Chương 1

1

Ta và Thẩm Như Xuyên quen biết nhau ở bên bờ sông Hoài Dương, hắn trượt chân rơi xuống nước, ta vớt hắn lên.

Hắn đối với ta là nhất kiến chung tình, bất luận thế nào cũng muốn cưới ta.

Khi tìm không thấy ta, hắn liền cầm cái khăn của ta khắp thành tìm kiếm, không ngủ không nghỉ.

Cho đến bảy ngày sau, bất đắc dĩ lắm ta mới xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn mệt mỏi cười một tiếng, đem khăn nhét vào trong tay ta, chậm rãi nói: "Không cho phép nàng chạy nữa."

Gia gia của hắn không đồng ý mối hôn sự này, hắn liền quỳ ở từ đường không ăn không uống, kiên quyết chịu đựng cơn đói đến ba ngày nên hôn mê bất tỉnh.

Phụ mẫu hắn sợ hắn gặp chuyện không may, liền đi cầu xin Thẩm gia chủ Thẩm trọng tác thành cho chúng ta.

Dù sao cũng là cháu ruột, Thẩm Trọng chỉ gặp ta một lần ở thư phòng, bất đắc dĩ đáp ứng mối hôn sự này.

Sau khi thành thân, Thẩm Như Xuyên đối đãi với ta như châu như bảo, không muốn ta làm việc vất vả, nên tự mình làm, lúc rảnh rỗi lại cùng ta vãn cảnh ngắm hoa.

Hắn còn thề với ta, cuộc đời này chỉ có một mình ta, tuyệt đối không nạp thϊếp.

Người ở thành Hoài An đều nói, nữ tử mồ côi như ta được gả vào Thẩm gia, quả thực là phúc đức kiếp trước tích được.

2

Sau khi gả cho Thẩm Như Xuyên, ta học làm một vị thê tử tốt, học đạo quản gia, phò trợ hắn đọc sách khảo học, quản lý việc nhà, quan hệ tốt với các phủ ở Hoài Dương thành.

Công việc tuy không khó, nhưng rườm rà, bận rộn ngay cả thời gian vãn cảnh cũng không có.

Cũng may là Thẩm Như Xuyên vẫn đối xử với ta như cũ, ban đêm hắn nắm tay ta nói: "Thật là tủi thân cho A Khê, gả cho ta, nàng thật sự vất vả rồi.”

“Cũng không đến nỗi vất vả như vậy." Ta hôn lên má hắn: "Chỉ cần chàng đối xử thật lòng với thϊếp, thϊếp nguyện ý cả đời ở cùng chàng.”

“Đương nhiên cả đời rồi! Ngoại trừ Thẩm Như Xuyên ta ra, nàng còn còn muốn cùng ai chứ?”

Hắn trêu chọc một câu, rồi nhào về phía ta.

Phu thê chúng ta tình thâm, ân ái dắt tay nhau đi được ba năm.

Khi hắn vô tình để lộ mong muốn có một đứa con, ta cũng có chút động tâm. Phải làm thế nào mới có thể cho hắn một đứa trẻ đây?

Vấn đề này ta còn chưa tìm được đáp án, trên đường ra ngoài cầu phúc, ta đã thấy được Thẩm Như Xuyên tỉ mỉ che chở một vị nữ tử mềm mại đi lên xe ngựa.

Nụ cười trên mặt Thẩm Như Xuyên cưng chiều đến thâm tình, giống như đối với ta ba năm trước. Bụng cô gái kia hơi nhô lên, vừa nhìn đã biết là có thai.

Tối hôm đó, hắn trở về rất muộn. Ta đã chờ hắn.

Nhìn thấy ta ngồi trong phòng, sắc mặt Thẩm Như Xuyên hơi ngưng trệ, sau đó tự nhiên nói: "Đã muộn thế này, ta nghĩ nàng đã ngủ rồi.”

