Chương 47: Vậy hôn hôn nhé

Quán ăn Tô Kỷ Miên tìm nằm ở trung tâm thành phố phồn hoa, tọa lạc trên một mảnh đất xoa hoa trụy lạc.

Là một nhà hàng rất có bầu không khí cơm Tây, rất lớn, chỗ cũng rất nhiều, trang trí cũng rất sang trọng, ánh đèn trong phòng lấy màu vàng ấm làm chủ đạo, trên tường treo các loại tranh minh họa lãng mạn và ái muội, đối diện cửa chính là một bể cá thật lớn.

Màu xanh biển, nhìn giống một vùng biển, bên trong thả một con cá đuôi vàng.

Bầu không khí này tuyệt đến mức không tới hẹn hò quả thực đáng tiếc.

Đỗ Thanh Thanh nghĩ như vậy, vừa giương mắt nhìn lên, quả nhiên phát nghiện ngồi ở bốn phía cơ bản toàn là các cặp đôi, không phải dựa vào nhau nói nhỏ thì là đút cho nhau em một miếng anh một miếng, mỗi người đều là tươi cười dạt dào đầy mặt.

Thực quá ngọt.

Đỗ Thanh Thanh thấy thế theo bản năng quay đầu nhìn nhìn Tô Kỷ Miên đứng bên cạnh.

Vốn dĩ chỉ là cử chỉ vô tình, tầm mắt chuyển qua, vẫn chưa dừng ở trên mặt người bao lâu đã lặng yên rời đi, đến lời cũng chưa nói, chỉ ở trong lòng nhỏ giọng ngẫm nghĩ.

Ngay sau đó mới vừa nhấc chân lên chuẩn đi về phía trước.

Nhưng mà còn vẫn chưa thành công đi lên nửa bước, Tô Kỷ Miên giống như là đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, đột nhiên nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào nàng, lòng bàn tay ấm áp dán lại đây, năm ngón tay lướt qua khe hở giữa các ngón tay, dùng sức cùng nàng hai tay đan chặt vào nhau.

Chỉ một thoáng, một dòng nước ấm áp và vui sướиɠ truyền từ nơi tiếp xúc da thịt chảy vào trong tim.

Là gắt gao nắm chặt lấy nàng.

Đỗ Thanh Thanh sửng sốt, thực mau đã nhận ra ẩn ý, gương mặt tức khắc liền đỏ.

Có chút thẹn thùng ngẩng đầu, giả vờ đứng đắn nhéo nhéo mu bàn tay người ta: "Miên Miên chúng ta ngồi chỗ nào?"

"Ngồi chỗ nào đều được, do chị chọn." Tô Kỷ Miên đáp, mở miệng nhẹ giọng nói, "Bạn gái em thích ngồi chỗ nào liền ngồi chỗ đó."

Lại là ba chữ kia.

Đỗ Thanh Thanh ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cổ khí gắng gồng lên kia lập tức xẹp hơi, trái tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn nhanh hơn.

Giương mắt đảo qua, nhìn thấy cái bàn hướng tây nam kia màu sắc rất phù hợp với sở thích của mình, cũng liền mau chóng lôi kéo Tô Kỷ Miên đi qua, giống như làm cướp phóng đi thật nhanh thoăn thoắt tiến về trước.

Vừa đi còn quay đầu lại kêu nàng: "Chúng ta đi nhanh chút, đừng để người khác đoạt trước."

"Nghe được sao?" Nàng bổ sung, thanh âm hỗn loạn giữa tiếng chuyện trò của các loại cặp đôi, nho nhỏ nhẹ nhàng, "Bạn gái....."

Khỏi phải nói, kí©h thí©ɧ vô cùng.

Đỗ Thanh Thanh cảm thấy lâng lâng, thực mau khẽ meo meo quay đầu nhắn lại với hệ thống, nói bản thân đặc biệt giỏi, thế nhưng dám ở trước mặt nhiều người như vậy kêu Tô Kỷ Miên là bạn gái.

Vui vẻ vô cùng, đi cũng rất mau, căn bản không chú ý tới người nọ ở đằng sau nhẹ nhàng giương lên khóe miệng.

Ngay cả ý cười giấu nơi đáy mắt cũng bắt đầu dần dần nở rộ.

