- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Ác Giả Ác Báo
- Chương 3
Ác Giả Ác Báo
Chương 3
9
Thẩm Như Xuyên nghẹn họng nhìn ta trân trối, thật lâu không nói nên lời.
Lại uống một chén rượu, ta chậm rãi thưởng thức: "Ta rất thích uống rượu hoa quế, hương hoa nồng đậm, mùi rượu thanh nhã, nhưng trộn độc dược, hương vị có chút là lạ.”
Hắn cuối cùng cũng ý thức được sự khác thường của ta, bắt đầu từng bước lui về phía sau.
Ta cầm lấy bầu rượu: "Nếu ta đoán không sai, đây là bình uyên ương, ngươi uống không độc, cho ta có độc.”
Ta thở dài một tiếng: "Ta định qua hôm nay, viết thư hòa ly, thành toàn cho ngươi và Vu Thải Vân, nhưng các ngươi cứ như vậy mà chờ không được.”
Thẩm Như Xuyên đã không còn kiên nhẫn nghe ta nói gì nữa, hắn xoay người bỏ chạy.
Suy nghĩ của ta vừa tới, thân thể đã chuyển tới trước mặt Thẩm Như Xuyên, chặn đường của hắn. Hắn sợ hãi kêu lên một tiếng, muốn lui về phía sau, lại tự vấp mình, ngã xuống đất.
“Phu quân." Ta ngồi xổm xuống: “Ngươi chạy cái gì?”
Hắn dùng cả tay lẫn chân trốn tránh, hoảng sợ muốn khóc lên: "Lăng Khê, ngươi rốt cuộc là quái vật gì!”
Ta là quái vật gì?
Ta dịu dàng trả lời hắn: "Ta là Quỷ, ngươi cũng có thể gọi ta là... cương thi. Ta không muốn làm gì ngươi nhưng ngươi cho ta uống rượu độc, cho nên chúng ta hòa nhau.”
Khí lực của Thẩm Như Xuyên rất lớn, nhưng căn bản không thoát khỏi sự kiềm chế của ta. Ta nắm lấy hàm dưới của hắn, ép buộc miệng hắn mở ra, đem rượu trong bầu mạnh mẽ rót vào trong miệng hắn.
...... Ưʍ...... Ưm!
Ta nhìn bộ dáng giãy dụa của hắn, khóe mắt hắn như nứt ra, đáy mắt phản chiếu bóng dáng của ta. Rượu rót vào trong miệng hắn, lại trào ra khóe miệng nhưng vẫn có một phần chảy vào trong bụng hắn.
Ép hắn uống hết một bầu rượu, ta buông hắn ra, phủi phủi vết rượu trên tay, sẵng giọng: "Phu quân, làm bẩn tay thϊếp rồi.”
“Ngươi...... Ngươi là yêu quái!” Thẩm Như Xuyên gầm lên một tiếng, điên cuồng bắt đầu ngoáy cổ họng, không ngừng nôn khan.
“Trước kia ta cũng là người." Ta thản nhiên nói: "Sau khi trở thành Quỷ, ta chưa bao giờ làm ác, mấy trăm năm không biết cứu trợ bao nhiêu người, nếu không phải ngươi muốn g..iết ta, ta làm sao có thể đối với ngươi như vậy? Đúng sai không liên quan gì đến sự khác biệt giữa con người hay yêu quái. Ta là yêu quái nhưng hướng thiện, còn ngươi là con người nhưng lòng dạ ác độc hơn."
Ta lấy ra Thư hòa ly đã sớm viết xong, ném lên mặt hắn: "Từ nay về sau, ta và ngươi không còn quan hệ.”
Thẩm Như Xuyên điên cuồng xé Thư hòa ly thành mảnh nhỏ, thất tha thất thểu đứng lên chỉ vào ta mà mắng: "Ngươi là yêu quái! Ta thật sự là mắt mù mới nhìn tới ngươi! Ngươi chờ đó, ta lập tức tìm đạo sĩ diệt ngươi, cho ngươi hồn phi phách tán!”
Tức giận mắng bên trong, một luồng chất lỏng màu đỏ tươi trong mũi hắn chảy ra, ngay sau đó, cả miệng và mũi hắn đều bắt đầu chảy máu... Bối rối, hoảng sợ, hoảng loạn, tuyệt vọng đều tập trung ở trên người hắn, giống như một bức tranh thủy mặc phóng đãng tùy ý.
Rất nhanh, ngay cả âm thanh hắn cũng không phát ra được, vươn tay về phái ta, như đang cầu cứu, lại như muốn kéo ta cùng xuống địa ngục.
Ta chỉ lẳng lặng nhìn hắn: "Xem ra độc này quá mạnh, Thẩm Như Xuyên, chỉ cần ngươi đối với ta có một chút thiện tâm, cũng không đến mức rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.”
