- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ác Độc Nữ Xứng
- Chương 17
Ác Độc Nữ Xứng
Chương 17
“Tiên Nhi, buổi tối là lễ hội đốt lửa, không bằng chúng ta……”
“Tiên Nhi tỷ tỷ, ta có lời muốn nói với tỷ!”
Từ Tử Kì còn chưa nói xong, đã bị Thượng Quan Lăng chạy vội tới ngắt lời. Hắn lạnh lùng liếc nhìn Thượng Quan Lăng một cái, tự nhiên biết nàng chủ ý định làm gì.
Thượng Quan Lăng mặc kệ hắn phản ứng thế nào, trực tiếp kéo Lâm Bích Tiên đến góc tường: “Tiên Nhi tỷ tỷ, lễ hôi đốt lửa là cơ hội cuối cùng của ta, cầu tỷ giúp ta, cho ta mượn Từ Tử Kì dùng một chút đi.”
Lâm Bích Tiên xoa xoa đầu nàng: “Lăng Lăng, mặc kệ muội làm cái gì, Tử Kì huynh ấy cũng sẽ không thay đổi tâm ý. Ta cùng huynh ấy đã sớm ước định. Ta tin tưởng huynh ấy.”
Thượng Quan Lăng làm nũng: “Xin tỷ mà, Tiên Nhi tỷ tỷ, cho mượn một chút. Ta cam đoan sẽ không chậm trễ việc tìm bảo tàng. Ta cam đoan lúc Từ Tử Kì trở về tứ chi kiện toàn, ý thức thanh tỉnh.”
“Vậy, được rồi.” Lâm Bích Tiên rốt cục đáp ứng, Thượng Quan Lăng vui vẻ cảm ơn, mặc áo choàng vào, Lâm Bích Tiên gọi nàng lại: “Lăng Lăng, Liễu Diệc Thụ đâu? Muội mang một người đi cũng nên lưu lại cho ta một người đi.”
Thượng Quan Lăng “Tuân lệnh” một tiếng, kéo Liễu Diệc Thụ đến, sau đó trước mặt hắn, hôn “bẹp” một cái lên mặt Lâm Bích Tiên: “Tiên Nhi tỷ tỷ, tỷ tốt nhất! Ta thích tỷ nhất!”
Liễu Diệc Thụ ghen tị trừng mắt nhìn nàng.
Thượng Quan Lăng cười vui một tiếng, chạy đi.
Con rắn mà lần trước nàng nói “Rất thích ngươi”, đã hôn mê trong bụng nàng rồi.
Trước bữa tối, Lâm Bích Tiên tự mình tìm Từ Tử Kì nói, sau khi ăn xong hẹn hắn ngồi xem pháo hoa trên nóc nhà lớn nhất kia.
Chờ Từ Tử Kì tìm đến, nhìn thấy một cây thang trúc cao tới tận mái nhà. Lâm Bích Tiên thân thủ thiên hạ đệ nhất, làm sao phải cần tới thang? Hắn cười lạnh một tiếng, phi thân lên nóc nhà.
Thượng Quan Lăng vừa quay đầu lại, nhìn thấy Từ Tử Kì ngồi ở bên cạnh nàng, giật mình kinh sợ. Dựa vào, quỷ a, xuất hiện không tiếng động, muốn dọa người a?
Cả kinh, nàng vội dịch người lại, đưa tay ra, không. Dựa vào, ngồi lại thì có gì không được, vốn muốn dùng thang trèo xuống dưới chạy trối chết, hiện tại không cần, nếu Từ Tử Kì khẽ đưa tay đẩy một cái, nàng còn chưa đυ.ng đến bảo tàng, sẽ cùng thế giới này nói bye bye. Đều do Lâm Bích Tiên, lại nói hẹn nhau trên nóc nhà mới lãng mạn, có đọc kỹ truyện kiếm hiệp không? Từ Tử Kì có thể có lòng hiệp nghĩa so được với Bạch Triển Đường sao? Số khổ nữ xứng, luôn bởi vì nữ chủ, mà bị nam chủ uy hϊếp tới sinh mệnh.
