Mộ Dung Đức Âm ngồi một chỗ nhìn Mộ Dung Long Sách dùng các loại biện pháp khảo vấn Ân Cốt. Cuối cùng, Ân Cốt vốn đã trọng thương lại bị giày vò đến sắp hấp hối cũng không mở miệng một tiếng, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Đức Âm với nh mắt oán độc.
“Mộ Dung Đức Âm, chỉ cần ta còn một hơi thở sẽ không bao giờ tha cho ngươi.” Ân Cốt lạnh lùng nói, tuy rằng trên người đầy máu, tóc tán loạn chật vật vô cùng, nhưng lời nói của y âm lãnh, cơ hồ có thể đem linh hồn người ta đông cứng. Không biết cừu hận đến cỡ nào mới nói ra được khí thế như vậy?
“Không tha cho ta là như thế nào?” Mộ Dung Đức Âm tiếp nhận hỏi.
“Sống không bằng chết.” Ân Cốt gằn từng chữ, “Mộ Dung Đức Âm, để xem ngươi làm sao đối địch lại được ba nghìn người của Ma giáo giáo phái!”
“Người ngươi nên hận đáng lẽ phải là Mộ Dung Long Sách mới đúng chứ? Tại sao ta phải đứng mũi chịu sào vậy, ta chẳng qua là phụng mệnh làm theo thôi.” Mộ Dung Đức Âm trốn tránh trách nhiệm, biểu tình như trước không có chút biến hóa nào. “Người ta hận nhất!!! Chính là ngươi!!” Ân Cốt bị tra tấn nhiều như vậy nhưng không mở miệng một lời, thế mà lúc này Đức Âm lại dễ dàng làm y hét ầm lên, ngay cả tiếng cũng thay đổi.
“Người cầm đao gϊếŧ ngươi ngươi không hận, lại đi hận một cây đao.” Mộ Dung Đức Âm nói.
“Đức Âm, ngươi lại đùn đẩy không còn chút trách nhiệm nào. Ngươi cũng nghe rõ ràng, ngươi chính là địch nhân của ba nghìn người trong Ma giáo, không phải ta!” Mộ Dung Long Sách dùng roi vỗ vỗ Ân Cốt trên giá, “Ân giáo chủ, tự thân ngươi đã khó bảo toàn, ta nghĩ ngươi nên phối hợp một chút, ta có lẽ cũng sẽ giáo huấn lại đệ đệ một chút giúp ngươi hết giận.”
“Mộ Dung Long Sách! Đừng cho ta không biết chủ ý của ngươi! Ngươi muốn ta nói ra tung tích của U Tuyền thì ta chỉ có hai chữ kia: không biết!” Ân Cốt nghiến răng nghiến lợi, “Bại dưới tay huynh đệ các người là sỉ nhục lớn nhất trong đời ta! Ta cho dù hóa thành lệ quỷ cũng không tha cho các ngươi!” “Ta sẽ không gϊếŧ ngươi, bằng không giáo chúng của ngươi sẽ quấy rối Băng Tiễu Thành đến gà chó cũng không yên được, nhưng ta cũng sẽ không thả hổ về rừng. Ngươi đã không chịu nói hành tung của U Tuyền, thì cũng không có kẻ nào được quyền biết tin tức gì từ ngươi!” Mộ Dung Long Sách dứt lời, đột nhiên dùng thủ pháp cực nhanh đâm ba cây kim châm vào cổ Ân Cốt. Châm lập tức đi vào kinh mạch, nháy mắt không thấy bóng dáng. Mộ Dung Long Sách ở trên cổ của y dùng thủ pháp, kim châm mảnh như lông trâu thuận thế mà lên, một lát liền xâm nhập tủy não của Ân Cốt khiến cho con mắt của y giật giật, cả người liên tục run rẩy.
Thủ đoạn mà Long Sách đã sử dụng là châm thuật độc ác nhất thiên hạ Thứ Não, bằng kim châm đặc chế và thủ pháp đặc biệt châm vào trong đầu để khống chế ký ức của người khác. Sau khi bị ba kim châm xâm lấn, trí nhớ trong vòng ba tháng qua của sẽ Ân Cốt bị xóa đi, tâm trí thái hóa như một hài đồng ba tuổi, như vậy thì y sẽ không thể điều khiển được Ma giáo, không còn đem phiền toái đến cho Mộ Dung Long Sách nữa.
“Huynh trưởng, ngươi cũng có không ít thủ đoạn độc ác nhỉ.” Mộ Dung Đức Âm nhìn Mộ Dung Long Sách đem Thứ Não châm phóng vào cổ Ân Cốt rồi thấy y kịch liệt run rẩy, miệng sùi bọt mép rồi cuối cùng hôn mê.
