Hai người trở lại khách sạn, Liễu Diệc Thụ cùng Hồng Nhi còn chưa tới, Lâm Bích Tiên đã trấn thủ tại cửa lớn từ rất sớm. Từ Tử Kì vừa xuất hiện, nàng nịnh nọt đón tiếp, kéo vào phòng chính mình.
Nhóm nhân vật chính ở tại phòng thượng hạng trên lầu ba, phối hợp diễn ở phòng thứ hạng tại lầu hai. Liễu Diệc Thụ đối với chuyện này có chút bất mãn, Thượng Quan Lăng không sao cả. Có giường, có phòng, ngủ thế nào cũng được.
Thượng Quan Lăng đóng cửa lại, đem mãng xà đặt lên bàn, lấy bao ngân châm từ trong bọc quần áo ra. Mở vải bọc màu vàng ra, một hàng ngân châm sắp xếp cẩn thận phát ra ánh sáng chói lọi chói mắt. Con rắn theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, vừa muốn trốn, bị nàng nắm chỗ bảy tấc, một châm đâm tại khu thần kinh. Con rắn mất năng lực hành động, nhưng lại không chết. Thượng Quan Lăng thuần thục bắt đầu châm cứu lấy máu, cho vào cái bình trong suốt. Lấy đầy một lọ, Thượng Quan Lăng ngừng lại. Rửa tay lau khô, cầm lấy chủy thủ sắc bén, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, quyết định trước gϊếŧ chết sau đó lột da. Đương nhiên, răng nọc cũng phải bỏ ra.
Vừa lao lực lột ra con rắn xong, bàn tay Thượng Quan Lăng đột nhiên run lên, đánh rơi chủy thủ xuống chân bàn. Còn chưa xoay người nhặt lên đến, hai tay Thượng Quan Lăng đột nhiên đè lại trán. Có cái gì cử động!
Không biết nơi nào truyền đến tiếng sáo, khiến trán nàng đau nhức một trận, tựa hồ có cái gì muốn giãy dụa xướt da mà ra. Thượng Quan Lăng một tay đè lại trán, một tay lấy gương đồng trên đài trang điểm đến xem.
“Lạch cạch” một tiếng, gương đồng rơi trên mặt đất, mặt kính vỡ vụn thành mấy khối.
Ấn ký đóa sen như một bức họa lúc này xoay làm một đoàn, đường cong không hề liên kết, nhìn qua tựa như một con sâu đang mấp máy. Trước kia không biết đóa hoa này từ đâu mà có, lại không nghĩ rằng nàng bị người hạ cổ trùng. Cảnh tượng trong đầu lẫn lộn khó phân, cuối cùng dừng hình ảnh tại một con ve, cửa sau của Lâm Hải sơn trang, nàng cảm thấy trên vai đau xót, sờ tay lên, bắt được một con ve. Không cần phải nói, nhất định là thiếu niên kia đang gây chuyện! Trăm ngàn đừng để ta bắt được ngươi, bằng không nhất định đem ngươi rút gân lột da!
“A –” Thượng Quan Lăng ôm đầu hô một tiếng, ngồi xổm xuống.
Thượng Quan Lăng trong lòng càng la mắng, tiếng sáo kia thổi lại càng nhanh, cho đến cuối cùng, khiến nàng đau hôn mê bất tỉnh.
Ý thức cuối cùng trước khi hôn mê, Thượng Quan Lăng nghĩ là: Ta x mẹ ngươi sinh con không **……(** đã kiểm duyệt =)),ta cũng không biết là cái gì)
Thượng Quan Lăng hôn mê chưa bao lâu, cửa phòng bị người ta đẩy ra. Người tới đúng là thiếu niên mặt mày lạnh lùng kia!
Thiếu niên ngồi xổm xuống, đưa tay xoa xoa trán của nàng, cổ trùng đang luống cuống lập tức yên ổn lại, trong khoảnh khắc lại biến ảo thành bộ dáng đóa hoa sen.
Thiếu niên thu tay, hung hăng nói: “Lần sau nếu miệng ngươi còn không sạch sẽ như vậy, ta nhất định không tha cho ngươi!”
