Chương 34: Đừng nháo

Phòng vẽ tranh này tổng cộng có gần hai mươi học sinh, nửa nam nửa nữ, trong nhà làm gì đều có.

Nói tóm lại, đều rất có tiền.

Tựa như vòng danh viện của Cận Như Ca, nhóm người này ngày thường cũng thích trong tối ngoài sáng khoe giàu, dựa vào đồ vật, quần áo, bối cảnh.

Thậm chí...... Còn dựa quan hệ cá nhân.

Trong đó có một người vận dụng cái này đến cực hạn, chính là kẻ vừa rồi truyền tờ giấy mắng chửi người, Đổng Minh.

Khoảng vài năm trước, cha hắn từng cùng Cận cha hợp tác qua một đoạn thời gian, hắn cũng từng có vinh hạnh cùng với Cận Như Ca đặc biệt nổi danh trong giới dùng cơm.

Không thể không nói, hình tượng cùng khí chất của Cận đại tiểu thư thật sự quá tuyệt vời, thật giống như tiên nữ, chẳng sợ đứng trong đám người ồn ào cũng có thể ngay lập tức hút đi ánh mắt của người khác, khiến người ta không khỏi tâm sinh ái mộ.

Cùng với loại trong nhà có chút tiền như bọn họ hoàn toàn không giống nhau.

Cho nên từ sau lần gặp mặt đó Đổng Minh liền thật lâu khó quên, chuyện này cũng ngay sau đó trở thành chỗ để hắn khoe khoang, cứ hễ gặp được ai liền sẽ lấy nó ra nói mấy lần.

Chẳng qua là tự nhiên sẽ muốn thêm mắm thêm muối.

Trong câu chuyện kia, Cận tiểu thư vốn dĩ đến liếc mắt cũng chưa liếc qua hắn, lại biến thành bằng hữu của hắn, hai người thường xuyên ra ngoài hội tụ, ăn cơm uống trà, ở khu biệt thư to lớn cao cấp như vậy mở party tư nhân......

Nói dối nhưng dùng quá tốt, không bao lâu sau hắn liền trở thành trung tâm phòng vẽ, biến thành đối tượng mọi người hâm mộ lại ghen ghét.

Mặt nạ mang thời gian quá dài, muốn gỡ xuống thực khó như lên trời, Đổng Minh sống trong lời nói dối lâu lắm, dần dần cũng bắt đầu vô thức cho rằng bản thân thật sự giống như trong ảo tưởng, là cái nhân vật ghê gớm như vậy, ngông nghênh bất luận là ai cũng đều cảm thấy chướng mắt.

Liền càng miễn bàn tới Tô Kỷ Miên.

Cái người mới tới này rốt cuộc là kẻ gà mờ nào?

Đổng Minh tấm tắc miệng, tỉ mỉ nhìn chằm chằm người này quan sát nửa ngày, thấy nàng trừ bỏ mặt lớn lên không tồi, bên ngoài trên người thực sự không có nửa phần ưu điểm, toàn thân trên dưới đều là hàng rẻ tiền.

Hẳn là trộm tiền tiết kiệm trong nhà tới đi học đi?

Đổng Minh tức khắc liền chậc một tiếng, lấy tờ giấy ra viết xuống hai chữ nghèo bức, khắp nơi triển lãm cho mọi người nhìn, lại lôi kéo người bên cạnh trộm chê cười người ta nửa ngày.

Đang nói nói nhộn nhạo, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Đổng Minh dừng một chút, cùng theo ánh mắt của mọi người giương lên nhìn tới, ngay sau đó cũng cùng mọi người khϊếp sợ tại chỗ.

Đứng ở cửa...... Thế nhưng là đại danh đỉnh đỉnh Cận Như Ca.

Đổng Minh thực mau liền choáng váng.

Hắn khựng người, không dám tin tưởng nhìn chung quanh bốn phía, khẳng định nhóm người này nhất định không có khả năng sẽ quen biết người như Cận Như Ca.

Rốt cuộc vòng cũng là phân lớn nhỏ, giống bọn họ loại này vòng chỉ có thể ngước nhìn lên vòng trên, đừng nói quen biết, ngay cả gần gũi nhìn thấy một cái cũng đã khó.

Nếu như vậy, Cận Như Ca vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Đổng Minh có điểm ngốc, đầu ngu xuẩn xoay chuyển, đáy lòng đột nhiên có cái phỏng đoán hiện ra tới.

Có thể hay không...... Cận Như Ca là tới tìm mình?

Nói chuyện hồi trước? Nói về hợp tác mới? Nếu không chẳng lẽ là cũng giống như hắn, mang theo tâm tình ái mộ với hắn?

