Đồ Kinh Bình vào cửa, giống như không có nhìn thấy hai người bị trói chặt trên mặt đất, đang vặn vẹo giãy dụa phát ra âm thanh ô ô, dùng ánh mắt buồn bã hướng phía hắn cầu xin giúp đỡ, mà đi thẳng đến chổ Bạch Triệt đang ngồi ở chủ vị, tay cầm quyển sách.
Ngượng ngùng cười chào hỏi, hàn huyên nói:
- Hiền tế, hôm nay sao không đi Đông cung? Thái tử đang bị hoàng thượng trách phạt, lại còn bị cấm túc, lúc này sợ là trong lòng không dễ chịu, hiền tế nên ở cạnh khuyên nhủ mới phải.
Tại sao lại đến Hoài xa phường làm gì?
- Đồ đại nhân!
Bạch Triệt ngẩng đầu lên, để sách qua một bên, đứng dậy đưa tay chỉ về phía Đường Nghiêu đang nằm dưới đất, lạnh lùng nói:
- Không đảm đương nổi Đồ đại nhân xưng hô như vậy, hiền tế của ngài, ở đằng kia kìa!
Đồ Kinh Bình sắc mặt đột nhiên lúc hồng, lúc trắng, biến đổi liên tục, như con tắt kè hoa.( Yul:...) Thật lâu sau, hắn mới khó khăn lắm kiềm chế cảm xúc, giọng nói khàn khàn:
- Hiền tế nói đùa, hôn sự của ngươi cùng tiểu nữ, là hoàng thượng ban thưởng. Biểu huynh muội bọn chúng thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, thân cận nhau như thân huynh muội( Yul: như anh em ruột). Nghe nói xưa nay hiền tế yêu thương muội muội, chắc hẳn có thể lý giải được phần tình cảm huynh muội của bọn họ đúng không.
Nói xong lời này, càng cảm giác mình có lý, không khỏi liền đứng thẳng thắt lưng, vốn là đang chột dạ lúc này đột nhiên liền biến mất. Giọng nói còn mang theo vài phần cây ngay không sợ chết đứng.
Huynh muội Bạch gia quan hệ thân cận, trong kinh thành ai mà không biết, Bạch Triệt chỉ lớn hơn Bạch Thanh bảy tuổi, lại thật sự đem muội muội này trở thành nữ nhi mà sủng ái, còn không biết kiêng kị.
Chuyện này đối với người ngoài, đúng là có chút không ổn.
Hôm nay, thê tử của hắn bất quá là cùng biểu huynh từ nhỏ lớn lên với nhau mà thân cận một chút, lại không có làm chuyện gì có lỗi với hắn, sao lại úp cái mũ tư thông lên đầu bọn họ chứ?
Hoàng thượng không phải cũng nói, đó là tình cảm huynh muội sao! Thân cận một chút, ai có thể có ý kiến gì đây?
Hắn cùng với muội muội của hắn là huynh muội, nhà mình nữ nhi cùng điệt nhi, đồng dạng cũng là huynh muội.
Bạch Triệt bị thái độ cùng ngôn ngữ của hắn làm tức giận đến bật cười, nhìn hắn đánh giá, rồi châm chọc nói:
- Đồ đại nhân giỏi tài ăn nói, Bạch mỗ đúng là không biết, Đồ tiểu thư trốn tránh ẩn núp trượng phu rồi lặng lẽ chạy đến nơi này vắng vẻ, thì ra là muốn gặp nàng thân ca ca?
(Yul: thân ca ca là anh ruột)
Đưa mắt nhìn Đường Nghiêu, sau đó bỗng dưng quay lại nhìn Đồ Kinh Bình, vẻ mặt làm như bừng tỉnh áy náy nói:
- Mặt mày Đường Nghiêu, ngược lại cùng nhạc phụ đại nhân có năm sáu phần tương tự! Nhạc phụ đại nhân, chẳng lẽ hắn lại là nhi tử của ngài? Giải Ngữ thật sự chính là thân sinh muội muội đến đây là thăm ca ca nàng?