Mấy canh giờ sau, Mộ Dung Long Sách sai người đem xích sắt khóa vào cổ của Ân Cốt, đến lúc thẩm tra, ánh mắt Ân Cốt hỗn động, thần chí không rõ, quỳ rạp trên mặt đất thấp giọng nức nở, không biết y rốt cuộc nói cái gì. Đáng thương cho một gã giáo chủ từng đường đường hô phong hoán vũ, hiện tại lại rơi vào tình cảnh này, thật sự là làm cho người ta tiếc thương. Nhưng đây lại là kết quả mà Mộ Dung Long Sách muốn có, hắn đi đến trước mặt Ân Cốt, hạ lệnh cho thủ hạ đem đến một chiếc ghế dựa ngồi xuống, dùng mũi chân nâng cằm của Ân Cốt lên, nhìn vẻ mặt mờ mịt cùng tóc tai rối mù của y, Mộ Dung Long Sách đắc ý cười: “Hiện tại ngươi chỉ có thể nghe theo bài bố của ta!”
“Ô ô… Đáng sợ… Ô ô…” Ân Cốt ôm đầu, không ngừng run rẩy. Mộ Dung Long Sách cười ha hả, nói với người hầu: “Đi chuẩn bị nước ấm đem nô tài này tắm rửa cho ta. Tối nay ta muốn hảo hảo nhấm nháp một chút tư vị của Ma giáo chí tôn. Ha ha ha ha ha…” Quả nhiên d*c hỏa trong cơ thể hắn lại rục rịch.
Nhất thời đại ý khiến Mộ Dung Long Sách không hề đề phòng, không ngờ Ân Cốt đột nhiên hé miệng, ba cây kim châm Thứ Não thế nhưng từ miệng y phóng ra, bắn về phía mặt Long Sách!
Mộ Dung Long Sách nhất thời khó có thể phản kháng, chỉ kịp nghiêng mặt né độc châm, cũng trong nháy mắt, Ân Cốt nhân cơ hội bắt lấy mạch môn của hắn, cổ họng khàn khàn vô cùng oán độc nói: “Mộ Dung Long Sách!! Ta muốn biến ngươi trở thành kẻ thống khổ nhất trên đời!!”
“Thành chủ! Thành chủ!” Người hầu xung quanh hỗn loạn, luống cuống tay chân. Tình huống vừa rồi quá nhanh không ai kịp phản ứng, khi lấy lại tinh thần thì thành chủ đã bị Ân Cốt không chế. Móng tay của Ân Cốt cơ hồ sẽ đâm vào cổ Long Sách bất cứ lúc nào, y đối với đám hạ nhân hung tợn đe dọa: “Không được tới gần! Ta sẽ lấy mạng hắn! Tránh ra!!”
Đám hạ nhân không ai dám tiến tới, đành phải thoái nhượng trơ mắt nhìn Ân Cốt đem Mộ Dung Long Sách đi, thân hình tiêu thất sau cửa địa lao. Không ai có thể đoán được rằng Ân Cốt có thể nghịch chuyển Thứ Não châm, hơn nữa còn bảo toàn được ba thành công lực!
Lúc này bên ngoài một mảnh tối đen, đêm đã khuya. Mộ Dung Đức Âm đến dược phòng của hào trạch, xem xét tình trạng của Ma giáo Tả hộ pháp. Vị Tả hộ pháp xui xẻo kia từ lúc bị mang đến vẫn còn hôn mê, dù đã được Thần y của Băng Tiễu Thành chữa trị, xương gãy cũng được băng bó xong xuôi. Đức Âm cảm thấy nghi ngờ nên đi đến kiểm tra.
Trong sương phòng, đèn mập mờ, ánh sáng không rõ. Khi Mộ Dung Đức Âm đi đến bên cánh cửa, theo khe hở giữa cánh cửa thấy đại phu đang nằm trên bàn, tựa hồ đang ngủ.
Mộ Dung Đức Âm băn khoăn, vị đại phu này vốn cẩn trọng, làm sao lại ngủ lúc đang chăm sóc bệnh nhân? Hắn đẩy cửa vào đi đến bên người đại phu, lấy tay đẩy thì vị đại phu ngã qua một bên, hôn mê bất tỉnh. Hiển nhiên là bị điểm huyệt đạo.
Mộ Dung Đức Âm vội vàng tiến vào nội thất, trong căn phòng nhỏ chỉ còn chiếc giường trống rỗng, cửa sổ mở toang. Tả hộ pháp đã không thấy đâu.
