Tiếu Túc mặt vốn lạnh lùng, trong nháy mắt lại càng lạnh như băng.Một đôi mày kiếm nhăn lại, trong mắt nén giận, gắt gao nhìn Bạch Triệt, chờ hắn trả lời.
Tên nam nhân kia, hắn lại dám đình thê tái thú, làm nàng mang danh bất nghĩa. Hơn nữa, lúc bọn họ được tứ hôn, nữ nhân kia lại đang mang thai, còn chưa lâm bồn, như vậy Bạch tiểu thư lấy hắn, chỉ có thể làm thϊếp? Cho dù gϊếŧ chết nữ nhân kia, nàng cũng chỉ có thể làm kế thê. Mặc kệ là tình huống nào, nàng đều không chiếm được danh phận chính thê.
Thật là khinh người quá đáng.
So với bọn họ không thể áp chế được tức giận,Bạch Triệt sớm đã trải qua chuyện này nên từ phẫn nộ đã chuyển thành hết sức trầm ổn bình tĩnh.
Hắn chỉ hơi cau mày, thản nhiên nói:
-Có phải thật hay không, chờ Tử Truyền hồi kinh mới biết được.
Thái tử gật đầu đồng ý, buông tay hắn ra, xoay mặt nhìn Tiếu Túc, cẩn thận dặn dò:
-Biểu đệ, ta sẽ bẩm báo cho phụ hoàng chuyện này, để phụ hoàng cho ngươi thêm mấy ngày thời gian. Đến Giang Nam, ngươi trước tiên hãy đi huyện Nam Tầm, điều tra rõ chuyện này, nếu thật sự có người như vậy, nhớ rõ phải đem bọn họ về kinh.Ta muốn nhìn một chút, Thê cùng nhi tử đang ở trước mắt, hắn còn có thể nói cái gì để cãi lại! Không trị hắn tội khi quân, ta không phải là Thái tử Liên Chân.
Tiếu Túc gật đầu, trong mắt tràn đầy lệ khí.
- Không được, Tử Truyền không thể dẫn người trở về.
Bạch Triệt lắc đầu, bác bỏ kế hoạch của thái tử, liền giải thích:
- Viên Mậu Lâm gây ra tội lớn, đây chính là tội khi quân. Dù sao ngày đó hắn trước mặt hoàng thượng, chính miệng nói còn chưa lập thê thất, nếu bị vạch trần, hắn chỉ có con đường chết. Tử Truyền cùng Bạch gia có quan hệ hết sức thân cận, hắn từng có ý muốn cầu thân còn bị lộ ra bên ngoài, nếu như hắn dẫn người trở về, đối phương không nhận, ngược lại còn có thể trả đũa, nói hắn vì không cầu được muội muội, nên mới hãm hại hắn(VML). Như thế chẳng những không có được kết quả mong muốn. Ngược lại còn khiến Tử Truyền mang danh bất nghĩa, thật sự không ổn. Huống chi...
Huống chi lúc trước là chính muội muội vội vàng cấp bách muốn gả cho người ta, cho dù lúc đó đối phương xử dụng mưu kế, nhưng người ngoài lại không biết.
Như vậy, lúc đầu đòi gả, lúc sau đòi từ hôn, hơn nữa còn khiến hắn phạm tội khi quân, nghe có vẻ như Bạch Phủ quá mức ỷ thế hϊếp người. Thanh danh muội muội vốn đã không tốt, nếu tại vì chuyện này mà xảy ra vấn đề, tương lai, ai còn chịu thú nàng?
Nghe Bạch Triệt nhắc lại chuyện cầu thân, bên tai Tiếu Túc có chút phiếm hồng, nhưng vẫn chém đinh chặt sắt nói:
- Không sao, ta không sợ!
Dù sao thanh danh đối với hắn, cho đến tận bây giờ vẫn chẳng là gì, hắn trong kinh thành danh tiếng còn chưa đủ vang sao?
-Thanh danh của ngươi không phải là vấn đề, mà vấn đề là chuyện tiếp theo, nữ nhân kia nếu biết được vì nàng ta xuất hiện ở kinh thành mà làm hại phu quân của mình bị chém đầu, tất nhiên,nàng chẳng những không chịu thừa nhận thân phận của mình, đến lúc đó còn nói ngược lại, chúng ta nhất định sẽ bị thế hạ phong. Muội muội ta, nếu chỉ là muốn từ hôn,cùng liền thôi, nhưng nàng lại không muốn bỏ qua chuyện người kia tính kế mình,muốn hắn bị kết tội đền tội. Vì vậy, chúng ta tuyệt đối không thể dính dấp quá nhiều mới tốt.