Đồ Kinh Bình nghe được lời này, há to miệng, Người này thật sự là ung dung trầm ổn "Ngọc lang" Bạch Triệt sao?
Bạch Triệt cũng không để ý hắn, chỉ liên tục tự trách nói:
- Thất kính thất kính, thật sự là lũ lụt vọt lên miếu Long Vương( Yul: câu này nguyên văn là đại nước trôi long vương miếu), người một nhà lại không biết là người một nhà. Người đâu, còn không mau thả cữu huynh của bản quan ra, bản quan phải mang theo hắn đến trước mặt hoàng thượng, cùng hoàng thượng bẩm báo. Hôm nay trong triều đang cần lương tài, tại sao có thể bởi vì mẫu thân cữu huynh đã từng gả cho phản loạn Đường gia, liền đem nhi tử của đại thần tâm phúc,bỏ qua một bên không trọng dụng?
Lại hướng Đồ Kinh Bình mang theo ý tự trách cảm thán nói:
- Chả trách năm đó nhạc phụ đem công lao của mình đổi lấy tính mạng nhạc cô( Yul: nhạc cô là tỷ tỷ của cha chồng) mẫu tử hai người, thì ra là có quan hệ như vậy! Ai... Nhạc phụ đại nhân thực sự cẩn thận quá mức, hoàng thượng tính tình sảng khoái, có thể lý giải được tình cảm của nhạc phụ, nếu không năm đó làm sao cho phép chuyện như vậy phát sinh? Đã qua nhiều năm, Đường gia đã sớm chết hết, nhạc phụ đại nhân mau đem họ của cữu huynh đổi lại,sao có thể để hắn ủy khuất, phản nghịch là Đường gia, sao lại để cửu huynh vẫn mang họ Đường, khiến cửu huynh không thể ngẩng đầu lên làm người? Đương nhiên, cũng đỡ phải làm cho Giải Ngữ muốn gặp thân ca ca, mà cùng hắn tố khổ( kể khổ), khiển trách tiểu tế không xứng chức phu quân, còn để nàng phải lén lén lút lút như thế.
( Yul: Bạch ca thêu dệt thật hay a!)
Những câu này nói ra, đều có chứng có cớ, lại hợp tình hợp lý, nhìn thần sắc của hắn, nghe giọng nói của hắn, giống như thật sự quan tâm nhạc phụ của mình, còn đồng tình với cữu huynh đúng là một hiền tế tốt.
Nhưng mà, là người trong cuộc Đường Nghiêu cùng Đồ Giải Ngữ nghe được lời này, liền khϊếp sợ ngay cả giãy giụa đều quên mất, chỉ mở to hai mắt, mờ mịt luống cuống nghe Bạch Triệt nói.
Sau đó, càng nghe càng hoài nghi, càng nghe càng cảm thấy có lý, ánh mắt không tự chủ mang theo nghi hoặc, nhìn về phía Đồ Kinh Bình.
Mà lúc này Đồ Kinh Bình, cũng đã bị hắn hồ ngôn loạn ngữ suy đoán bậy bạ mà tức giận đến đỏ bừng hai mắt, há mồm cứng lưỡi, sững sờ một chữ cũng không phun ra được.
( Yul: nghẹn rồi!)
Hàn Lâm học sĩ "Ngọc lang" Bạch Triệt, lại không hề cố kỵ, giống như là đàn bà ba hoa, có được một chút danh tiếng, liền bắt đầu nói chuyện thị phi, đem một thùng lớn nước bẩn, trực tiếp giội lên trên người nhạc phụ này.
Hắn nói sai cái gì? Bất quá là lấy tình cảm huynh muội Bạch Triệt so sánh với tình cảm của nữ nhi cùng điệt nhi, vì bọn họ mà xóa đi tội danh tư thông mà thôi, như thế nào lại vì một câu nói như thế, mà nói ra nhiều chuyện quỷ dị như vậy đâu?