Nói xong, hắn đứng dậy lục lọi bao quần áo của Thượng Quan Lăng, lấy ra một lọ hương, liền đóng cửa rời đi.
Nửa đêm, Thượng Quan Lăng thức tỉnh lại. Sờ sờ cái trán, bích liên ấn khôi phục như lúc ban đầu.
Nàng xem xét trên mặt đất một phen, xác định có người đến, hơn nữa còn dính vào Truy Tung Phấn của nàng.
Nàng lấy tay nải muốn tìm Truy Tung Hương, tìm nửa ngày cũng không thấy. Khẳng định bị người nọ cầm đi rồi!
Nàng nhụt chí ngồi trở lại trên giường. Không có Truy Tung Hương, Truy Tung Phấn dùng cái rắm! Hiện tại tốt lắm, nàng không chỉ không bắt được thiếu niên kia, còn tổn thất một lọ Hóa Thi Thủy cùng một lọ Bách Hoa Hương. Hừ, tất cả đều ghi tạc trên đầu người nọ!
Trong lòng buồn giận khó tiêu không ngủ được, nàng đơn giản đứng lên xử lý tiếp con rắn kia. Da rắn là đồ tốt, có thể bán lấy tiền. Thịt rắn, Thượng Quan Lăng nhớ tới bộ dáng thiếu niên kia, mắt lộ ra hung quang, nấu ăn!
Nói liền làm. Nàng đến phòng bếp, vừa nấu thịt rắn, vừa cầm đũa thử hương vị. Chờ lửa trong lò tắt, thịt rắn cũng ăn xong rồi.
Thượng Quan Lăng rửa tay ra khỏi phòng bếp, vừa vặn đυ.ng vào người Liễu Diệc Thụ, nàng tức giận nói: “Buổi tối không ngủ còn làm gì?”
Liễu Diệc Thụ nhìn phía sau nàng:“Vốn ngủ ngon, ngửi được mùi thơm mới xuống đây. Ngươi vừa nấu cái gì?”
“Thịt rắn, bất quá ta đã ăn xong rồi.”
“Cái gì? Ngươi… nữ nhân này……” Liễu Diệc Thụ vọt tới bên nồi, chỉ thấy còn một đống xương.
Liễu Diệc Thụ vô cùng đau đớn chỉ vào cái nồi chất vấn Thượng Quan Lăng: “Một nồi thịt rắn a, ngươi lại ăn hết một mình. Cũng không sợ no chết……”
Thượng Quan Lăng khí định thần nhàn liếʍ liếʍ miệng:“Ngươi thấy ta no chết sao? Không có.”
Liễu Diệc Thụ chưa từ bỏ ý định đè bả vai Thượng Quan Lăng lại, giơ miệng lên: “Không được, ta còn muốn nếm thử hương vị……”
Thượng Quan Lăng quá sợ hãi, đẩy hắn ra chạy vội lên lầu: “Ngươi biếи ŧɦái a ngươi……”
Phía sau truyền đến tiếng cười của Liễu Diệc Thụ. Hắn cuối cùng cũng chọc ghẹo được nàng một hồi.
Ngày thứ hai sáng sớm, Liễu Diệc Thụ cùng Thượng Quan Lăng kết bạn xuống lầu. Kinh ngạc nhìn đến Từ Tử Kì sắc mặt xanh mét ngồi ở trước bàn sinh hờn dỗi, quầng mắt đen thui. Lâm Bích Tiên quay mặt không nhìn thấy biểu tình. Hồng Nhi bộ dáng sốt ruột tựa hồ muốn hòa giải hai người, lại không biết nói gì cho phải, thấy Liễu Diệc Thụ cùng Thượng Quan Lăng xuống, giống như thấy cứu tinh, xông lên đón: “Liễu công tử, Thượng Quan cô nương, xin giúp đỡ, thiếu chủ cùng Lâm cô nương……”
Liễu Diệc Thụ tiếp lời: “Cãi nhau?”
“Sao lại thế này?” Thượng Quan Lăng hỏi.
“Đêm qua, Lâm cô nương vẫn làm ầm ĩ khiến thiếu chủ không thể sống yên ổn.”
