- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Ác Giả Ác Báo
- Chương 4
Ác Giả Ác Báo
Chương 4
13
Đến ngày hạ táng Thẩm Như Xuyên, là thê tử của hắn ta phải khoác áo tang đi theo, nhưng ngại khó coi, ta vẫn ăn mặc thân thanh lịch đi xem hạ táng hắn.
Thẩm Trọng di đầu, khóc đến lão lệ tung hoành.
Đến nghĩa địa của Thẩm gia, theo quy trình tế tự, hô hào, hạ táng, tri tân tiên sinh mời bài vị, nghi thức coi như kết thúc.
Thẩm Trọng ôm bài vị của Thẩm Như Xuyên, xoay người lại, ánh mắt thê lương chợt nhìn về phía ta.
"Lăng Khê, ngươi cùng Xuyên nhi dù gì cũng là phu thê, bây giờ hại c..hết hắn, cũng nên theo hắn!"
Thẩm Trọng rống giận một tiếng, ngay sau đó trong đội ngũ đưa tang, có hơn mười người kéo hiếu y xuống, lộ ra bát quái phục cùng pháp khí trên người.
Ta không thể không cười, nhất định giữ ta lại mấy ngày, thì ra là vì lúc này.
Cái gọi là báo thù cho Thẩm Như Xuyên cũng chỉ là cái cớ, quan trọng hơn là Thẩm gia luyến tiếc vàng bạc châu báu trong khố phòng!
Cho nên mới tìm tới đạo sĩ nổi danh, am hiểu bắt quỷ hàng yêu, chỉ là bát quái y trên người bọn họ, liền không ngừng tản ra khí tức kinh sợ yêu lực. Mấy chục người này tụ cùng một chỗ, tạo thành trận pháp, vây ta ở trong đó.
Thẩm Trọng nghĩ là chắc thắng mười phần, đứng ở bên ngoài vòng vây dương dương đắc ý: "Lăng Khê, ngươi bảo vệ Thẩm gia ta mấy trăm năm, chờ sau khi ngươi c..hết đi, ta sẽ tìm cao nhân đem hài cốt của ngươi làm thành pháp khí, tiếp tục sử dụng vì Thẩm gia ta!"
Ta cụp mắt, đứa bé chăn trâu năm đó cứu ta, rõ ràng đơn thuần thiện lương, vì sao hậu nhân của hắn lại tham lam độc ác như vậy?
Cả Thẩm Như Xuyên và Thẩm Trọng đều như vậy!
Thắng mễ ân đấu mễ cừu (升米恩斗米仇: Đừng gọi chó khi no, đừng quá tốt với ngườ), con người quá phức tạp......
Ta thản nhiên nói: "Thẩm Trọng, ngươi có từng nghe qua câu này không?”
Thẩm Trọng híp mắt đánh giá ta: "C..hết đến nơi, ngươi còn muốn nói cái gì?"
Ta khẽ mỉm cười.
“Chỉ dựa vào những tiểu đạo sĩ này, muốn g..iết ta? Quả thực buồn cười.”
Người của Thẩm gia chỉ biết ta không phải con người, mấy trăm năm ta phù hộ bọn họ, họ cũng không hề biết chân thân của ta, chỉ cho rằng ta là tu luyện thành yêu quái. Nhưng ta là Quỷ, Quỷ và yêu quái không giống nhau.
Đột nhiên có một tiếng sấm lớn nổ vang, ta ngửa đầu nhìn, mây den cuồn cuộn, thiên lôi sắp hình thành.
Rắc rối thật.
Phạm vào sát giới, lại bị sét đánh.
15
Cũng may phần mộ của Thẩm gia không ở trong thành, ta lập tức theo hướng núi rừng nhảy tới, tiến sát đỉnh đầu thiên lôi. Vừa vào đến nơi, chín đạo lôi kiếp theo thứ tự bổ xuống.