“Ngươi......” Thẩm Như Xuyên gào thét ra một chữ, trong hốc mắt cũng chứa đầy huyết lệ, ngã ầm xuống đất.
Hắn c..hết rồi.
10
Sau khi Thẩm Như Xuyên c..hết, ta không bỏ đi, mà ở trong viện với hắn một đêm.
Ta tận mắt nhìn hắn sinh ra, lại tận mắt nhìn hắn c..hết đi, trong lòng tuy rằng không có gợn sóng, nhưng chung quy cũng có chút thổn thức.
Năm trăm năm trước, ta còn là đại tiểu thư Lăng thị nhất tộc trong Hoài An thành.
Ta gả cho Tào gia, một trong tam đại hào môn, nhưng phu quân của ta thích biểu muội của hắn, vì để cho biểu muội của hắn nhập chủ Tào gia, hắn ngược đãi đánh c..hết ta.
Thi thể của ta bị vứt ở bãi chôn tập thể, oán khí ngút trời. Vào một đêm trăng tròn âm khí cực thịnh, ta biến thành cương thi. Cương thi không có đầu óc, chỉ có một ý niệm đần độn trong đầu, chính là g..iết người.
Ta vốn là vì báo thù mà sinh ra oán linh, sau khi trở thành cương thi lại g..iết hơn một trăm người cả nhà Tào thị.
Đại thù được báo, nhưng bị thiên phạt, một đạo kiếp lôi đánh xuống, ta hồn phi phách tán, có lẽ do mệnh tốt hoặc có lẽ do kiếp trước tích đức, không những không c..hết mà còn phát triển được trí tuệ.
Thiên lôi cắt đứt duyên trần kiếp trước của ta, sau khi lấy lại mạng sống, ta trốn vào trong núi sâu bắt đầu tu luyện, đói bụng thì bắt động vật uống máu, ban đêm hấp thu tinh khí nguyệt hoa, tu luyện hai trăm năm.
Ta muốn từ cương thi tiến cấp trở thành Quỷ, Quỷ ngoại hình như người, có thể ăn uống, lấy linh khí đất trơì mà sống.
Nhưng muốn tiến hóa từ cương thi thành quỷ, sẽ lại bị Kiếp Lôi. Mười đạo kiếp lôi hạ xuống, ta thành công, cũng bởi vậy mà bị trọng thương. Vào lúc ta suy yếu nhất, có một đứa trẻ lên núi chăn trâu cứu ta, hắn tên là Thẩm Nhị, chính là lão tổ tông của Thẩm gia.
Vì báo đáp ân tình của Thẩm gia, ta hứa hẹn sẽ âm thầm chiếu cố hậu nhân của hắn, bảo đảm bọn họ cả đời không lo chuyện áo cơm. Mà người biết sự tồn tại của ta, chỉ có gia chủ Thẩm gia từng đời.
Chỉ là đáng tiếc, Thẩm gia đến thế hệ này, đã không xứng để ta tiếp tục bảo vệ.
11
Sau khi trời sáng, hạ nhân của Thẩm gia phát hiện thi thể Thẩm Như Xuyên, lập tức tè ra quần chạy đi bẩm báo lão thái gia.
Một lát sau, Thẩm Trọng đã tới viện của ta. Nhìn thấy thi thể cháu trai, hắn khóc lóc không ngừng, trách mắng ta: "Tại sao ngài lại hạ độc với Xuyên nhi như vậy!"
Ta thản nhiên nói: "Rượu độc này, là hắn chuẩn bị cho ta.”
Thẩm Trọng đã hiểu.
Hắn ngồi phịch bên cạnh thi thể Thẩm Như Xuyên, ánh mắt không có tiêu cự, trong nháy mắt như già đi mười tuổi.
Một hồi sau, hắn mới mở miệng: "Là Xuyên nhi hồ đồ, vì một nữ nhân vậy mà làm ra loại chuyện này... hậu quả này, cũng coi như hắn gieo gió gặt bão."
Ta gật đầu: "Ta chỉ nói với ngươi một tiếng, duyên phận giữa ta và Thẩm gia các ngươi đã hết, từ nay về sau cũng sẽ không âm thầm bảo vệ các ngươi nữa.”
“Ngài...... Phải đi rồi?” Thẩm Trọng không thể tin nhìn ta.
Ta thừa nhận, lại nói: "Mỗi lúc Thẩm gia cùng đường, ta đều âm thầm tương trợ, hôm nay trong khố phòng của các ngươi còn có hai vạn lượng hoàng kim ta tặng, cùng với những châu báu linh ngọc kia, ta đều muốn mang đi."
Nghe được những lời này, cả người Thẩm Trọng chấn động, ngạc nhiên nhìn ta. Ta vẫn ôn hòa như trước: "Ta không muốn làm lớn chuyện, ngươi sai người đến khố phòng lấy đồ ra, ta mang đi là được.”
“Cái này...... Cái này......”
