Chương 15

Bạch Thanh phái người lúc nào cũng nhìn chằm chằm Hạm Đạm viện, Đồ thị đã biết rõ " Gian tình" bị bại lộ, chết vẫn không chịu hối cải, đợi đến lúc nàng ta xuất phủ đi gặp tình lang, liền báo tin cho ca ca biết.

Bạch Triệt, thái tử cùng Đô chỉ huy sứ Tiếu Túc đang ở Đông cung cùng với đám quần thần, ngồi trong phòng nghị sự ở Diên Khánh điện cùng thương thảo vụ án " Giang Nam thuế muối".

"Giang Nam thuế muối" thủ phạm chính là ngự sử Lỗ Vọng Chi, phụ thân ái thϊếp Lỗ Mạn của thái tử, nàng này sau khi vào Đông cung, được thái tử sủng ái, người phụ thân này trước mặt thái tử, cũng có một chút mặt mũi.

Ba năm trước, tiềm nhiệm ngự sử cáo lão hồi hương, Lỗ Vọng Chi được đề bạt, thăng lên mấy cấp tiếp nhận trách nhiệm nặng nề này.

Lúc hắn tiếp nhận, Giang Nam thuế muối thu vào càng ngày càng giảm. Năm nay, lại gặp mùa mưa kéo dài, muối không thể phơi nắng, nên lấy lý do đó mà nói muối giảm, nộp thuế cho triều đình không bằng một nửa năm trước.

Vào lúc thuế muối được vận chuyển đến kinh thành, Triệu Đạc là nội tôn ( Yul: cháu nội) của Triệu gia một trong mười thương hộ muối ở Giang Nam, bản thân đang bị thương chạy trốn vào kinh, lúc hắn ở Tuyên Vũ môn bên ngoài thành Đăng Văn Cổ đã bị trượng hình ba mươi gậy, lăn qua giường đinh dài năm thước, bò đến ngự tiền, cáo trạng Lỗ Vọng Chi, cấu kết với Diêm bang hội làm muối, thu nhận hối lộ, ăn chặn thuế, xóa bỏ chèn ép các thương nhân buôn muối cùng một đống tội danh khác.

Lúc này, có đầy đủ chứng cứ, Lỗ Vọng Chi làm việc gian ác hiện rõ trước mắt,hoàng thượng nổi giận lôi đình, ra lệnh Kiêu kỵ binh Đô Chỉ Huy Sứ tự mình mang năm ngàn binh, hôm sau liền lên đường, đuổi bắt đám người liên can, áp giải về kinh chờ thẩm vấn.

Thái tử bước ra cầu tình, lời nói của một người, không đủ tin tưởng, cầu khẩn hoàng thượng điều tra rõ sau đó hãy xử lý.

Hoàng thượng lữa giận ngập trời,lần đầu trên triều mở miệng khiển trách thái tử,còn cưỡng chế cầm túc thái tử ở Đông cung, tĩnh tâm suy nghĩ.

Vừa bãi triều, ở Đông cung một đám bè phái của thái tử đều tập chung tại Diên Khánh điện, cùng khuyên ngăn thái tử.

#####

-Lỗ Vọng Chi hành động lỗ mãng, chưa từng suy nghĩ cho tình cảnh của thái tử điện hạ, điện hạ cần gì phải vì hắn mà làm hoàng thượng không vui!

Thái tử thật lỗ mãng, lại dám cùng hoàng thượng tranh chấp một chút cũng không chịu nhượng bộ, thiếu phó ( Yul: là tên một chức quan dòng chính nhị phẩm) Lưu Diệp mặt đầy chua sót, khổ tâm ân cần khuyên bảo.

Hoàng thượng chán ghét nhất chính là loại vì bản thân mà tư lợi, khiến quốc thuế bị bọn tham quan ăn mòn. Huống chi,tội danh lớn nhất của Lỗ Vọng Chi không chỉ đơn giản thu nhận hối lộ, mà là Triệu gia cả nhà đều bị hắn cùng với Diêm bang đem toàn bộ gϊếŧ chết, chỉ có một mình Triệu Đạc trốn thoát.