-

Nghĩ đến tiền sinh hoạt của Tô Kỷ Miên quá ít, Đỗ Thanh Thanh vì muốn tiết kiệm tiền cho người ta nên cũng không gọi quá nhiều, đơn giản hai phần bò bít tết, hai phần đồ ăn nhẹ cũng đủ rồi.

"Chỉ có mấy cái này thôi sao?" Tô Kỷ Miên thực mau nhìn qua, "Như Ca không muốn gọi thêm chút gì sao?"

"Sao được?" Đỗ Thanh Thanh theo tiếng lắc đầu, "Buổi tối ăn nhiều như vậy là đủ rồi, muốn giảm béo."

"Lại gọi thêm đồ uống đi." Tô Kỷ Miên giương mắt nhìn ly trà sữa dâu tây trong tay nàng đã hết một nửa trên đường đi, duỗi tay đem thực đơn một lần nữa đưa về, "Nhìn xem muốn uống cái gì."

Nhà hàng này đồ uống mỗi loại còn có rất nhiều, bên cạnh còn có hình minh họa, mỗi cái đều khá xinh đẹp.

Đỗ Thanh Thanh từ trên xuống dưới xem một lần, cuối cùng chọn một ly rượu hoa hồng, sau đó vung tay lên chọn cho Tô Kỷ Miên ly nước chanh.

"Sao lại không gọi giống nhau?" Tô Kỷ Miên liền hỏi.

"Em không phải còn đi học sao?" Đỗ Thanh Thanh nói, khóe miệng cong cong, bởi vì vui vẻ cả người đến bây giờ vẫn còn lâng lâng, "Cho nên ít uống rượu thôi."

"Chị không giống em." Nàng nói, hớn hở lý luận, "Chị lớn hơn em, thành thục hơn em, cho nên có thể uống."

Hai chữ thành thục này cũng không biết là kết luận từ đâu ra.

Tô Kỷ Miên ngồi ở phía đối diện nhìn nàng, cũng không vạch trần, chỉ là khẽ cười.

Đưa thực đơn trả lại cho nhân viên phục vụ, ngay sau đó lại cầm túi lại đây.



Mở ra khóa kéo đưa tay vào trong, nhẹ nhàng sờ soạng một trận, sau đó lấy ra một món đồ có treo lục lạc nhỏ.

Đỗ Thanh Thanh nhìn lên, thế nhưng cũng là một búp bê cầu nắng, trông rất giống với cái mà không lâu trước kia mình đưa cho Tô Kỷ Miên.

Nhưng vẫn có chút khác, một cái màu lam, một cái màu hồng, một cái tóc thẳng một cái tóc quăn.

Có điểm giống nàng.

Đỗ Thanh Thanh rất bất ngờ, tiếp nhận tới đặt ở lòng bàn tay nhìn xem, vội vàng hỏi: "Miên Miên em mua lúc nào vậy?"

"Lúc chiều nay khi ra ngoài mua đồ." Tô Kỷ Miên nói, "Vừa vặn gặp được một cái trông rất giống, cũng liền thuận tay mua."

"Đại khái coi như là...... Đồ đôi đi?"

Kia đương nhiên là đồ đôi rồi.

Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, xách túi nhỏ của mình lên vươn tay treo búp bê lên trên quai, cười thực vui vẻ: "Đẹp sao?"

Giọng nói dễ nghe nhẹ vang lên cùng tiếng lục lạc.

Tô Kỷ Miên trong đầu nháy mắt hiện lên rất nhiều hình ảnh quen thuộc, cũng mơ hồ nhớ lại, cũng có một lần người này giống như hiện giờ, cũng cười ngọt ngào như vậy.

Tâm tình tốt đẹp thật sự có thể lây bệnh.

Tô Kỷ Miên giương mắt nhìn lại, chân mày hơi nhấc lên, đáy mắt đuôi lông mày đều treo ý cười.

Ôn nhu trả lời nàng: "Đẹp."

Được một phần vạn vẻ đẹp của chị.

-

Tuy nói lúc này đúng là thời điểm khá đông khách, nhưng tốc độ lên đồ ăn của nhà hàng này vẫn rất nhanh, chỉ chốc lát sau đồ ăn đã được dọn lên.

Giống như lời Tô Kỷ Miên nói, hương vị thật đúng là không tồi.

Đỗ Thanh Thanh đã thật lâu chưa ăn qua bò bít tết, trong lúc nhất thời có điểm thèm, ăn miếng thịt uống ngụm rượu, thật sự rất sảng khoái.