“Đáng giận.” Mộ Dung Đức Âm khoanh tay đứng bên cửa sổ, mắt hơi nheo lại thầm nghĩ Tả hộ pháp kia hẳn là liều chết đào tẩu, còn không phải Ân Cốt bày ra sao? Y nhất định đã chuẩn bị trước. Huynh trưởng của hắn vốn háo sắc, trước giờ lúc nào cũng bại trước nam sắc. Chỉ sợ lần này cũng không ngoại lệ, giờ có lẽ đã bị Ân Cốt khống chế lại. Kẻ tâm tư thâm trầm như Ân Cốt làm sao lại bị lọt lưới dễ như thế? Hừ, y chắc đã đoán trước cục diện sẽ có biến. Lần này đành để cho huynh trưởng bị giáo huấn một chút.
Lại suy nghĩ, Mộ Dung Đức Âm cúi đầu trầm tư. Lúc này vị đại phu kia đã được Mộ Dung Đức Âm giải huyệt đạo từ từ tỉnh dậy, gã giật mình kinh hãi vội vàng chạy vào nội thất thì đã thấy nhị công tử đứng bên của sổ, đang muốn lên tiếng thì thân hình của nhị công tử hơi dao động, như thể không chống đỡ được sắp ngã!
“Nhị công tử!!” Đại phu vội vàng bước nhanh đến đỡ lấy Đức Âm. Đức Âm ôm ngực, sắc mặt thống khổ cầm ống tay áo của đại phu nói: “Tim của ta phát tác… Mau… Lấy thuốc cho ta…”
“A!!?” Đại phu sửng sốt. Nhị công tử thần công cái thế, nói thân thể khỏe như trâu cũng chưa đủ để hình dung hắn, tại sao lại tự nhiên có bệnh tim?! Nhưng dù sao cũng là người thường đi theo Mộ Dung Long Sách, đại phu tâm chuyển cực mau, giống như lúc bình thường cùng Mộ Dung Long Sách vô số lần diễn kịch lập tức bày ra bộ dáng vô cùng kích động, đem Đức Âm đỡ lên giường, vừa lo lắng mát xa ngực cho hắn vừa la lên: “Công tử! Đã dặn ngài không thể tùy ý động võ mà! Ngài vốn sinh ra đã yếu, vọng động nội lực sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng! A a a a a! Ngài nhất định phải chống đỡ! Ta đây đi lấy Cứu Tâm Hoàn!!”
Vì thế đại phu giả vờ giả vịt đến bên cạnh tủ dược trên tường tìm kiếm bậy bạ. Một đạo bóng đen đột nhiên từ trần nhà nhảy xuống, bàn tay to bắt lấy cổ của đại phu, lạnh lùng nói: “Đưa dược cho ta!”
Người này đúng là kẻ làm bộ bỏ trốn, Tả hộ pháp. Nguyên lai gã vô thanh vô thức tránh trên cột nhà.
“Dừng tay… Không được gϊếŧ hắn!” Đức Âm ở trên giường gian nan ngồi dậy, tay hắn ôm ngực, hô hấp khó khăn, không ngừng ho khan.
“Đưa dược cho ta.” Tả hộ pháp đoạt trong tay đại phu một lọ dược hoàn bổ khí, gã cũng không biết rõ y thuật, hỏi: “Nếu không cho hắn uống thuốc thì hắn sẽ ra sao?”
Đại phu rơi lệ nói: “Nhị công tử tâm mạch rất yếu… Sợ là… không chịu được đâu! Van xin ngươi! Nhanh nhanh để nhị công tử uống thuốc!”
“Hắn có thể chống đỡ bao lâu?” Tả hộ pháp gia tăng thêm lực đạo, làm cho đại phu cơ hồ không thể thở nổi, miễn cưỡng nói: “Cùng… lắm là một canh giờ…”
“Cút!” Tả hộ pháp đột nhiên buông tay, khập khiễng đi đến trước mặt Mộ Dung Đức Âm, dùng cánh tay còn chưa khỏi hẳn cố sức khiêng lên Mộ Dung Đức Âm bệnh tim phát tác đang hấp hối rồi nhảy qua của sổ mà đi.
Cho nên, màn kịch thưởng thức Đức Âm ốm yếu của Mộ Dung Long Sách đôi khi cũng có tác dụng thật hiệu quả. Chính đại phu cũng tự bội phục mình, không ngờ bản thân có thể diễn tốt đến vậy, cũng nhờ thường thường ở bên lúc thành chủ dạy nhị công tử cách diễn sao cho hay.