“Nàng náo loạn như thế nào?” Thượng Quan Lăng tò mò hỏi.
“Chính là……” Hồng Nhi ngượng ngùng cúi đầu.
“Không sao, nàng cứ nói.” Liễu Diệc Thụ bày ra bộ dáng thân thiết cổ vũ nàng.
“Lâm cô nương cứ bắt thiếu chủ chạy tới chạy lui trong phòng nàng, lúc thì nói có con gián muốn thiếu chủ đi đánh, một hồi lại nói có con chuột muốn thiếu chủ cứu nàng, cuối cùng…… Cuối cùng lại kiên quyết ở trong phòng thiếu chủ không chịu đi.”
Thượng Quan Lăng sờ sờ cằm. Tiết mục tử triền lạn đánh (tấn công theo kiểu đeo bám bằng được), kỳ thật nàng rất thích xem. Đặc biệt thích ép chín, quả ép chín vẫn ngọt*. Tốt nhất ngày nào đó ép cho nam chủ muốn nhảy lầu, nữ chủ nói cho dù chàng nhảy lầu ta cũng muốn đuổi theo chàng, sau đó nam chủ “Phanh” một tiếng thực sự nhảy. Ha ha, nàng lại bớt đi một chướng ngại vật, có thể chuyên tâm đối phó nữ chủ. (*có câu ‘Trái xanh ép chín không ngọt’ ý chỉ chuyện không thể cưỡng cầu. Ở đây ý Lăng tỷ lại là muốn ép tình cho Kỳ ca và Tiên tỷ.)
“Sau đó sao?” Liễu Diệc Thụ có hứng thú hỏi.
“Thiếu chủ cùng Lâm cô nương ngồi trong phòng một đêm. Đến bình minh, thiếu chủ xuống lầu, Lâm cô nương liền cùng xuống theo.”
Liễu Diệc Thụ cùng Từ Tử Kì là tình địch, tự nhiên muốn bọn họ cãi nhau. Hắn kéo Hồng Nhi ngồi xuống, kêu một bình trà cùng một ít điểm tâm.
Thượng Quan Lăng đều có kế hoạch của nàng. Nàng kéo Lâm Bích Tiên qua, khuyên nàng ta trước cúi đầu nhận sai. Dù sao da mặt nàng ta cũng dày như vậy, cúi đầu nhận sai thì có làm sao?
Không nghĩ tới Lâm Bích Tiên cư nhiên lau nước mắt nói với nàng: “Lăng Lăng, ta thật sự không thể tỏ vẻ háo sắc với hắn được nữa. Mọi người đến chơi trò chơi vốn là muốn khoái hoạt, muốn nghịch chuyển, ngươi nói xem, hắn lại muốn đi theo lộ tuyến thanh cao gì đó, nam nhân như vậy ta không cần. Ta thà chọn Liễu Diệc Thụ cho xong. Chờ ta ra khỏi trò chơi, ta nhất định sẽ nói với đám biên kịch, nên sáng tạo thêm nhiều soái ca tính cách khác nhau nữa. Nếu không, nữ chủ không có cơ hội chọn lựa, thật quá đau khổ a.”
Thượng Quan Lăng trợn tròn mắt, nàng là nữ xứng ác độc, còn chưa phát huy tác dụng gì đâu, lúc trước đều làm Hồng Nương a. Xem ra quả này, nàng còn phải ép nữa mới được. Nàng lựa lời khuyên giải an ủi: “Tỷ xem tiểu thuyết võ hiệp có thấy những đoạn nảy sinh kịch tình? Không để tỷ bị trúng độc, rơi xuống vực, hủy dung, phế võ công, bị người đuổi gϊếŧ, đã là tốt lắm, hơn nữa nam chủ này thân không tàn tật, tâm lý khỏe mạnh, xu hướng bình thường, nam nhân tốt như vậy tìm đâu được a? Tiên nhi tỷ tỷ, tỷ lại kiên trì một hồi đi, ánh rạng đông cách mạng ngay tại trước mắt!”
“Vậy được rồi, ta thử lại một lần. Nếu hắn không chịu ta, ta liền xử hắn.”