“Phu quân." Ta nhìn về phía hắn: "Chàng có điều gì muốn nói với thϊếp không?”

Thẩm Như Xuyên chỉ giật mình một cái, liền bắt đầu cởϊ áσ khoác: "Muốn nói điều gì? Hôm nay ta trực một ngày, mệt muốn c..hết, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Tận đáy lòng ta có một chút thất vọng, trên mặt vẫn thong dong như trước: "Thϊếp tới hầu hạ phu quân.”

3

Sau khi phát hiện ra sự tồn tại của nữ tử kia, ta liền đi điều tra lai lịch của nàng.

Nàng ta tên là Vu Thải Vân, từng là một tội nhân, bị đưa vào giáo phường ti biến thành kỹ nữ.

Thẩm Như Xuyên vừa gặp đã yêu nàng, tìm quan viên quen biết, ký giấy tờ chuộc thân cho nàng, đặt mua một trạch viện bên ngoài cho nàng ở.

Vu Thải Vân dung mạo xinh đẹp, học thức uyên bác, vốn khiến người ta mến, hiện tại đang có thai, ngày càng điềm đạm đáng yêu. Khó trách Thẩm Như Xuyên lại trầm luân như thế.

Ta đứng ở bên ngoài trạch viện của nàng, từ xa nhìn Vu Thải Vân cùng nha hoàn của nàng đang thêu hoa nói chuyện phiếm.

Nha hoàn Châu Nhi hầu hạ ta căm giận bất bình: "Đồ nữ nhân lẳиɠ ɭơ, câu dẫn thiếu gia đến hồn siêu phách lạc. Thiếu phu nhân, chúng ta có bắt nàng ta lại không?”

Ta lắc đầu: "Là lỗi của thiếu gia, liên quan gì đến nàng?"

Đang nói thì đột nhiên nha hoàn của Vu Thải Vân đột nhiên vội vã ra cửa. Ta bảo Châu Nhi đi theo để xem nàng làm gì.

Một lát sau Châu Nhi trở lại, sắc mặt rất kỳ quái: "Thiếu phu nhân, nha đầu kia đi tiệm thuốc, mua...... hoa đỏ.”

Hoa đỏ? Nếu ta nhớ không lầm, đây là thuốc phá thai phải không? Vu Thải Vân này đúng là làm cho ta bất ngờ.

Buổi tối, Thẩm Như Xuyên lại không trở về.

Ta nghĩ một chút liền một mình lặng lẽ đi đến chỗ ở của Vu Thải Vân. Quả nhiên, cách một bức tường có thể nghe được tiếng hai người cãi nhau ở bên trong.

Vu Thải Vân nhỏ giọng khóc, tủi thân lại đáng thương, Thẩm Như Xuyên thì dịu dàng an ủi nàng.

“Vân Nhi, cho ta thêm chút thời gian, ta nhất định đón nàng vào cửa.”

Nàng nghẹn ngào kêu lên: "Thϊếp tuyệt đối sẽ không sinh hạ một đứa con hoang, thϊếp nhất định không thể làm thϊếp thứ, con của thϊếp không thể mang ô danh như vậy!”

Thì ra là như vậy, nàng ta muốn dùng hoa đỏ để bức Thẩm Như Xuyên cho đứa nhỏ này một danh phận.

Ta đã bắt đầu suy nghĩ thật kỹ, nếu ta trực tiếp nuôi đứa nhỏ này, chẳng phải hắn sẽ là trưởng tử sao?

Thẩm Như Xuyên từng đáp ứng với ta, cả đời sẽ không nạp thϊếp. Ta tò mò muốn biết hắn sẽ trả lời thế nào.

Đợi một hồi lâu, ta mới nghe được giọng của hắn: "Tốt, con của chúng ta là đích trưởng tử, nàng chính là chính phòng phu nhân của ta!"

Hả? Vậy ta phải làm gì?