Xem mạng người như cỏ rác,thái tử điện hạ lại vì một cái lương đệ (Yul: một danh phận thϊếp cấp tam phẩm), liền năm lần bảy lượt cầu tình, làm cho hoàng thượng tức giận răn dạy, thật sự có chút quá mức.

Haiz... thái tử điện hạ thông minh cơ trí, khắp nơi đều tốt, chỉ có tật xấu là ham mê nữ sắc, thật làm người khác không thể yên lòng.

Thân là thuộc hạ của thái tử, hắn có nhiệm vụ ngăn cản hành vi sai lầm này của thái tử.

Thái tử anh tuấn trẻ tuổi cười cười,đối với những lời khiển trách lúc nghe trên triều đều không để tâm. Nghe thấy hắn khuyên giải,cũng không có giải thích hành vi của mình, chỉ lắc đầu nói:

-Cô bất quá là muốn lưu lại cho hắn cái mệnh chó, đỡ phải làm Mạn nhi thương tâm. Còn phụ hoàng biết rõ cô làm người như thế nào, làm gì thái phó lại nói quá lời như vậy đâu?

( Yul: thái tử xưng với thần là cô)

Thấy thái tử có thái độ như vậy, Lưu Diệp trong lòng liền thấp thỏm, lo âu.Nghĩ đến động tĩnh gần đây trên triều, không khỏi lo lắng ngàn lần, phân tích tính hình:

-Các vị hoàng tử đã trưởng thành,lại được hoàng thượng tin dùng,những năm gần đây bắt đầu bước vào triều đình, cùng giải quyết chính sự. Địa vị của thái tử mặc dù đã được chỉ định từ lâu, nhưng cũng không có vững chắc, vụ án " Tam Vương loạn" không thể dẫm vào vết xe đỗ này, điện hạ không thể không đề phòng!

-Các đệ đệ là thay phụ hoàng và cô phân ưu, lời thiếu phó nói, thật quá mức.

Thái tử bỗng giận tái mặt, lạnh lùng trả lời. Nhìn sắc mặt hắn mọi người đều biết là hắn không muốn nhắc tới đề tài này.

Chuyện trong Hoàng cung, bọn họ là thần tử, biết cũng chỉ để trong lòng, chứ không thể biểu lộ hay quan tâm quá mức. Vì vậy liền cười ha ha nói qua chuyện khác.

-Mặc kệ điện hạ muốn xử trí như thế nào, vẫn tốt nhất là mang đám người liên can áp giải hồi kinh trước đã.

Lão thái bảo bên cạnh thái tử vuốt râu, nhìn vẻ mặt Tiếu Túc không hề thay đổi, hờ hững không quan tâm, liền cười tủm tỉm nói:

-Chuyện này làm phiền Tiếu thống lĩnh lưu tâm, vạn lần không được để sai lầm.

(Yul: thái bảo là tên một chức quan dòng chính nhất phẩm)

Tiếu Túc gật đầu, cũng không lên tiếng.

Thái tử liền thay biểu đệ nhà mình tiếp lời:

-Biểu đệ làm việc xưa nay rất cẩn thận, các chư vị không cần lo lắng.

Bọn quân thần đều gật đầu đồng ý,mặc kệ, Tiếu Túc làm việc cẩn thận hay không cẩn thận, chỉ riêng tiếng xấu của hắn, bất kể là trên chiến trường hay trên giang hồ đều như sấm bên tai. Có hắn ở đây, bọn người liên can kia cũng phải suy nghĩ cân nhắc trước khi hành động.