Cái ý tưởng này mới vừa nhảy ra trong đầu, ngay cả Đổng Minh cũng tự giật nảy mình, nhưng trái lo phải nghĩ nửa ngày, trừ cái này ra cũng không tìm thấy lời giải thích nào hợp lý hơn.

Hơn nữa lúc này tất cả mọi người đều hướng đầu ánh mắt về chỗ hắn.

Đổng Minh ho nhẹ một tiếng, lòng hư vinh đang giờ khắc này đạt đến thỏa mãn cực hạn, lập tức liền giương lên khóe miệng bày ra nụ cười tự cho là soái khí nhất, vừa muốn giơ tay lên cùng Đỗ Thanh Thanh làm thân.

Nhưng ai biết...... Người trước mắt này căn bản không thèm liếc hắn một cái, ngược lại gật gật đầu cùng lão sư chào hỏi, rồi lập tức đi đến chỗ Tô Kỷ Miên, ngồi xổm xuống tới gần mặt nàng, tươi cười cùng nói chút gì đó.

Khí chất tại đây một khắc ôn nhu tới cực điểm, chùm tia nắng sáng nhạt nhảy nhót trên mái tóc quăn đen nhánh, ánh mắt chuyên chú kia cùng nụ cười mỹ lệ cho thấy hai người nhất định đang nói cái chuyện gì đó rất quan trọng và tư mật.

Trên thực tế...... Hoàn toàn là do bọn họ suy nghĩ nhiều.

Đỗ Thanh Thanh căn bản không có gì việc gấp muốn nói, suy nghĩ nửa ngày chỉ có thể cùng Tô Kỷ Miên nói nói về xe điện.



Nói với nàng: "Miên Miên xe điện của em quên chạy về, tôi đã gọi người trả nó về ký túc xá và khóa kỹ, đây là chìa khóa."

Nói xong cũng thực mau đưa chìa khóa vẫn luôn nắm chặt trong tay tới, giơ tay nhấc chân đều lộ ra thân mật.

Mọi người thấy thế trong đầu tức khắc bay ra mấy chữ: Quan hệ của người này và Cận tiểu thư hình như không hề bình thường.

"Kia không phải là chìa khóa nhà đấy chứ?" Có nữ sinh ngẩn người, theo bản năng tìm Đổng Minh dò hỏi, "Đổng ca không phải thường xuyên đến biệt thư cao cấp của Cận tiểu thư làm khách sao, hẳn là nhận ra được đó là chìa khóa gì đi?"

"Cận tiểu thư như thế nào lại...... giao chìa khóa cho nàng vậy?"

Một đống lớn vấn đề thực sự khiến người phiền lòng.

Đổng Minh liếc nàng một cái, sau một lúc lâu có chút xấu hổ hừ lạnh một tiếng: "Kia tuyệt đối chính là cái chìa khóa phòng kho."

"Nói không chừng người mới tới này là người hầu ở nhà Như Ca." Hắn nói như vậy, làm bộ nhìn không thấy tươi cười treo trên mặt Đỗ Thanh Thanh, mạnh mẽ dùng lý luận tự bổ não tới trấn an chính mình, "Không có gì ghê gớm!"

"Như vậy à." Nữ sinh nghe thế gật gật đầu, trầm mặc một lát thực mau lại hỏi, "Vậy sao Cận tiểu thư không tới tìm anh trước mà lại đi tìm cái người hầu?"

Đổng Minh nghe vậy lập tức cứng họng: Tôi cmn sao mà biết được!

Hắn hơi há mồm vốn định lại nói chút gì đó bổ cứu, nhưng mới vừa phun ra mấy chữ, lại thấy Đỗ Thanh Thanh đã đứng lên.

Biểu tình cũng đã khôi phục thành bộ dáng thường ngày, ánh mắt xinh đẹp chậm rãi nâng lên, cứ như vậy nhẹ nhàng dừng ở trên người hắn, bên trong trộn lẫn cảm xúc mà hắn nhất thời khó có thể lý giải được.

Đổng Minh toàn thân giống như bị điện giật, tức khắc vô thức run run.

Cũng không lại quản bảy bảy bốn chín chuyện khác, vội vàng nâng tay lên mặt đầy tươi cười hướng Đỗ Thanh Thanh vẫy vẫy tay: "Như Ca tiểu thư!"

Lá gan cũng thực lớn, thế mà dám kêu nàng là Như Ca.