Thượng Quan Lăng vươn ngón trỏ chọc chọc cánh tay Từ Tử Kì: “Này, ngồi lui vào. Ta sắp ngã xuống.”
Từ Tử Kì đại khái hiện tại tâm tình tốt, không để lộ ra gương mặt lạnh lùng.
Hắn nhìn Thượng Quan Lăng, nhíu mày: “Không cho.”
“Không cho? Cô nãi nãi ta an vị trên đùi ngươi.” Thượng Quan Lăng mạnh mẽ đi qua, vốn tưởng hung hăng đẩy Từ Tử Kì một cái, là có thể đẩy hắn rơi khỏi mái nhà. Ai ngờ Từ Tử Kì nghiêng người tránh được, còn đưa tay đẩy nàng một phen. Thượng Quan Lăng “lăn lông lốc, lăn lông lốc” lăn xuống khỏi mái nhà. Thiên a, nàng nhất định là nữ xứng ác độc bị chết oan uổng nhất.
Càng không nghĩ là, trước khi nàng lăn xuống khỏi nóc nhà, Từ Tử Kì lại kéo nàng lên, ôm nàng về lại vị trí cũ.
Thượng Quan Lăng nằm ngửa trên đùi Từ Tử Kì, treo người trên nóc nhà. Tư thế này, thật sự là cực kỳ kí©h thí©ɧ.
Nàng bất an vặn vẹo: “Làm ơn, đừng như vậy. Tim ta có bệnh.”
Từ Tử Kì đè thân thể của nàng lại: “Đừng lộn xộn.”
Thượng Quan Lăng nghe lời bất động. Qua một hồi, Từ Tử Kì buông tay ra: “Ngươi có thể động.”
Thượng Quan Lăng vừa ngồi dậy muốn đứng lên, cư nhiên chân lại ở giữa không trung, hù chết nàng, nhanh chóng ôm đầu Từ Tử Kì: “Ô ô ô, ta sợ. Ngươi ôm ta.”
Từ Tử Kì bị nàng ôm, thở không nổi, nói: “Ngươi buông đầu ta ra.”
Biết khinh công là đại gia.
Thượng Quan Lăng không tình nguyện buông tay, sửa thành gắt gao túm quần áo Từ Tử Kì.
Từ Tử Kì ôm thắt lưng nàng, để nàng ngồi trên đùi mình, hướng vào trong lòng hắn.
Chân rốt cục chạm nóc nhà, trong lòng kiên định.
Vừa kiên định lại, đã nghĩ tới chuyện khác. Nóc nhà lớn như vậy, tại sao lại phải dựa vào ta như vậy? Đáng chết, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi suy nghĩ cái gì?!
Từ Tử Kì dán vào lỗ tai của nàng hỏi: “Ta suy nghĩ cái gì?”
Giọng nam trầm thấp ma mỵ, cánh tay cùng cổ Thượng Quan Lăng nổi da gà một loạt.
“Đại… đại ca… ta… chúng ta nói chuyện khác, được chứ?” Thượng Quan Lăng không dám nhìn ánh mắt Từ Tử Kì, tầm mắt cố định ở cánh tay hắn đang ôm mình, hai hàm răng run lên.
“Được.” Từ Tử Kì không truy vấn tiếp, đầu gác ở chỗ gáy của nàng, còn thật sự trả lời.
Hai người không nói chuyện.
Qua một hồi, Thượng Quan Lăng đưa tay sờ về phía sau, tiếng hít thở của Từ Tử Kì cũng theo động tác của nàng mà tăng thêm. Tay Thượng Quan Lăng cuối cùng đυ.ng đến đai lưng của hắn, đột nhiên, Từ Tử Kì đưa tay đè lại khối ngọc bội kia: “Cái này không thể cho ngươi.”
Thượng Quan Lăng bất mãn nói: “Ngươi nợ ta một đĩa thịt bọ cạp.”