Muội muội nhà mình lần đầu tiên hi vọng một người chết đi, làm ca ca, như thế nào cũng phải hoàn thành nguyện vọng của nàng mới đúng.[Truyện đăng ở ,com]
Thái tử kinh ngạc mở to mắt, giống như lỗ tai mình có vấn đề nên nghe lầm mất rồi, không dám tin hỏi lại:
-Nàng muốn hắn chết?
Bạch Triệt nở nụ cười, gật đầu đáp:
- Đúng, nàng muốn hắn chết.
Lúc mới nghe nàng nói, hắn cũng không dám tin, từ nhỏ muội muội hắn ngay cả một con kiến cũng không dám gϊếŧ, thế nhưng lúc đó lại nói với hắn, nàng muốn hắn(VML) phạm tội khi quân.
Hắn nhìn ra được, nàng nói rất nghiêm túc, cùng những lời uy hϊếp lúc trước hoàn toàn bất đồng. Nàng là thật sự muốn hắn chết.
Kỳ thật hắn cũng nghĩ không thông, rõ ràng mấy ngày trước còn rất tốt, vì một giấc mộng, nàng thậm chí có ý niệm trong đầu muốn đưa người khác vào chổ chết.
Nàng nói cho hắn những chuyện kia, tất nhiên không phải là toàn bộ sự tình trong giấc mộng, chỉ sợ, trong mộng của nàng, hắn mang đến rất nhiều đau khổ cho nàng,phải rất nhiều mới làm nàng có ý muốn như vậy.
Chỉ là, nàng liền tin tưởng giấc mộng kia, coi đó là sự thật là chân tướng mọi chuyện sao?
Bất quá. người nọ tính kế muội muội hắn, cũng là đáng chết, cũng không vô tội
-Đã xảy ra chuyện gì?
Thái tử có chút nghĩ không thông, mơ hồ hỏi:
-Như thế nào mới mấy ngày không gặp, cảm giác như nàng với nàng lúc trước không giống nhau.
-Ta từng tìm bọn hạ nhân đi cùng nàng đến am Huyền Từ hỏi rõ mọi chuyện, ngoại trừ lúc hồi kinh trên đường mã bị chấn kinh làm bị thương, cũng không gặp chuyện gì ngoài ý muốn.
Dù sao huynh muội ruột thịt, tình cảm thân thiết, hắn là chính mắt nhìn thấy muội muội khác lạ,so với thái tử hắn đương nhiên sớm đã nhận ra.
-Chỉ có Thanh Ca nói, buổi sáng lúc chuẩn bị cúng bái hành lễ, muội muội thức dậy rất sớm, một mình đứng bên cửa sổ đến ngẩn người, sau đó, đột nhiên lại muốn lưu lại Huyền Từ mấy ngày. Trên đường hồi kinh, nàng còn nói với Thanh Ca là không muốn thành thân. Cho nên, nàng nói là mẫu thân báo mộng, ta tin.
Thái tử ngẩng đầu nhướng mày, miệng mấp máy, nhưng không biết nên nói gì. Chuyện quỷ thần, quá mức hư vô mờ mịt, vốn là bọn họ cũng không quá quan tâm hay tin tưởng. Nhưng hôm nay mọi chuyện khác lạ, ngoại trừ chuyện như thế, cái khác căn bản là giải thích không được.
Dù sao trước khi đi am Huyền Từ, nàng vẫn là nhớ thương người nọ, muốn mau chóng cùng hắn thành thân, lúc đi là nàng bị ép không hề cam tâm tình nguyện.
Nghĩ một hồi, lúc trước vẫn có chút do dự, liền dứt khoát như Bạch Triệt, tin Bạch mẫu báo mộng, không đề cập đến chuyện Bạch Thanh thay đổi, nói lại vấn đề chính:
-Thôi, không đề cập tới vấn đề này nữa, lúc này, ngươi có biện pháp gì tốt, mau nói nghe một chút, chúng ta cùng nhau bàn luận.