Đỗ Thanh Thanh nghe vậy sửng sốt, tia mưu kế ở đáy mắt cũng theo đó sâu thêm chút, không ngờ chẳng cần đợi nàng tới giáo huấn, người này đã chờ không nổi tự mình tìm tới cửa.

Dứt khoát trực tiếp lấy hắn làm đề tài, môi đỏ hơi hơi nghéo về trước một cái, mặt đầy nghiền ngẫm hỏi một câu: "Cậu là ai?"

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người ở đây liền ngây ngẩn cả người, nhìn tới Đổng Minh lại nhìn qua Đỗ Thanh Thanh, hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc hiện tại là cái trạng huống gì.

Ngay cả Đổng Minh cũng ngốc, ngồi ở tại chỗ ngốc một vài giây, lúc này mới tiếp tục mở miệng, nói: "Như Ca tiểu thư, là tôi a, tôi là..... Không lâu trước kia mới cùng ngài ăn cơm!"

Đỗ Thanh Thanh nhướn mày, không chút để ý nói: "Không nhớ rõ."

Ngay sau đó lại hỏi: "Trước đó không lâu là bao lâu?"

Hơn mười phút trước nàng vừa mới kêu hệ thống đem tài liệu về người này đưa cho nàng xem, ngay sau đó phát hiện hắn lấy Cận Như Ca liên tiếp bốc phét mấy năm, quả thực tự phụ tới cực điểm.

Loại người này phải để hắn phát triển trí nhớ, hắn càng để ý cái gì thì càng không thể cho hắn được đến cái đó.

Vì thế bất luận Đổng Minh nói cái gì, Đỗ Thanh Thanh đều vẫn luôn lắc đầu.

Biểu tình trên mặt cũng dần dần từ bĩnh tĩnh chuyển sang không kiên nhẫn, giống như hắn là con chuột cống, cùng hắn nói nhiều một câu cũng khiến người tanh hôi.

Ở trước mắt bao người, Đổng Minh sắp ném hết mặt mũi.

Mắt nhìn Đỗ Thanh Thanh, lại nhìn đám bạn học hoặc là nghi vấn hoặc là cười nhạo, thực mau liền không còn tự tin, bất đắc dĩ chỉ có thể phun ra một câu: "Vậy, vậy có thể là tôi nhớ lầm rồi......."

Lời còn chưa nói xong, đã thấy Đỗ Thanh Thanh đột nhiên gợi lên khóe miệng, ngay sau đó lại tiến về phía trước vài bước, đứng ở chỗ ngồi của Đổng Minh, tự đáy lòng cười cười.

Nhìn thấy mạt mỉm cười kia, Đổng Minh nháy mắt lại dâng lên hy vọng, vừa mới chuẩn bị lần nữa nỗ lực nói cái gì đó cho mọi người nghe.

Nhưng lần này lời nói còn chưa kịp xuất khẩu, liền thấy Đỗ Thanh Thanh kéo xuống tờ giấy hắn kẹp ở trên bàn vẽ, mặt đầy khinh miệt nói một câu: "Chữ viết không tồi nha, tự giới thiệu bản thân sao?"

Nàng nói, bên môi cười phá lệ chói mắt: "Cậu ở phương diện tự nhận thức bản thân này biểu hiện không tồi ha."

-

Đổng Minh bị mấy câu kia của Đỗ Thanh Thanh đả kích tới rồi, nửa ngày cũng chưa thể hoàn hồn lại, một hồi lâu chỉ có thể ngồi phát ngốc tại chỗ.

Nhìn rất đáng thương, nhưng hắn phía trước làm ra các loại hành động thật sự đáng giận, để hắn từ đây nhận thức rõ bản thân cũng tốt.

Vì thế Đỗ Thanh Thanh liền lắc đầu, cuối cùng chịu buông tha người trước mắt, xoay người cất bước lập tức tới cửa đứng yên, trên mặt lại lần nữa nở rộ ý cười.



Nhìn về phía Tô Kỷ Miên, nói một câu: "Chờ em nha, Miên Miên."

Tại đây một khắc, trong đầu mọi người tức khắc bắt đầu bùng nổ hai chữ này: Miên Miên, Miên Miên, Miên Miên.

Mãi cho đến khi tan học cũng chưa hoàn hồn lại đây.

Mắt nhìn tới Tô Kỷ Miên, cũng không dám coi khinh thân phận nàng nữa, chỉ nghĩ nàng là một lão đại bình dân có thể cùng Cận Như Ca sóng vai.

Trận khôi hài này thật sự khiến người ta vừa bất đắc dĩ lại buồn cười.