Điệt nhi là nhi tử của hắn, là thân sinh huynh trưởng của nữ nhi? Nói cách khác, hắn Đồ Kinh Bình cùng tỷ tỷ của mình là tỷ đệ lσạи ɭυâи, còn sinh ra một cái nghiệt chủng?
Lời này không thể bảo là không độc a! Quả thực là muốn đem hắn Đồ Kinh Bình, cùng gia tộc Đồ thị toàn bộ đẩy ngã vào trong vực sâu.
Nếu những lời này lan truyền ra ngoài, cho dù hắn mất chức, làm mọi cách chứng minh hay lấy tính mạng ra bảo đảm, chỉ sợ cũng rửa không sạch chuyện hoang đường này.
Nữ nhi của Đồ gia đã gả ra ngoài, chỉ sợ không một ai có thể ở phu gia sống được yên ổn. Gia tộc Đồ thị, cũng không còn mặt mũi nào mà gặp người trong thiên hạ.
Đôi môi run rẩy, Đồ Kinh Bình thở hổn hển, tức giận quát:
- Nói hưu nói vượn!
Hắn giờ phút này, ngay cả giọng nói của chính mình cũng không khống chế được, nhổ ra chữ, làm cho người khác căn bản là nghe không rõ.
Bạch Triệt cách hắn không xa, nhĩ lực ( tai) lại tốt, đương nhiên là nghe rõ ràng rành mạch, nhưng hắn lại hoàn toàn xem như không nghe thấy, còn hầm hừ với đám nô tài đang cả kinh đứng ngây như phổng, nổi giận nói:
- Điếc rồi sao? Còn không mau buông thiếu phu nhân cùng cữu huynh, muốn bản thiếu gia tự mình động thủ ( ra tay) sao?
- Dạ, dạ...
Đám nô tài hoảng sợ vạn phần liếc mắt một cái nhìn Bạch Triệt, không ngừng chạy lên, chuẩn bị giúp hai người kia mở trói.
Công tử quá ác độc, quá khí phách!
Những lời như vậy, mà hắn cũng dám lớn tiếng nói lung tung ra bên ngoài? Loại chuyện như vậy, hắn làm sao có thể nghĩ ra được đây? Dính líu có một tí xíu như vậy, hắn liền kể ra một câu chuyện xưa sầu triền miên, đem cái nhị phẩm đại thần á khẩu không trả lời được.
Thật sự là, quá uy vũ!
Không biết lời này nếu mà truyền ra ngoài, về sau Đồ đại nhân thể diện biết đem đi đâu?
Bọn thuộc hạ đều hiểu chuyện gì xảy ra ở đây, hắn ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm, ngay cả tỷ tỷ gả đến trong phủ phản tặc cũng có thể bình an cứu ra. Đồ Kinh Bình là cỡ nào khôn khéo, hắn sao lại không hiểu ra!
Lúc này mọi chuyện đã thành ra như vậy, hắn bắt đầu thấy hối hận, chính mình quá dung túng cùng thiên vị.
Cũng chỉ là Tỷ tỷ cùng nữ nhi mà thôi, sao đảm đương nổi vinh nhục của gia tộc Đồ thị, hắn lại là tộc trưởng, sao có thể bởi vì nhà mình tư lợi, mà hủy hoại gia tộc mất đi danh dự trăm năm?
Nghĩ đến đây, Đồ Kinh Bình lúc nãy trong lòng đấu tranh, cuối cùng cũng dần dần bình ổn lại, thấy bọn thuộc hạ của Bạch Triệt đang chuẩn bị cởi bỏ dây thừng cho điệt nhi cùng nữ nhi, quyết định thật nhanh quát lên:
- Dừng tay.
Các thuộc hạ đang cầm dây trói, liền dừng lại,ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn.