Thẩm trọng bất chấp khóc, ấp úng nửa ngày, cũng không nói ra lời.
Hắn biết, cho dù tất cả mọi người trong Thẩm phủ cộng lại cũng không phải là đối thủ của ta, nhưng hắn cũng luyến tiếc những vàng bạc châu báu có thể bảo đảm nền móng của Thẩm gia.
Ta nhìn thấy trong mắt hắn sự tham luyến không nỡ.
Cuối cùng, hắn thu thu hồi chút cảm xúc, nói: "Ngài bây giờ vẫn còn là chính thê của Xuyên nhi, hắn đã c..hết, ngài có thể chờ làm xong hậu sự cho hắn rồi mới rời đi không?”
Ta ý vị thâm trường đánh giá Thẩm Trọng: "Chỉ là vì hậu sự của Thẩm Như Xuyên sao?”
“Vâng, chờ sau xong việc, lão phu tự mình đến khố phòng lấy đồ của ngài.”
“Được.” Ta đáp ứng, muốn nhìn xem trong hồ lô của hắn rốt cuộc bán thuốc gì.
Vừa rồi ánh mắt Thẩm Trọng gạt bỏ sát ý, ta đã bắt được rõ ràng.
12
Cái c..hết của Thẩm Như Xuyên được thông báo với bên ngoài do bạo bệnh, hậu sự giản lược hết cỡ. Nhưng Thẩm có đại nghiệp nên việc tổ chức tang lễ đơn giản cũng phải mất vài ngày mới lo xong.
Trong mấy ngày nay, Vu Thải Vân khóc ngất xỉu mấy lần, lại đều được đại phu cứu tỉnh.
Nàng vốn nên đi túc trực bên linh cữu Thẩm Như Xuyên, nhưng vì đang mang thai, thân thể lại không tốt, các trưởng bối Thẩm gia để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Đêm ngày thứ ba, nàng ở trong viện của mình nghỉ ngơi, nha hoàn của nàng bưng một chén canh dược vào phòng.
“Tiểu thư, thật sự muốn uống sao? Thân thể của tiểu thư...” Nha hoàn lo lắng, ân cần nói.
Vu Thải Vân cũng rất kiên quyết, bưng bát lên muốn đưa vào trong miệng. Nhưng thật đáng tiếc, trong tích tắc, ta xuất hiện ở trong phòng nàng, đánh đổ chén thuốc.
“A!” Nàng kinh hô một tiếng, động thai khí, sắc mặt thay đổi.
Tay ta xoa trên bụng nàng, một đạo linh khí nhập vào, trong nháy mắt trấn an thai nhi.
Sắc mặt Vu Thải Vân trắng bệch, nàng nhìn chằm chằm vào tôi, nàng ta nghĩ thế nào cũng không rõ vì sao ta lại xuất hiện trong phòng nàng, vừa sờ bụng nàng thì thai nhi liền ổn định.
Sau khi hoàn toàn ổn định đứa bé này, ta mới hỏi nàng: "Nàng uống hoa đỏ, là muốn phá thai?"
Vu Thải Vân một hồi lâu mới kịp phản ứng, vội vàng quỳ xuống, đ..iên cuồng dập đầu với a: "Thiếu phu nhân tha mạng, là nô tỳ quá ng..u xuẩn, tưởng rằng có thể vào cửa Thẩm gia, nô tỳ sẽ tự rời đi, nếu Thiếu phu nhân thích đứa bé này, nô tỳ sẽ sinh ra cho Thiếu phu nhân nuôi!"
Ta không khỏi nhìn nàng.
Nàng châm ngòi để Thẩm Như Xuyên đầu độc ta, chắc chắn không nghĩ tới người chết không phải ta, hơn nữa cho dù không có kẻ nào tố cáo ta, nàng tự biết mình không phải đối thủ của ta, vì mạng sống, tình nguyện uống đỏ phá thai để chạy trốn khỏi Thẩm gia. Nữ nhân này, đủ tàn nhẫn, cũng đủ thông minh.
Nhưng ta không quên, người châm ngòi để Thẩm Như Xuyên hạ độc ta chính là nàng.
"Cá lớn nuốt cá bé, ngươi nói, hiện tại, hai chúng ta, ai mạnh?"
Nàng như sắp khóc: "Thiếu phu nhân mạnh, là nàng mạnh!”
“Đứa nhỏ này, ngươi phải sinh, nó là hậu duệ Thẩm gia.”
“Vâng, vâng, vâng!” Vu Thải Vân không ngừng đáp ứng.
Ta hơi nghiêng người, tới gần Vu Thải Vân: "Ta rót vào một chút linh khí cho hắn, hắn sinh ra sẽ đặc biệt khỏe mạnh, ngươi cũng đừng nghĩ cách phá thai, vô dụng thôi."
“Nô tỳ biết rồi... " Trán nàng ta đổ mồ hôi lạnh.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Ác Giả Ác Báo
- Chương 3