Thượng Quan Lăng nhìn thấy Lâm Bích Tiên cùng Liễu Diệc Thụ rời khỏi cửa sau của Lâm Hải sơn trang, tâm niệm vừa động, quyết định trước tiên lưu lại điều tra rõ ràng nguyên nhân khiến quan hệ giữa Lâm Bích Tiên cùng Lâm gia như nước với lửa.
Mỗi người đều có nhược điểm. Thượng Quan Lăng rất sợ chết, mà đại tổng quản Lâm Toàn của Lâm Hải sơn trang lại tham tài như mạng.
Vẫn là ở phía cửa sau, Lâm Toàn lắc lắc túi tiền nặng trịch cầm trong tay trái, mở miệng nói: “Mấy tháng trước, đại tiểu thư đưa về một thiếu niên bị thương nặng, được trang chủ an trí thích đáng ở biệt viện sau, lại không có người nào gặp qua vị thiếu niên kia. Một tháng trước, hiện tượng dị thường bắt đầu phát sinh. Đầu tiên là lão Vương lên núi đốn củi vô ý lăn xuống triền núi ngã chết, sau đó Vương thẩm trên đường mua đồ ăn rốt cuộc không trở về, trong trang lòng người hoảng sợ, ra khỏi cửa nhất định phải có người đi cùng. Chính là bởi vậy, trong trang lại có ba nha hoàn đi lạc…… Đường lão gia hoài nghi là thiếu niên kia đưa tới tai họa, muốn đuổi hắn đi. Trang chủ hung hăng trách cứ y một chút, hạ lệnh phong tỏa biệt viện, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào. Bảy ngày trước, trang chủ đột nhiên mất tích. Ba ngày trước, trang chủ bị phát hiện chết ở biệt viện, thiếu niên kia chẳng biết đi đâu.”
“Khẳng định là thiếu niên gϊếŧ kia. Các ngươi hẳn là phải tróc hắn trở về, hung hăng tra tấn một phen rồi gϊếŧ.”
Người có chút đầu óc đều biết tám phần không phải thiếu niên gϊếŧ, chỉ là kẻ chết thay cho kẻ đã hại Lâm trang chủ. Thượng Quan Lăng nói như vậy chính là vì thấy Lâm Toàn bộ dáng muốn nói lại thôi, dẫn dụ hắn nói cho hết lời.
Lâm Toàn dùng loại ánh mắt nhìn kẻ ngốc liếc nhìn nàng một cái, tay phải chìa ra phía trước, Thượng Quan Lăng để vào một thỏi vàng trên bàn tay hắn.
Hắn nhìn xem bốn bề vắng lặng, mới thần bí hề hề nói: “Thời điểm thiếu niên kia được đại tiểu thư đưa vào trong trang, trên người có một cái hòm dài, chính là loại hòm chuyên dùng để đựng tranh cuốn. Trước khi trang chủ mất tích hai ngày, có một lần ta nhìn thấy người từ biệt viện đi vào thư phòng, trên tay mang theo cái hòm của thiếu niên kia. Chờ tới khi hắn rời
khỏi thư phòng, cái hòm kia đã biến mất.”
“Trước khi Lâm trang chủ mất tích, có từng triệu kiến người nào ở thư phòng?”
“Có, đại tiểu thư.”
Tốt lắm, sứ mệnh nữ chủ, nhận lấy cái hòm bí mật kia.
“Lâm tổng quản, ngươi chỉ biết như vậy?”
“Phải.”
“Ta đây có thể đưa ngươi đi gặp diêm vương.”
Trong tay áo Thượng Quan Lăng đột nhiên một con rắn nhỏ Hoa Ban xông ra, lao thẳng tới cổ Lâm Toàn. Lâm Toàn kinh hãi, vung tay lui về phía sau.
Con rắn nhỏ nhân cơ hội trước tiên cắn một ngụm ở trên tay hắn, Lâm Toàn lập tức thấy cả người cứng đờ, té trên mặt đất. Con rắn nhỏ nhàn nhã bò lên cổ của hắn, cắn xuống hút máu. Lâm Toàn cứ như vậy mà chết. Hắn rốt cuộc đã cùng loại ác ma gì làm giao dịch?