Bạch Triệt nhếch môi cười châm chọc, giống như hắn đã sớm đoán được phản ứng của Đồ Kinh Bình.
Đúng là, ngoại trừ đối với muội muội nhà mình, Bạch Triệt từ trước đến nay đều là tính toán không sơ sót. Đồ Kinh Bình làm người, dù hắn không thể hiểu rõ như lòng bàn tay, ít nhất cũng biết bảy tám phần.
Chuyện năm đó, đa số mọi người đều nghĩ hắn là vì tỷ đệ tình thâm, không tiếc bỏ qua tiền đồ của chính mình, cũng muốn cứu được tính mạng tỷ tỷ cùng điệt nhi. Nhưng thật ra, là hắn không muốn gánh trên lưng cái danh thân thích của loạn đảng, nên mới phí tâm phí sức đem hai mẫu tử tỷ tỷ kéo ra ngoài.
Dù hắn có chút ít tài cán, việc hoàng thượng an bài giao cho hắn xử lý cũng thỏa đáng, làm ra một chút thành tựu.
Nhưng mà người này xem hai chữ thanh danh quá mức quan trọng, hơn nữa làm người lại ít chính kiến, làm việc cũng không quả quyết, là người không thể quá mức trọng dụng.
Cho nên, mấy năm qua hoàng thượng mới đè nặng hắn, không để cho hắn thăng tiến quá nhanh. Dù sao năm đó hắn cũng là cựu thần, nếu chèn ép quá mức, sẽ làm rét lạnh tâm can thần tử, nên từ từ chậm chậm, để hắn bò đến vị trí Kinh Triệu doãn.
Bạch Triệt hiểu rõ tính tình của hắn, sau khi từ trong miệng muội muội nghe được thê tử làm chuyện mất mặt, hắn cũng có chút hoài nghi nhạc phụ có liên quan, nên cũng điều tra.
Đã lường trước phản ứng của hắn, nên mới từng bước dẫn hắn tiến vào.
Như thế, hắn cũng không cần phải phí tâm tư suy nghĩ, nên xử lý đôi gian phu da^ʍ phụ này như thế nào, vừa có thể hóa giải nổi hận trong lòng hắn lại còn không tổn hại đến danh dự của hắn.
Nghe được Đồ Kinh Bình sốt ruột khó khăn mở miệng kêu to, Bạch Triệt biết rõ, chính mình tính kế đã thành công.
Hắn liếc nhìn thuộc hạ đang đứng cạnh Đường Nghiêu cùng Đồ thị ra hiệu bằng mắt, tên thuộc hạ liền đem miếng vải chặn miệng bọn họ kéo xuống.
Đồ thị miệng vừa được bỏ ra, liền hướng về phía phụ thân bi thương phẫn nộ khóc thút thít nói:
- Phụ thân muốn bỏ mặc nữ nhi sao?
Lúc này, nàng đã hiểu, Đồ Kinh Bình định bỏ rơi nàng.
Đồ Kinh Bình không để ý tới nàng, chỉ hướng phía Bạch Triệt giọng đầy áy náy:
- Hiền tế, là nhạc phụ không có dạy dỗ tốt nữ nhi, để nàng làm ra chuyện mất mặt như vậy. Ngươi liền nể mặt ta, cho nàng một phong hưu thư, để ta dẫn nàng đi!"
Bạch Triệt cười như không cười nhìn Đồ Kinh Bình cùng Đồ Giải Ngữ nói:
- Vừa rồi Đồ đại nhân còn nói bọn họ là tình huynh muội, sao lúc này lại biến thành chuyện mất mặt rồi? Huống chi, Đồ đại nhân chắc cũng đã quên ta cùng với lệnh ái hôn sự là hoàng thượng tứ hôn, không thể dễ dàng thay đổi, ta lại nhớ rất rõ ràng đấy. Hay là, Đồ đại nhân định cùng ta đi gặp hoàng thượng để phân xử rõ ràng chuyện này sao?