Ta luân chuẩn tu vi ra toàn thân để chống cự, mỗi đạo lôi kiếp đều là lưỡi dao sắc bén đem kinh mạch toàn thân ta cắt ra, sau khi đau nhức kịch liệt, đầu óc càng sáng suốt.
Vì chống cự quá khổ, không thể không hoàn toàn hiện ra nguyên hình Hạn Quỷ. Cho đến khi chín đạo kiếp lôi chấm dứt, toàn thân ta từ trong ra ngoài đều đã bị thiêu đốt.
Nhưng ta vẫn còn sống.
Chỉ là vết thương này, phải tĩnh dưỡng cho tốt một thời gian.
Ta đào một cái hố, vùi mình vào đó và ngủ thϊếp đi.
16
Khi thân thể ngủ say, nguyên thần ta rời khỏi cơ thể, mông mông lung lung, không biết đã lưu lạc đến nơi nào.
Một con sông đυ.c ngầu, chảy xiết, bên bờ hoa bỉ ngạn đỏ nở rộ, trên sông có một cây cầu lớn đứng sừng sững, vô số sinh hồn xếp hàng lên cầu. Một lúc lâu ta mới phục hồi tinh thần lại, đây là cầu Nại Hà!
Trong đội ngũ xếp hàng chờ vãng sinh, có một thân ảnh đặc biệt quen mắt, ta nhìn kỹ một chút, là Thẩm Như Xuyên.
Thẩm Như Xuyên đã bước lên cầu Nại Hà, đang muốn uống canh Mạnh Bà.
Hắn ngây ngốc một lúc lâu, lúc uống canh liền nhìn xung quanh, nhìn thấy ta ánh mắt nhất thời sáng ngời.
Hắn cũng không uống canh, chỉ vào ta mà mắng: “Tiện nhân này, lại còn dám xuất hiện ở trước mặt ta!"
Ta lại lộ ra nụ cười trước sau như một: "Phu quân, lão thái gia đâu, hắn không tới tìm ngươi sao?"
“Gia gia sao lại......” Hắn đột nhiên phản ứng lại, gấp đến độ nhảy dựng: “Đồ độc phụ, ngươi vậy mà g..iết gia gia!"
Hắn hiện tại chẳng qua chỉ là một linh hồn, ngay cả dáng vẻ cũng mơ hồ không rõ, cho dù có tức giận thì có thể làm gì ta đây?
Ta thản nhiên nói: "Phu quân, ta phù hộ Thẩm gia ba trăm năm, nếu không phải ngươi nhất định phải hạ độc hại ta, ép ta động thủ, Thẩm gia các ngươi còn có thể tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý.”
Hắn ngây ngẩn cả người: "Chẳng lẽ...... Trách ta?”
[Bạn đang đọc Ác giả ác báo được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu xuất hiện ở nơi khác nghĩa là đã bị reup trộm]
“Đúng vậy, nếu ngươi thành thật sống cùng ta, cho dù ngươi muốn hòa ly, ta cũng sẽ tùy ý ngươi, nhưng ngươi lại độc ác vô tình, ngay cả chính thê của mình cũng muốn g..iết, thiện ác đều có nhân quả, quả của ngươi hôm nay, chính là nhân lúc trước gieo xuống.”
Thẩm Như Xuyên không phục: "Ta và Vân nhi mới là tình yêu đích thực! Lúc trước ngươi nhất định là dùng pháp thuật mê hoặc ta!”
Chậc chậc chậc.
Bây giờ còn đang kiếm cớ giải vây, ta tiếc nuối lắc đầu: "Ngươi cho rằng Vu Thải Vân là thật sự yêu ngươi sao? sau khi biết ngươi c..hết ở trong tay ta, nàng ta liền muốn uống hoa đỏ phá thai, vội vã phủi sạch quan hệ với ngươi..."
“Cái gì? Cái này...... Cái này không có khả năng, ta không tin, không có khả năng......”
Thẩm Như Xuyên đ..iên cuồng lắc đầu.
Cả đời này của hắn, ích kỷ ngu xuẩn lại cố chấp, thôi thì hãy làm lại từ đầu đi.