Thượng Quan Lăng đem vàng cất lại trong túi, lại đem túi tiền để lại tay nải.
Ôm tay chờ đợi. Chờ con rắn nhỏ hút đủ máu, thân hình con rắn từ nhỏ như ngón tay cái, biến thành lớn như cổ tay, nàng cúi xuống, vươn tay cánh tay: “Trở về.” Chỉ có thể để nó bám ở cánh tay, nặng như vậy không thể nhét trong tay áo được.
Con rắn nhỏ vươn thân lên, ngẩng đầu, con mắt lục sắc nhìn chằm chằm nàng một hồi, đột nhiên thẳng tắp lao về phía cổ nàng.
“Súc sinh!” Thượng Quan Lăng vừa sợ vừa giận, sủng vật nuôi hai năm cũng dám phản lại nàng? Nàng nhanh như chớp vươn tay nắm chỗ bảy tấc của con rắn, dây thiên tàm ti cuốn quanh, dùng một chút lực, huyết nhục phân băng, con rắn bị cắt làm hai đoạn rơi trên mặt đất, đuôi rắn run rẩy quẫy hai cái.
Trên mặt Thượng Quan Lăng đều là vết máu. Dù sao bộ xiêm y này cũng không thể mặc, nàng đơn giản dùng ống tay áo lau mặt.
Từ trong túi quần áo lấy ra một lọ hóa thi thủy vẩy trên mặt đất. Không chỉ có thi thể người và rắn hóa thành một bãi nước trong, ngay cả vết máu văng khắp nơi gặp hóa thi thủy cũng biến thành một bãi nước trong.
Thượng Quan Lăng đứng thẳng dậy, trên vai đột nhiên giống như bị kim đâm một chút. Tay nàng sờ lên đầu vai, bắt được một con ve.
Nguyên lai vừa rồi con rắn nhỏ chẳng qua muốn ăn con ve trên vai nàng mà thôi.
Thượng Quan Lăng cảm thấy có điểm đáng tiếc, con rắn này vẫn còn chỗ dùng tới, lại chết mất. Nhưng nàng không hối hận, bất cứ cái gì uy hϊếp đến sinh mệnh nàng, đều đáng chết.
Thượng Quan Lăng đem con ve chết ném xuống chỗ hóa thi thủy dưới đất.
Mới vừa đi vài bước, đột nhiên quay đầu nhìn lại trên cây. Cuối mùa thu, không thể có ve?
Trên chạc cây, một thiếu niên đang đứng. Quần áo của hắn màu sắc giống hệt màu thân cây.
Hắn vẫn tồn tại, nhưng không có cảm giác.
Thượng Quan Lăng nheo lại ánh mắt, trong mắt tinh quang lưu chuyển. Gϊếŧ hắn như thế nào?
Thiếu niên nhảy đến chỗ bờ tường, thả người vài cái, biến mất.
Thượng Quan Lăng nhẹ nhàng thở ra, đổ lại độc phấn trên tay vào bình.
Nàng không quên được, thiếu niên kia gương mặt lạnh lùng, lộ ra vẻ âm độc với nàng.
Cửa sau Lâm Hải sơn trang thật sự hẻo lánh, dọc theo tường đi là một cánh rừng nhỏ, ra khỏi rừng lại đi một đoạn đường mới có thể trở lại đường lớn.
Thượng Quan Lăng không hay ho ngay tại cánh rừng kia bị một đám đại hán đeo đao chặn lại.
Hắc y nhân che mặt cầm đầu nói: “Lâm tiểu thư, giao ra tàng bảo đồ, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Thượng Quan Lăng liếc mắt xem thường, giao ra tàng bảo đồ, còn cho nàng cơ hội nói chuyện sao?
“Đại ca, không cần cùng con nhóc này nói nhảm nhiều. Ta xem nàng bộ dạng cũng không tệ lắm, không bằng trước cho anh em vui vẻ a vui vẻ……”
Bên cạnh vài đại hán tuôn ra một trận tiếng cười đáng khinh.
Nhàm chán. Thượng Quan Lăng ngoáy ngoáy lỗ tai nói: “Các vị đại gia nhìn thế nào ra ta chính là Lâm Bích Tiên?”
