân hắc y, cơ hồ cùng đêm tối hòa vào làm một, chiếc dù hạ xuống lộ ra khuôn mặt của người đường đường đứng đầu một nước, là hoàng đế mấy ngày trước đây còn cùng huynh đệ Mộ Dung xưng huynh gọi đệ!
“Đường đường là một hoàng đế lại không khác gì đám tiểu nhân giang hồ, hừ!” Ân Cốt cười lạnh, y ngồi thẳng người lên, khí thế trông như bất khả xâm phạm dù đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
“Cốt Nhi, nhiều năm qua rồi mà ngươi vẫn độc mồm độc miệng như vậy, bất chấp cả tình hình hiện tại của mình. Ta thật sự đau lòng nên mới đi theo đến đây.” Hoàng đế cũng không tức giận, trên mặt còn thể hiện tươi cười vui vẻ, hắn chưa từng cười với ai khác như vậy cả.
“Đứng sau lưng sai sử Mộ Dung Long Sách làm nhục ta chính là ngươi!” Ân Cốt nói như đinh đóng cột, răng nghiến vào nhau có thể nghe thấy tiếng.
“Đó là do ngươi ngoảnh mặt với thâm tình của ta, liền dễ dàng mê mệt Mộ Dung Đức Âm khiến lòng ta buồn bực! Lúc trước ta bất quá phối hợp theo để Mộ Dung Đức Âm trở thành lợi thế trong tay ngươi, vậy mà ngươi lại rung động với hắn! Ngươi không được! Tuyệt đối không được! Ngươi chỉ có thể yêu một mình ta! Vì cái gì chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi ngươi đã thay lòng đổi dạ?!” Trong giọng của Hoàng đế mang theo ghen ghét đố kị, “Ngươi đã quên khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau lúc nhỏ sao? Ngươi từng nói qua sẽ ở bên ta theo năm tháng. Ngươi nói ngươi ở Ma giáo, ta tại triều đình, ngươi sẽ giúp ta thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, vì sao ngươi lại phản ta?!”
“Ha ha ha ha... Hiên viên! Ngươi thật sự là tự kỷ. Ta chẳng qua là thuận miệng vừa nói, ngươi liền tưởng thật! Nói cho ngươi biết, ta cuộc đời này chỉ động tâm với một người duy nhất. Người kia chính là Mộ Dung Đức Âm!” Ân cốt ngữ khí ngoan tuyệt, rõ ràng là cố ý chọc giận hoàng đế. “Bất quá, hiện tại hắn là người ta hận không thể lột da lóc cốt nhất, cả ngươi cũng vậy!”
“Cốt Nhi, ngươi rất bướng bỉnh!” Hoàng đế hạ ô xuống, muốn tiến đến đỡ y đã thấy Ân Cốt đưa tay đặt trên cổ mình: “Ngươi dám tiến lại một bước nữa! Ta sẽ tự sát!”
“Cốt Nhi! Đừng vậy!” Hoàng đế biết tính cách của y nên đành dừng chân, chỉ đứng cách đó mấy bước, nhìn chằm chằm vào Ân Cốt.
“Hiên Viên, nếu có thể làm cho ngươi hối hận cả đời, ta cũng không ngại chết ở chỗ này đâu.” Ân Cốt cười tàn nhẫn, y đối với người khác tàn nhẫn, đối với mình cũng vậy.
Đức Âm chồm hổm ngòi ở một chỗ âm u nhìn thấy một màn cừu hận tình trường này liền nhàm chán mà nhắm mắt dưỡng thần. Một người trong trạng thái xuất thần thì người khác nói cái gì lọt vào tai hắn cũng chỉ là tạp âm bla la blu lu mà thôi. Thế nên Mộ Dung Đức Âm rất nhanh lãng quên hiện tại, bắt đầu hồi tưởng đến cái bụng mềm mại của phì miêu nhà mình, đạp đạp lên rất thú vị, đùa nghịch với bàn chân tròn tròn cũng rất thích, ngay cả có mở miệng nó ra để đánh răng cũng không có phản ứng gì mà o o ngủ. Sau giờ ngọ ấm áp, trên bàn có chút đồ ngọt cùng ấm trà, mơ màng nằm trên ghế, ôm mèo mập trong lòng và nghe lão quản gia kể chuyện ma thì thật không có chuyện gì thoải mái hơn cả…
Đức Âm chìm đắm trong tư tưởng của chính mình, phải khó khăn lắm mới hoàn hồn lại thì vẫn thấy hoàng đế và Ân Cốt bla la blu lu nói về ân oán gút mắt của bọn họ. Sau đó cả hai chỉ trích lẫn nhau vì lỗi của đối phương mà tình cảm bọn họ rạn nứt, dần dần xả ra những ức chế trong lòng. So với cái truyện “Trân Châu Hận” vớ vẩn của Mộ Dung Long Sách ca ca hắn, nội dung của bọn họ còn rắc rối đa sự hơn. Mộ Dung Đức Âm nhịn không được cầm cục gạch muốn ném lên.
Ném chết hai tên dông dài vớ vẩn các ngươi!! Phải ném chết!!!!! Nội tâm Đức Âm bạo phát!! Bất quá hắn rốt cuộc cũng cố gắng khắc chế cái loại xúc động như hồi lật đổ bàn cơm đi, nhẫn nại tiếp tục ngồi xổm nghe lén. Dù sao những lời dài dòng văn tự quan hệ phức tạp của hai tên vớ vẩn kia hắn nghe cũng không hiểu, cứ đơn giản hóa thành bla la blu lu tạp âm là được.