Một không cẩn thận liền uống có điểm nhiều, tuy nói không có quá say, nhưng ánh mắt đã có chút mông lung.

Hứng thú cũng thực mau bay cao tới đỉnh điểm, nhìn Tô Kỷ Miên trước mắt kiểu nào cũng thấy đẹp.

Kỳ thật nàng trước kia căn bản không nghĩ tới sẽ cùng Tô Kỷ Miên trở thành người yêu, cho tới bây giờ cũng vậy.

Cái loại tâm tình này giống như trúng vé số, từ hoang mang đến vui vẻ, rồi lại từ vui vẻ đến hoài nghi trước mắt mình hết thảy đều là hư ảo, phong phú cảm xúc cứ thế vô hạn tuần hoàn.

Thẳng đến lúc này, vui vẻ một lần nữa cao đến đỉnh điểm, giống như mấy cặp đôi xung quanh vậy, nhìn thế nào cũng thật thích thú.

Nhưng duy nhất bất đồng chính là, hai nàng không có biện pháp quang minh chính đại hôn môi.

Kỳ thật Đỗ Thanh Thanh không có vấn đề gì, nàng vốn không thuộc về thế giới này, mặt mũi cũng không quan trọng, cũng căn bản không thèm để ý những cái dư luận đó.

Nhưng Tô Kỷ Miên thì khác, tuy là hiện tại hai người đã là quan hệ người yêu, nhưng nàng vẫn đoán không ra suy nghĩ trong lòng Tô Kỷ Miên.

Sợ nàng để ý này đó, sợ bởi vì hành động của bản thân mà tạo thành thương tổn cho nàng, cũng sợ hãi người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm nàng.

Cho nên...... Nếu là muốn hôn hôn, vẫn là chờ thời điểm không có ai rồi nói sau đi.

Đỗ Thanh Thanh chớp chớp mắt, lặng lẽ thu hồi ánh mắt, yên lặng nâng ly rượu lên uống một ngụm.

Ngẩng đầu nhìn Tô Kỷ Miên, ngay sau đó lại chọc một miếng cánh gà đặt tới trước mặt nàng, an bài người mau ăn đi a, ăn nhiều một chút nha.

Đôi mắt từ đầu đến cuối đều sáng lấp lánh, bên trong giống như chứa cả dãy ngân hà chợt lóe chợt lóe ánh sao.

Tô Kỷ Miên gật gật đầu, cũng không nói cái gì, chỉ cười cười nhẹ giọng đáp được rồi.

Đỗ Thanh Thanh cũng theo nàng cười lên, tiếp tục vui vẻ vui vẻ một ngụm thịt một ngụm rượu, thuận tiện lâu lâu cùng người tâm sự.

Thời gian trôi qua cũng thực nhanh, một bữa cơm thực mau đã ăn xong.

Sau khi ăn xong, Tô Kỷ Miên đứng dậy đi tính tiền, kêu Đỗ Thanh Thanh ngồi ở tại chỗ chờ một lát. Truyện Dị Giới

"Được rồi." Đỗ Thanh Thanh gật đầu ngoan ngoãn đáp ứng nàng, khuôn mặt nhỏ say khướt nhiễm nhàn nhạt màu đỏ, trong ánh mắt mang theo sương mù mông lung, "Chị không chạy đâu, ở chỗ này chờ em."



Nói cho hết lời còn lảo đảo lắc lư đứng dậy nhoài người cầm lấy túi đồ của Tô Kỷ Miên ôm ôm vào lòng ngực, muốn trông chừng đồ cho người ta.

Thật là đáng yêu muốn chết.

Tô Kỷ Miên giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt nàng, thực mau xoay người đi đến quầy thu ngân.

Tầm mắt Đỗ Thanh Thanh dính ở trên người nàng, đi theo người một đường đến quầy thu ngân, nhìn chằm chằm bóng dáng nàng một lát, lúc sau lại an an tĩnh tĩnh thu trở về.

Mới vừa chớp mắt, lại trùng hợp nhìn thấy một đôi tình nhân đang hôn nhau.

Xem bộ dáng đại khái cũng là sinh viên, rõ ràng là còn chưa qua khỏi thời kỳ ái muội cuồng nhiệt của tình yêu, đang ăn cơm cũng nắm tay trong tay thật chặt, nam sinh trông rất soái, nữ sinh cũng rất xinh đẹp đáng yêu, ngồi ở bên nhau đặc biệt đẹp mắt.