#####

Chuyện bàn luận đại khái cũng là ổn thỏa, trong điện không khí thoải mái hơn nhiều, mỉm cười nhìn đám thuộc thần ( Yul:người cùng phe duy trì thái tử) cáo lui hết, liền chuyển hướng nhìn Tiếu Túc, chắp tay sau lưng nói:

-Biểu đệ trên đường đi phải cẩn thận, chú ý nhiều một chút, đám người kia đều là dân liều mạng, ra tay không biết nặng nhẹ. Ngươi còn chưa có thú thê sinh tử đâu.( Yul: cưới vợ sinh con)

Lời này, tuy mang ý đùa giỡn nhưng cũng bao hàm sự quan tâm cùng lo lắng.

Bị hắn trêu chọc Tiếu Túc vẫn im lặng không lên tiếng, trong ánh mắt có một tia ôn nhu, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, làm như không có nghe thấy hắn nói gì, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn một cái, đứng dậy ôm quyền, nghiêm trang khom người trả lời:

-Đây là bổn phận của thần, không dám phiền điện hạ lo lắng.

Sau đó, lại khôi phục bộ dáng cũ, không làm thêm hành động gì khác.

Thái tử mặc dù đã sớm quen với việc hắn tối ngày ra vẻ ta đây, hiểu rõ hắn bên ngoài lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, cũng ít gặp hắn xa cách cung kính như lúc này. Rõ ràng cùng là huynh đệ bà con, hắn lại cứ tuân thủ quân với thần, một chút tình cảm dư thừa cũng không biểu lộ, làm cho người ta nhìn thấy liền tức giận.

Vốn là chuẩn bị muốn ôm cổ vũ hắn một cái, vì tức giận liền thu trở về. Chỉ vươn tay hung hăng đẩy hắn bả vai, oán hận nói:

- Ngươi cứ bộ dạng cứng ngắt dọa người, ta nếu là Thanh nhi muội muội, thì cũng tình nguyện chọn tên Viên Mậu Lâm thư sinh yếu đuối kia, còn vừa mắt hơn là ngươi.

Tiếu Tức ánh mắt buồn bã, lưng đang đứng thẳng tắp cũng khẽ rụt xuống, liếc mắt một cái, ảm đạm nói:

-Chuyện này liên quan đến danh dự của Bạch tiểu thư, điện hạ nói năng cẩn thận.

Thái tử cũng mặc kệ hắn nói cái gì, thấy hắn cuối cùng cũng không duy trì được mặt lạnh, tay chỉ vào hắn rồi cười ầm lên.

-Biểu đệ nha biểu đệ, cũng có ngày khiến ngươi mất đi bộ dáng nghiêm trang. Nhìn chút, nhìn một chút, coi biểu đệ của ta, có phải rất xứng đôi với muội muội ngốc của ngươi không? nói thế nào, hắn so với tên trạng nguyên Viên Mậu Lâm tốt hơn một chút đúng không nào!

nói xong, liền quay lại nhìn hướng Bạch Triệt.

Chỉ thấy Bạch triệt đang ngồi ngay ngắn trước bàn án, cầm bút trong tay, nhưng ánh mắt lại mơ hồ, không có tiêu điểm. Đầu bút cũng không có chạm vào tờ giấy, giọt mực rơi xuống giấy tuyên thành bắn nước như đóa hoa.

Bạch Triệt trước đây làm mọi việc đều rất tận tâm, lúc vẫn còn đang nghị sự, cũng chưa bao giờ thấy hắn vẻ mặt như thế này.

Thái tử vô cùng kinh ngạc, bước lại gần hắn ( BT) xòe tay lắc lắc trước mặt, Bạch Triệt ánh mắt cũng không chuyển động, chỉ sửng sờ phát ngốc.

Thái tử nhìn Tiếu Túc, lại nhìn Bạch Triệt, đưa tay đánh hắn tỉnh, kinh ngạc hỏi:

-Ngươi hôm nay bị sao vậy? nhìn ngươi thế nào cũng thấy không ổn? Ngươi nói mau, có phải vết thương của muội muội ngươi có vấn đề? Có cần ta phái hai ngự y đi qua nhìn nàng một chút không?