Ta lười nói nhảm nữa, tung một cước, đá hắn vào Hoàng Tuyền.
Mạnh bà bên cạnh ruốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn ta một cái: "Ngươi đá hắn vào súc sinh đạo.”
Ta nháy mắt mấy cái: "Ta cố ý đấy.”
Mạnh bà: "......
Nàng không nhìn ta nữa: "Kế tiếp.”
17
Nguyên thần trở về, ta từ trong tĩnh dưỡng tỉnh lại.
Ngủ một giấc mấy tháng, vẫn còn kịp, ta từ trong hố bò ra, lặng lẽ về tới Thẩm gia trùng với ngày Thải Vân hạ sinh.
Ta ngồi ở trên xà nhà nhìn phía dưới, Vu Thải Vân gầy trơ xương, càng lộ ra cái bụng thật lớn, vẻ mặt cực kỳ thống khổ kêu gào.
Từ trong miệng bà đỡ ta biết được, mấy tháng nay nàng ta cũng nghĩ hết biện pháp phá thai, nhưng thai nhi kia hấp thu linh khí của ta, khỏe mạnh sinh trưởng, căn bản không phá được.
Không chỉ như thế, nó còn đ..iên cuồng hấp thu dinh dưỡng của Thải Vân, hút nàng thành gần như người khô.”
Nàng đã không còn khí lực, toàn bộ dựa vào thai nhi tự mình cố gắng.
Cho đến khi nàng kêu lên một tiếng thảm thiết, thai nhi vọt bên ngoài đi ra!
Các bà đỡ mừng rỡ, vội kêu lên: "Sinh rồi, sinh rồi, là một vị thiên kim!”
Các nàng vội vàng cắt cuống rốn cho đứa trẻ, lau chùi thân thể, bọc chăn nhỏ, không ai quan tâm Vu Thải Vân nằm trên giường.
Đứa bé vừa sinh ra đã mở mắt, con ngươi đen nhánh, nhìn về phía ta cười khanh khách. Ta cũng cười với nó.
Hấp thụ linh khí của ta, đứa nhỏ này sẽ hoạt bát khỏe mạnh.
Đợi các bà đỡ ôm đứa nhỏ đi ra ngoài, ta mới từ xà nhà nhảy xuống, nhìn Vu Thải Vân thở không ra hơi. Nàng nhìn thấy ta, tươi cười: "Đây là con của ta và Xuyên Lang..."
“Ồ.”
"Đáng tiếc ta không thể tự mình nuôi lớn đứa trẻ..."
Ta gật đầu: "Lúc trước ta truyền cho nó chút linh khí, chính là chờ hôm nay, ta tới đây tự mình tiễn ngươi đi.”
Vu Thải Vân âm độc nhìn ta, lại nói: "Ta xuống âm phủ đoàn tụ với Xuyên Lang, ngươi sẽ... khổ cả đời..."
Ta hảo tâm nói cho nàng ta biết: "Ngươi và Thẩm Như Xuyên không đoàn tụ được, hắn đã đầu thai chuyển thế đến súc sinh đạo, hiện tại không biết biến thành loại súc sinh gì.
「......」
Vu Thải Vân thở hắc hơi lên, và c..hết.
Chậc, thật không khỏi bị dọa.
Ta rời khỏi nơi này, lại đi đến nhà khố phòng của Thẩm gia, kiểm kê vàng bạc châu báu đưa cho Thẩm gia, vậy mà vẫn là âm. Cũng được, ta đem những thứ đáng giá trong khố phòng gói lại, lặng lẽ rời đi.
Về phần Thẩm gia sau này như thế nào, cũng không liên quan đến ta.
Cơ khổ cả đời?
Sau khi trở thành Quỷ, ta nhất định sẽ trở thành người.
Hiện tại không có Thẩm gia trói buộc, ta ngược lại càng tự do.
Sau này, ta có thể du ngoạn thiên hạ, tìm ra đại đạo của chính mình
(--END--)
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Ác Giả Ác Báo
- Chương 4