Đặc biệt là lúc hôn nhau, khắp người cơ hồ đều toát ra không khí hồng phấn bay bay.

Đỗ Thanh Thanh chỉ là mới nhìn lướt qua liền chua.

Không biết nên kể cùng ai, cũng chỉ có thể lại lần nữa ở trong lòng nhắn lại với hệ thống: "Không có gì, mình cũng có người yêu."

"Bạn gái của mình lát nữa cũng sẽ hôn hôn mình."

Lời này nói đáng thương vô cùng, ánh mắt cũng vậy.

Vừa lúc bị Tô Kỷ Miên mới thanh toán xong trở về bắt gặp toàn bộ, mùi chua cơ hồ muốn xông lên tới nóc nhà, ngồi ở chỗ đó trông như cún nhỏ đáng thương chờ được ném cho cục xương.

Khiến người xem đến thật sự muốn bật cười.

Tô Kỷ Miên nhìn nàng, sau một lúc lâu khóe môi cũng cong lên, giương mắt nhìn dàn đèn trên đỉnh đầu, mắt phải nhẹ nhàng chớp chớp.

Tại đây một giây, nhà ăn đột ngột tối đen.

"Sao lại thế này?" Xung quanh thực mau truyền đến tiếng kinh hô, các loại giọng nói âm điệu khác nhau liên tiếp vang lên, "Cúp điện?!"

"Phục vụ!" Có người cao giọng kêu, "Có chuyện gì vậy! Nhanh lên đi xem xem đi!"

"Đang bình thường sao tự dưng lại tối đen........"

Cứ thế thanh âm hết đợt này đến đợt khác réo vang lên, quả thực náo nhiệt.

Làm cho Đỗ Thanh Thanh vốn dĩ không cảm thấy gì đột nhiên có chút hoảng, duỗi đầu nhìn, sợ Tô Kỷ Miên lúc này trên đường về lỡ như vướng phải cái gì mà té ngã thì không ổn.

Giơ tay về phía trước sờ sờ, vừa mới tìm được di động chuẩn bị đứng lên đi tìm nàng: "Miên Miên......"

Còn không chờ đứng dậy, lại đột nhiên nghe được bên tai truyền đến cái giọng nói dễ nghe quen thuộc, thực nhẹ thực nhẹ đáp nàng: "Ở chỗ này."

Hóa ra là đã trở lại.

Đỗ Thanh Thanh thở phào một hơi, vội vàng duỗi duỗi tay về trước, nương theo ánh sáng di động mỏng manh sờ tìm nàng.

Vốn định bắt lấy tay nàng, nhưng lại ngoài ý muốn chạm được một mảnh mềm mại, nhìn kỹ, thế nhưng đυ.ng tới môi Tô Kỷ Miên.

Cũng không biết là từ bao giờ đột nhiên thò mặt qua.

Đỗ Thanh Thanh tỉnh rượu một nửa, hậu tri hậu giác phản ứng lại nàng muốn làm cái gì, khuôn mặt vốn dĩ đã nóng tức khắc đỏ hồng.

Vừa định nói với nàng đang ở bên ngoài mà, ngượng ngùng lắm a.

Nhưng lời nói còn chưa nói xuất khẩu, đã nghe người này lại lần nữa mở miệng, giọng nói dịu dàng hỏi nàng: "Như Ca có muốn hôn hôn một cái không?"

Tự mình nghĩ cùng với bị người hỏi là hai cảm giác rất khác nhau.

Nhịp tim Đỗ Thanh Thanh đập ngày càng nhanh, giương mắt nhìn bốn phía, sau khi đảm bảo tuyệt đối an toàn mới lại lần nữa thu tầm mắt về.

Nhìn về phía người trước mắt, đôi mắt xinh đẹp nhẹ nhàng chớp chớp, giọng nói thật nhỏ đáp lời nàng: "Muốn hôn, chị muốn hôn hôn một cái......"

So với lúc thanh tỉnh thành thật hơn nhiều.

Tô Kỷ Miên nghe vậy lại một lần gợi lên khóe miệng.

Một bàn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nàng, một cái tay khác tri kỷ bảo vệ đầu nàng, sợ nàng đυ.ng phải ván gỗ cứng trên sofa.

Mang theo nụ cười nhẹ giọng đáp: "Đồng ý."

"Vậy hôn hôn nhé."