“Ngươi rạch nát áo khoác của ta.”
“Ngươi hạ cổ ta!” Còn đem nàng ném vào hồ nước.
“Ta nói rồi, đến nơi này ta sẽ giải cho ngươi.” Từ Tử Kì ngẩng đầu, tìm kiếm cánh môi lải nhải kia.
“Đã đến, sao ngươi còn không giải!” Thượng Quan Lăng không phát giác ý đồ của hắn, tiếp tục càu nhàu.
“Còn chưa đến lúc đó……”
Tìm được rồi, áp lên, trằn trọc, mυ"ŧ vào.
Hồi lâu, Từ Tử Kì buông nàng ra. Nàng túm vạt áo hắn hỏi: “Phải thế nào ngươi mới cho ta khối ngọc bội này?”
Khi nào thì Thượng Quan Lăng nàng phải cò kè mặc cả với người khác?
Từ Tử Kì cầm cổ tay nàng, rút bình dược trong lòng bàn tay nàng ra, “Ba” một tiếng, bình dược bị ném xuống đất, rơi dập nát.
Lại áp chế đôi môi đỏ mọng của nàng, tổng cảm thấy, nhấm nháp như thế nào cũng không đủ: “Lấy chủy thủ của ngươi đổi.”
Chủy thủ không được, chủy thủ nàng còn phải dùng để gϊếŧ nữ chủ.
“Trừ bỏ chủy thủ, những gì khác ngươi muốn cũng đều được. Thiên Tàm Ti được không?” Không được cũng đừng hy vọng lại khinh bạc nàng!
“Ồ……”
Thấy Từ Tử Kì chần chờ, Thượng Quan Lăng vội vàng lấy Thiên Tàm Ti từ ống tay áo ra đưa cho hắn.
Từ Tử Kì cầm thiên tàm ti bỏ vào người nói: “Thứ ta dùng để đeo sáo ngọc chính là thiên tàm ti.”
Dựa vào, tên tiểu tử này nhận đồ còn không chịu đổi!
Thượng Quan Lăng giận dữ, thò tay vào áo, độc dược, sao nàng lại chỉ mang một lọ.
Từ Tử Kì ra tay, nhanh như thiểm điện, điểm hai huyệt đạo trên cánh tay Thượng Quan Lăng, hai tay nàng lập tức mềm nhũn vô lực.
Tiện nhân! Thượng Quan Lăng tức giận trừng hắn.
Hắn một tay đỡ lưng Thượng Quan Lăng, một tay luồn vào quần áo của nàng, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: “Vừa rồi muốn tìm cái gì?”
X quấy rầy! Lão nương sờ cái gì liên quan gì tới ngươi!
“Không liên quan tới ta?” Từ Tử Kì âm điệu vừa chuyển, ở trên người nàng hung hăng xoa bóp một chút.
“A — đau!” Thượng Quan Lăng oán hận nhìn chằm chằm Từ Tử Kì, thủy mâu như nhiễm một tầng sương mù.
X mẹ ngươi, hệ thống, vì sao bây giờ không thông báo!
“Chỉ có lúc nào cởϊ qυầи, hệ thống mới có thể thông báo.” Từ Tử Kì kéo đai lưng của nàng xuống, mở áo khoác của nàng ra.
“Ngươi đối xử với quần áo của ta như thế nào?” Từ Tử Kì nhíu mày, “Roạt” một tiếng xé thành hai nửa, lại “Roạt roạt” hai tiếng, áo khoác bị xé thành mấy mảnh, bị Từ Tử Kì thả rơi xuống đất.
Đêm lạnh như nước, Thượng Quan Lăng lạnh phát run.
Não bị úng nước hay sao mà lại nghe lời nữ chủ, đến nóc nhà hẻo lánh như thế này mà hẹn hò, cho dù đêm nay nàng bị đông chết cũng không có người nào biết!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ác Độc Nữ Xứng
- Chương 17