Tô Kỷ Miên thực mau liền hiểu được là chuyện như thế nào, ngay sau đó liền lắc đầu đứng lên, gỡ xuống bản vẽ trên giá bỏ vào trong túi, làm lơ mấy kẻ muốn lấy lòng quanh thân, bước nhanh đi xuống lầu.

Đi một chút, quả nhiên phát hiện Đỗ Thanh Thanh đang đứng trước một chiếc siêu xe chờ nàng, thân thể đứng thẳng tắp, khuôn mặt tuyệt mỹ, biểu tình huyễn khốc.

Đang cố gắng ưỡn người tạo hình, nhưng cẩn thận nhìn lại, có thể thực rõ ràng phát hiện cái chân bị thương của nàng đang run run.

Hôm nay có lẽ là đi đường quá nhiều rồi.

Chỉ sợ lúc này còn đang khá đau.

Tô Kỷ Miên thấy thế tức khắc bước nhanh đi ra phía trước, mở cửa xe dàn xếp Đỗ Thanh Thanh ngồi vào trong, ngay sau đó chính mình cũng ngồi xuống.

Đầu tiên là chân thành nói lời cảm ơn, ngay sau đó liền một lần nữa mở túi ra, từ bên trong lấy ra tờ giấy ban nãy đưa tới cho nàng.

Đỗ Thanh Thanh cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Tô Kỷ Miên không biết là ở khi nào lại một lần nữa vẽ nàng.

Là hình ảnh sau khi nàng đẩy cửa vào phòng ngồi xổm xuống, ánh mặt trời vừa chuẩn, vài sợi nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào nhiễm ở trên người, khiến nàng thoạt nhìn trông như một tinh linh lỡ bước vào nhầm trần thế, toàn thân đều lộ ra linh khí.

Cùng với đôi con ngươi xinh đẹp và nụ cười ôn nhu, nàng thực sự đẹp khó có lời nào nói hết.

Hóa ra trong lòng Tô Kỷ Miên mình xinh đẹp như vậy a.

Đỗ Thanh Thanh thấy thế không khỏi thoáng đỏ mặt, còn rất thích bức họa này.

Vì thế liền tỉ mỉ cẩn thận cuộn tranh lại, chân thành nói câu: "Cảm ơn Miên Miên!"

Nói xong cũng chưa nghe được câu đáp lại, ngược lại nhìn thấy Tô Kỷ Miên nhấp môi, thực nhẹ hỏi nàng một câu: "Chân Cận tiểu thư đỡ hơn chưa?"

Ra là đang lo lắng cho nàng.

Đỗ Thanh Thanh nghe vậy đáy lòng tức khắc nổi lên trận ấm áp, vội vàng gật gật đầu nói: "Khá hơn nhiều, Miên Miên không cần lo lắng!"

"Thật vậy chăng?" Tô Kỷ Miên nói, đáy mắt mang theo mạt nghi ngờ, "Cận tiểu thư có tiện nâng lên cho em nhìn chút không?"

Cũng không phải không được.

Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, thân mình hơi hơi dựa sát vào cửa xe, thật cẩn thân nâng chân nhỏ lên cho nàng nhìn nhìn: "Thật sự không......"

Lời nói còn chưa nói xong, đột nhiên đã bị Tô Kỷ Miên bắt được cẳng chân.

Đỗ Thanh Thanh tức khắc sửng sốt, mặt đầy khϊếp sợ nhìn nàng bắt lấy mắt cá chân của mình chậm rãi kéo qua, động tác thực nhẹ đặt ở trên đùi nàng.

Nhiệt độ cơ thể trên người Tô Kỷ Miên cao hơn nàng, không giống người thể hàn như nàng, ấm áp lại nóng cháy, như là muốn khiến người ta bỏng rát.

Đỗ Thanh Thanh theo bản năng nhắm mắt.

Không chờ lại mở ra, liền rất nhanh cảm giác được Tô Kỷ Miên nâng tay lên, xẹt qua làn váy chạm đến cổ chân, bắt đầu từng chút mát xa cho nàng.

Lực đạo thực thích hợp, một chút cũng không đau, chỉ có cảm giác thoải mái.

Tại đây một giây mặt Đỗ Thanh Thanh tức khắc liền đỏ lên, cũng cuối cùng nhớ tới bản thân nên nói cái gì: "Tôi không sao không sao, Miên Miên em không cần........."

Lần này lại chưa kịp nói xong, Tô Kỷ Miên cũng nâng mắt lên cùng lúc.

Ngẩng đầu nhìn người trước mắt, sau một lúc lâu môi mỏng câu lên một cái, đáy mắt chất chứa tràn đầy ôn nhu.

Nàng nói: "Suỵt."

"Đừng nháo."