“Còn không phải sao? Trên mặt ngươi có ấn ký đóa sen lục sắc……”
Thúi lắm! Trên mặt ngươi mới có hoa ấn!
Thượng Quan Lăng vỗ vỗ tay: “Tàng bảo đồ có thể giao ra, bất quá chỉ có một người có thể nhận.”
Nhóm hắc y nhân thương lượng một trận, cuối cùng tên thủ lĩnh kia đi lên nhận, đón lấy tay nải của Thượng Quan Lăng. Thủ lĩnh trở lại giữa đám hắc y, đám hắc y nhân lập tức hưng phấn vây lại cầm vào tay nải.
“Phác, phác, phác……”
Một đám ngốc ngã xuống.
Thượng Quan Lăng nhặt tay nải lên, vỗ vỗ bụi phía trên mặt, hừ lạnh một tiếng: “Dùng hóa thi thủy cho đám ngu ngốc các ngươi thật sự là lãng phí.”
Bất quá, cái hoa ấn gì đó, vẫn nên xác nhận một chút cho thỏa đáng.
Thượng Quan Lăng theo tiếng nước tìm thấy một dòng suối, ngồi xổm xuống nhìn, không khỏi chấn động.
Trên mặt nước phản chiếu một gương mặt yêu mị.
Thượng Quan Lăng nhiều lắm cũng chỉ thừa nhận mặt mình ‘mị’, nhưng tuyệt không thừa nhận ‘yêu’. Nhưng giờ phút này, cũng phải công nhận, bởi vì trên trán có một đóa hoa sen màu xanh biếc có vẻ yêu dã thập phần.
Nàng không dám tin lấy nước rửa sạch, lại không biến mất. Làm sao có thể, buổi sáng lúc soi gương còn không thấy! Vô duyên vô cớ trên mặt ai lại mọc ra một đóa hoa? Mọc ra một đóa này, có phải còn có thể có đóa thứ hai, thứ ba hay không?
Thượng Quan Lăng đứng lên, kiên định cho rằng nàng mạc danh kỳ diệu bị hủy dung.
Vì thay nữ chủ chịu tiếng xấu thay cho người khác, nàng bị biên kịch hủy dung.
Mụ nội nó! Thượng Quan Lăng buông tay một cái, cá tôm trong sông toàn bộ ngửa bụng nổi lên.
Muốn giáng họa cho ta?
Nàng cười lạnh một tiếng, rời khỏi bờ sông.
Vậy đem tai họa mang về bên người Lâm Bích Tiên chân chính!
Giữa trưa ngày hôm sau, Lâm Bích Tiên và Liễu Diệc Thụ cùng nhau xuống lầu ăn cơm. Hai người vừa đi vừa cười nói chuyện, coi như đã hoàn toàn quên buổi sáng xấu hổ. Chính là Lâm Bích Tiên ửng đỏ hai gò má để lộ ra vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ.
“Liễu lang.”
Đứng trên thang lầu Liễu Diệc Thụ dừng bước, có phải ảo giác hay không?
Hắn sao có thể nghe được thanh âm Thượng Quan Lăng trong tiếng người cười nói ồn ào này? Không có khả năng, Thượng Quan Lăng tuyệt đối không thể gọi hắn như vậy!
“Chân Khanh ca ca……” Lâm Bích Tiên khó hiểu kéo kéo hắn.
Liễu Diệc Thụ phục hồi tinh thần lại, hướng nàng ôn nhu cười: “Hi Chi muội muội.”
Lâm Bích Tiên mặt lập tức hồng giống như tôm luộc.
Ngay sau đó, khi hai người bị tiểu nhị đưa tới một bàn trống, chỉ có một vị khách ngồi trước đó, Liễu Diệc Thụ hết chỗ nói rồi.
Thượng Quan Lăng một thân hắc y, đầu mang duy mạo màu đen che khuất mặt.
Nàng nói: “Liễu lang, chàng nên cùng ta trở về thành thân.”
*duy mạo: loại mũ có màn sa phủ xuống che mặt mà các nữ hiệp khách giang hồ thường dùng,giống thế này