4

Ta vẫn bình tĩnh chờ xem Thẩm Như Xuyên biểu diễn.

Hôm nay hắn nghỉ ngơi nhưng sáng sớm đã ra ngoài, cho đến sắp tối mới trở về, phía sau còn có thêm một người. Hắn đưa Vu Thải Vân trở về trong lúc cả nhà dùng bữa.

Hắn không thèm liếc ta một cái, quỳ xuống trước mặt Thẩm Trọng.

"Gia gia, Thải Vân mang thai con của cháu, cháu muốn cưới nàng vào cửa!"

Sắc mặt Thẩm Trọng trong nháy mắt xanh mét, theo bản năng liền nhìn về phía ta.

Sắc mặt ta không thay đổi, mỉm cười đánh giá đôi tình nhân này.

Thẩm Như Xuyên lúc này giống như mới nhìn thấy ta, đứng dậy đi tới trước mặt ta, trầm giọng nói: "A Khê, là ta có lỗi với nàng, nhưng Vân nhi có thai, ta nhất định phải cho nàng một mái ấm.”

“Phu quân." Ta hăng hái mở miệng: "Không phải chàng từng đáp ứng ta, tuyệt đối không nạp thϊếp sao?”

Hắn không nói gì, sắc mặt khẽ biến.

Ta tiếp tục mỉm cười nói: "Chúng ta thành thân đã ba năm, thϊếp vẫn không có con nối dõi, cho nên chàng làm cho người khác có thai thϊếp sẽ hoàn toàn sẽ không tức giận, thϊếp có thể tiếp nhận đứa nhỏ này, thậm chí tự mình nuôi nấng, nhưng chàng đã đáp ứng thϊếp sẽ không nạp thϊếp, cho nên nữ nhân này, không thể vào cửa."

Đây là giải pháp tối ưu mà ta nghĩ đến, như vậy ta cũng có con, Thẩm Như Xuyên cũng không vi phạm lời hứa. Chỉ cần hắn không nạp thϊếp, ở bên ngoài nuôi bao nhiêu nữ nhân ta cũng không thèm để ý.

Vu Thải Vân nhất thời nước mắt lưng tròng, lập tức nhào vào trong ngực Thẩm Như Xuyên.

Ánh mắt Thẩm Như Xuyên tràn đầy thất vọng, chỉ trích ta: "A Khê, nàng sao có thể ác độc như vậy? Đứa nhỏ này là sinh mệnh Thải Vân, nàng đây rõ ràng là muốn nàng ấy c..hết!"

Vu Thải Vân khóc lóc kể lể: "Quên đi, Xuyên Lang, là chúng ta hữu duyên vô phận, cứ nghe lời thiếu phu nhân đi.”

Thẩm Như Xuyên càng thêm kích động, nâng mặt Vu Thải Vân cam đoan: "Vân nhi, ta tuyệt sẽ không phụ nàng!"

Hắn nhìn chằm chằm ta: "Lăng Khê, Vân nhi nhất định phải gả vào Trầm gia, nếu nàng không đồng ý, ta liền lấy danh nghĩa ghen tuông mà hòa ly với nàng!"

Ta không hiểu, rõ ràng người vi phạm lời hứa là hắn, ta còn giúp hắn nghĩ đối sách, vì sao hắn lại chỉ trích ta?

Không đợi ta mở miệng, Thẩm thái gia trực tiếp đứng dậy, hung hăng cho Thẩm Như Xuyên một quỷ tai.

“Nghiệt chướng!”

Thẩm Trọng cầm quải trượng (gậy) tức giận mắng: "Ngươi lại vì một tiện nhân mà đối đãi với chính thê của mình như thế! Thẩm gia ta không có kẻ phụ tình như ngươi, ngươi cút cho ta!”

Thẩm Trọng cầm quải trượng đập xuống, trực tiếp đánh Thẩm Như Xuyên chạy mất