Bạch Triệt liếc mắt nhìn hai người bọn họ, rũ mắt nhìn xuống, có chút khó xử nói:
-Biện pháp này, mấy người chúng ta không thể làm được,cần phải nhờ hoàng thượng hổ trợ.
-Còn cần phụ hoàng hổ trợ?
Thái tử hai mắt sáng lên, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn hỏi:
- Là kế hoạch lớn gì, ngươi nói mau lên.
- Trước đó vài ngày, không phải hắn ghét bỏ Hàn Lâm viện quá mức nhàn rỗi, nên dụ dỗ muội muội đi tìm hoàng thượng xin cho hắn một chức quan, không phải sao? Hôm nay vụ án "Giang Nam Thuế Muối" xảy ra, hoàng thượng hạ chỉ Tử Truyền toàn quyền phụ trách. Các ngươi nói xem, có thể đi cầu hoàng thượng cho hắn chức khâm sai đại nhân, cùng đi với Tử Truyền đến Giang Nam. Để hắn đi dò xét Giang Nam, trấn an dân chúng, chùng ta cho hắn cơ hội mặc " áo gấm về làng" được không?
Cái gì âm mưu quỷ kế, đều bị người khác vạch trần, khiến hắn gặp bất lợi. Chỉ có loại biện pháp như vậy, mới khiến hắn đi vào tử lộ.
Viên Mậu Lâm không phải chướng mắt thứ cát sĩ, không muốn ở Hàn Lâm viện phải xử lý biên soạn văn thư sao? Hôm nay, đại án ở Giang Nam làm triều đình và dân chúng khϊếp sợ, giao cho hắn xử lý, mặc dù chỉ là khâm sai đại thần không có phẩm không có cấp, nhưng danh tiếng lại dễ nghe a!Còn có Kiêu kỵ binh làm hộ vệ, cũng là cho hắn mười phần mặt mũi đi! Nhiêu đây cũng đủ thỏa mãn du͙© vọиɠ quyền lực và lòng ham muốn hư vinh của hắn.
( Yul: thứ cát sĩ là chức ngắn hạn trong Hàn Lâm viện, từ trong khoa cử tiến sĩ chọn ra người có tiềm chất đảm nhiệm, mục đích là để cho họ học tập trong Hàn Lâm Viện trước, sau đó mới thụ quan chức. Giống như nghiên cứu sinh hoặc thực tập sinh ngày nay.
Hàn Lâm viện: soạn thảo văn từ,sắc mệnh. Giảng dạy, thảo luận kinh điển. Biên soạn quốc sử, thực lục, điển lễ. Đảm nhận trách nhiệm Khâm sai)
Về phần đi ngang qua huyện Nam Tầm, tất cả dân chúng ở đó đều biết tân khoa trạng nguyên xuất thân từ huyện này, quan viên đồng hành cùng hắn sẽ khuyên hắn hồi hương nhìn một chút, tiện thể tế bái phụ mẫu an ủi vong linh.
Nếu hắn đã có thê thất, chắc chắn nữ nhân kia sẽ không ẩn núp hay trốn tránh không chịu gặp mặt, cho dù thê tử hắn không chịu đi ra gặp mặt hắn, dân chúng ở Nam Tầm nhất định sẽ biết rõ chuyện của hắn trước đây. Đợi hắn hồi hương, tất nhiên sẽ có người đề cấp đến chuyện gia thất của hắn.
Đến lúc đó, mọi chuyện bj vạch trần, không còn liên quan đến Bạch gia, lại càng không liên can đến Tử Truyền.
Thái tử vỗ tay khen hay, cao giọng tán dương nói:
-Quả nhiên cao minh, này đúng là kế hay a! Các người chờ ta, ta sẽ đi bẩm báo với phụ hoàng ngay.
Nói xong, liền hướng phía cửa bước đi.
Bạch Triệt cùng Tiếu Túc đồng thời mở miệng ngăn cản:
- Khoan đã!
-Còn có chuyện gì?
Thái tử dừng bước, ánh mắt nóng bỏng nhìn Bạch Triệt:
- Còn có diệu kế hay hơn sao?
Bạch Triệt lắc đầu nói:
-Diệu kế thì không có, chỉ là....Hôm nay trên triều, ngươi bị hoàng thượng cấm túc, trong một tháng này, không thể rời khỏi Đông cung.
Tiêu Túc gật đầu, có chút bất đắt dĩ nhìn thái tử.