Vừa hỏi xong, ngay cả Tiếu Túc cũng nhịn không được mở to mắt nhìn hắn. Ngày đó khi hắn cứu Bạch Thanh, cũng biết nàng đã bị một ít thương tổn,nhưng ngại luân lý, hắn ngay cả nhìn cũng không dám. Chỉ lấy lệnh bài, gọi người đi Huyền Từ mời Duyên sư thái danh sư y đức vì nàng trị thương.

Sau đó, hắn cũng khống chế chính mình không đi hỏi thăm chuyện của nàng, nhưng cũng từ miệng thái tử mà biết được, nàng té gãy tay, hôn sự bị chậm trễ.

Hắn thừa nhận, lúc đó hắn vừa đau lòng vừa mừng thầm.

Hôn sự bị chậm trễ, hơn nữa còn chưa có quyết định ngày, nói cách khác, có thể sẽ thay đổi.

Tuy rằng xa vời, nhưng hắn vẫn ôm một chút hi vọng. Hy vọng nàng trong khoảng thời gian dưỡng thương này mà nhìn ra bản tính của nam nhân kia, có thể một lần nữa nàng sẽ cân nhắc lại hôn sự của mình, mà thay đổi ý định.

Nhưng bây giờ, lại nghe biểu huynh ( thái tử) nói vết thương của nàng có biến hóa, tâm không tự chủ được mà đau nhói.

Hận không thể, lấy thân mình chịu thay nàng.

#####

Có lẽ tại ánh mắt hai người qua sức nóng bỏng, hoặc là do cái đẩy tay vừa rồi của thái tử. Bạch Triệt mới hồi phuc lại tinh thần, nhận ra bản thân mình thất thần, vẻ mặt hơi xấu hổ.

Hắn khụ một tiếng, buông bút xuống, điều chỉnh lại sắc mặt, trả lời:

-Không, không có việc gì. Cao thái y, y thuật rát cao minh, muội muội đã muốn tốt hơn rất nhiều,bất quá, thái y nói tổn thương gân cốt phải dưỡng một trăm ngày, nay nàng dưỡng thương cũng tốt lắm. Dù sao bị thương còn có Thanh Ca, hai người các nàng xưa nay chủ tớ tình thâm. Cùng nhau dưỡng thương, cũng không buồn chán.

-Ha ha! Điều này cũng đúng!

Thái tử giống như rất cao hứng, cười to, có chút trêu chọc nói:

-Có Thanh Ca bên cạnh canh giữ, Thanh nhi muội muội dù không chịu ngồi yên, cũng phải ngoan ngoãn ngây ngốc ngồi.

Nghe hắn trêu chọc,Bạch Triệt híp mắt nói:

-Làm phiền điện hạ quan tâm, thuộc hạ trở về, nhất định chuyển cáo cho muội muội biết, thái tử quan tâm nàng nhiều lắm, chờ nàng dưỡng thương thật tốt, liền đến Đông cung cảm tạ thái tử. Nhân tiện, cũng nhìn một chút vị cung nữ pha trà gần đây trong phòng thái tử.

- Không cần, không cần!

Thái tử liên tục phất tay, giống như thật sự sợ Bạch Thanh đột nhiên xuất hiện trước mặt cướp đi bảo bối trong lòng hắn. mới vừa rồi tâm tình chế giễu hoàn toàn biến mất, thấp giọng lầu bầu:

-Ta thật vất vả mới tìm được một tiểu mỹ nhân, tuy rằng tiểu mỹ nhân này cũng có tâm cơ thâm độc sâu xa, nhưng cũng có thể dùng để giải trí nha! Nếu lại bị nàng bắt đi, ta không lo lắng mất đi tiểu mỹ nhân, lại phải lo lắng ngược lại cho nàng, sợ nàng bị tính kế, phí công phí sức vô ích.

Thấy thái tử như vậy, Bạch Triệt khóe môi hơi nhếch cười cười.