Tô Thanh cười nhạt, nhìn Cố Phưởng với vẻ chế giễu, nói:
“Anh đúng là một người bạn tốt của Lâm Dương. Hắn khóc lóc cầu xin, anh liền đến đây ra lệnh cho tôi.”
“Anh chỉ biết rằng Lâm Dương cầu xin anh để tôi rút đơn kiện, vậy có từng hỏi rõ ràng, đơn kiện của tôi là về tội danh gì không?”
Cố Phưởng im lặng. Hắn thực sự không biết.
Tô Thanh mỉm cười nhẹ, hắn đã biết rõ, chỉ cần Lâm Dương yêu cầu, Cố Phưởng sẽ không để ý đến chi tiết khác.
Tô Thanh tiếp tục nói: “Tội danh của Hồ Tân Mai là lừa dối trẻ em. Cụ thể là lừa dối một thiếu niên dưới mười bốn tuổi, khiến cậu ta rời bỏ gia đình hoặc người giám hộ. Hình phạt là tù từ 5 năm trở xuống hoặc bị giam giữ ngắn hạn.”
“Cố Phưởng, anh biết đấy, mẹ của Lâm Dương đã cố ý đổi tôi với Lâm Dương để làm gì?”
“Vẫn là nói, anh kỳ thực không quan tâm đến sự thật, chỉ vì làm Lâm Dương cảm thấy tốt hơn, mà sẵn sàng phá vỡ pháp luật sao?”
Cố Phưởng trong lòng cảm thấy cứng lại. Tô Thanh quá sắc bén, làm người ——
Cố Phưởng không nói gì. Đến thời điểm này, hắn thực sự không nghĩ đến nhiều như vậy.
Tô Thanh nói tiếp: “Tô Thành, tội dâʍ ɭσạи, chỉ lấy b·ạo l·ực, uy h·iếp hoặc là mặt khác thủ đoạn, vi phạm nam tính, nữ tính hoặc là nhi đồng ý chí, cưỡng chế dâʍ ɭσạи hoặc vũ nhục nam tính, nữ tính hoặc là nhi đồng, hơn nữa tình tiết nghiêm trọng cấu thành phạm tội.”
Tô Thanh ánh mắt mỉa mai, nhìn cố phưởng, từng câu từng chữ nói: “Hình pháp 200 37 nội quy định: Lấy b·ạo l·ực, h·iếp bức hoặc là mặt khác phương pháp cưỡng chế dâʍ ɭσạи người khác hoặc là vũ nhục phụ nữ, 5 năm đến dưới 5 năm tù có thời hạn hoặc là giam ngắn hạn. Dâʍ ɭσạи nhi đồng, 5 năm dưới tù có thời hạn; có dưới đây tình hình chi nhất, 5 năm trở lên tù có thời hạn: ( một ) dâʍ ɭσạи nhi đồng nhiều người hoặc là nhiều lần; ( nhị ) tụ chúng dâʍ ɭσạи nhi đồng, hoặc là ở nơi công cộng trước mặt mọi người dâʍ ɭσạи nhi đồng, tình tiết ác liệt; ( tam ) tạo thành nhi đồng thương tổn hoặc là mặt khác nghiêm trọng hậu quả; ( bốn ) dâʍ ɭσạи thủ đoạn ác liệt hoặc là có mặt khác ác liệt tình tiết.”
Tô Thanh từ từ kể ra: “Cưỡng chế dâʍ ɭσạи t·ội p·h·ạm tội đối tượng vì người mười bốn tuổi trở lên, dâʍ ɭσạи dưới mười bốn một tuổi nhi đồng, phán vì tội dâʍ ɭσạи nhi đồng.Cố Phưởng, vậy anh đoán xem, tôi cáo Tô Thành chính là tội cưỡng chế dâʍ ɭσạи vẫn là tội dâʍ ɭσạи nhi đồng.”
Cố phưởng ngây người, ánh mắt mất tập trung, hắn không dám đoán cũng không dám suy nghĩ thêm. Trước mặt hắn, thiếu niên vừa qua tuổi 18, với khuôn mặt sáng ngời và ánh mắt mỉa mai, đã trải qua những điều gì trong những năm qua? Những điều đó khiến hắn không thể hình dung nổi.
Cố phưởng cảm thấy cổ họng mình như bị thắt lại, không biết phải nói gì. Đôi tay hắn buông thõng, không còn sức lực để tiếp tục tranh cãi. Hắn nhìn Tô Thanh, trong mắt lộ vẻ hối hận và bất lực.
Tô Thanh cười lạnh, lặp lại: “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi không thích bị thương hại. Cảm giác đó chỉ làm tôi thêm ghê tởm.”
Cố phưởng cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng sự thật mà Tô Thanh nói ra đã khiến hắn không còn gì để phản bác. Hắn đứng dậy, bước đi trong sự im lặng, để lại Tô Thanh một mình với ánh mắt lạnh lùng và sự châm biếm.
Cố phưởng dời mắt, ánh nhìn đổ dồn về ly nước trước mặt. Đã bốn giờ trôi qua kể từ khi người phục vụ mang đến, nước trà đã nguội lạnh, dù hắn có khát đến mấy, vẫn không chạm vào.
Tô Thanh không thay đổi sắc mặt, tiếp tục: “Đúng rồi, còn có tội ngược đãi. Ngược đãi tội là chỉ hành vi đánh đập, bỏ đói, cưỡng bức lao động quá mức, không chữa trị bệnh tật, hạn chế tự do, lăng nhục nhân cách, và các hành vi tàn phá thân thể cũng như tinh thần đối với thành viên gia đình. Theo Điều 60 Luật Hình sự quốc gia của tôi, ngược đãi đối với người giám hộ, người chăm sóc, trẻ vị thành niên, người già, người bị bệnh, người khuyết tật, tình tiết nghiêm trọng, có thể bị phạt từ ba năm tù hoặc bị giam ngắn hạn.”
Lời của Tô Thanh như găm thẳng vào tâm trí cố phưởng, khiến hắn không thể phủ nhận sự nghiêm trọng của tội danh. Ánh mắt của hắn lộ rõ sự hoang mang, không biết phải làm gì tiếp theo.
Cố phưởng rũ mắt, không đáp lời. Hắn không biết Tô Thanh đã phải trải qua những gì, không biết cuộc đời của Tô Thanh đã chịu đựng những khổ đau thế nào. Hắn cảm thấy hối hận vì đã tùy tiện yêu cầu Tô Thanh rút đơn kiện, vì đã đối quá khứ của Tô Thanh hoàn toàn không biết gì cả.
Tô Thanh nhấn mạnh, tay chỉ vào ngực mình, nói: “Cố Phưởng, anh thấy không? Xương sườn của tôi đã bị gãy hai cái, hồi đó không được điều trị tốt, giờ đây vẫn còn sẹo. Những vết sẹo đó không chỉ là dấu tích trên cơ thể, mà còn là nhắc nhở tôi về nỗi đau không bao giờ phai mờ. Chúng như những vết thương không thể chữa lành, làm tôi không thể thoát khỏi ký ức đó suốt đời.”