- Ôi!
Thái tử tát một cái lên trán mình, cả người liền ngồi gục xuống,đáng thương nhìn hai người, hỏi:
-Vậy phải làm sao bây giờ?
Lúc này, hắn bắt đầu cảm thấy có chút hối hận,chỉ vì gần đây Đông cung quá yên tĩnh, hắn muốn làm mưa làm gió một chút. Mới có thể mở miệng cầu tình cho một tên tham quan tội ác tày trời, làm mọi người đều nghĩ là hắn đối với nữ nhân kia ( Yul: thϊếp của ảnh) thương yêu sủng ái quá nhiều.
Nào ngờ,làm hại chính mình mất đi cơ hội giúp đỡ muội muội.
Bạch Triệt cùng Tiêu Túc liếc nhìn, thấy hắn đang hối hận không ngừng, cả hai đều cảm thấy hết sức hài lòng.
Đối với nữ sắc, bọn hắn đã nhiều lần khuyên nhủ, hắn đều mắt điếc tai ngơ, nay ăn vào đau khổ, hiểu được muốn sung sướиɠ phải trả giá cao, về sau chắc hắn sẽ kiềm chế một chút.
-Hai người chúng ta đi bẩm báo là được.Điện hạ tốt nhất vẫn là ở yên đây, " tự mình tĩnh tâm" là được rồi!
Nóng xong, hai người cùng đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý hắn phía sau đang điên cuồng gào hét.
Rời khỏi Đông cung,Tiếu Túc mới lên tiếng hỏi:
-Người vì sao không nói cho hắn biết, vì chuyện của Bạch tiểu thư, cho dù hắn có làm trái lệnh của hoàng thượng, hoàng thượng cũng sẽ không trách tội hắn.
Bạch Triệt liếc mắt nhìn hắn, phản bác nói:
-Ngươi cũng không có nói.
Tiếu Túc khóe miệng giật giật, không nói gì,Bạch Triệt liền nở nụ cười, mặt mày rạng rỡ.
Lúc này, Tam thất phụng lệnh của Bạch Thanh đến Đông cung báo tin cho Bạch Triệtcũng trùng hợp chạy đến, thở hổn hển bẩm:
-Thiếu gia, tiểu thư có chuyện, là hai ngày trước đã cùng thiếu gia nói chuyện này, nói người mau mau đi Hoài Xa phường.
Bạch triệt nghe vậy, sắc mặt đang vui vẻ liền biến mất,thay vào đó là vẻ âm u, tay nắm chặt thành quyền.
Tiếu Túc cảm giận được tâm trạng hắn thay đổi, hô hấp cũng dần dồn dập tăng lên, cả người nháy mắt từ " Ngọc lang" biến thành " Ngọc diện la sát".
Lại nghe thấy chuyện này có liên quan đến Bạch Thanh, mặc dù cố gắng ức chế tâm trạng, giọng nói vẫn mang theo một chút lo lắng, lớn giọng hỏi:
-Bạch tiểu thư đã xảy ra chuyện gì?
Bạch triệt phục hồi tinh thần, giật khóe miệng, nhìn Tiếu Túc khó khăn nở nụ cười, giải thích:
-Không liên quan đến muội muội, là chuyện riêng của ta.Tử Truyền, ta có một số việc chính bản thân phải đi xử lý gấp,kế hoạch vừa rồi, làm phiền ngươi một mình đến ngự thư phòng cầu hoàng thượng giúp đỡ.
Đã biết không liên quan đến Bạch Thanh, Tiếu Túc liền buông lỏng tâm trạng, gật đầu đáp ứng Bạch Triệt, cũng không hỏi hắn muốn đi xử lý chuyện gì.
Trong lòng Bạch Triệt,Bạch Thanh có địa vị rất quan trọng, nhưng lúc này ngay cả chuyện giúp đỡ muội muội hắn cũng bỏ qua,lại giao hết cho hắn, còn mình thì đi xử lý việc khác, có thể thấy được chuyện này rất quan trọng.
Là huynh đệ,hắn chỉ có thể thay hắn xử lý tốt việc hắn có thể làm được mà thôi.
Huống chi chuyện này còn là thay Bạch Thanh làm việc, hắn cầu còn không được.
-Nếu cần hổ trợ, ngươi cứ việc nói.
Nói xong hai người liền quay đầu, bước đi.