Chương 6
Thủ Kiếm quả thực không thể lý giải, Phụng Thao Thiên mang theo nàng đáp máy bay tư nhân của hắn hơn mười mấy tiếng đến Ý cũng chỉ để nghe cái mà hắn nói là xiếc khỉ phàm nhân thôi sao?
Trên vũ đài giọng ca du dương trầm bổng, cảnh trí hoa lệ…dù nàng không hiểu bọn họ đang diễn cái gì nhưng cũng không thể tán thưởng kiểu giải trí của phàm nhân.
Đương nhiên, còn có bọn họ cố gắng truy đuổi hư vinh.
Hư vinh, là chỉ bọn họ cố ý học đòi văn vẻ để biểu hiện địa vị, điểm này thì tiên giới với phàm nhân là giống nhau, chỉ khác là ở tiên giới các thần tiên lấy pháp lực để phân chia cấp bậc mà phàm nhân dùng tiền tài để phân chia thứ tự cao thấp.
Ở thế gian, người có tiền chính là bá chủ.
Phụng Thao Thiên chính là ví dụ tốt nhất.
Chỉ điêu này ở Nhân Gian Giới hoành hành, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, dùng tài phú khổng lồ của hắn để khuất phục mọi người. Bởi vậy không ai dám chậm trễ sơ suất, mỗi người đều kính cẩn cung cấp cho hắn những dịch vụ hoàn mỹ nhất, cao cấp nhất lại phục vụ tối đa.
Mà hắn, tựa hồ như cố ý phô bày tài phú và năng lực của hắn với nàng, nghe xong ca kịch, hắn lại đưa nàng đáp máy bay đến một nhà hàng danh tiếng thế giới nằm bên hồ để dùng bữa, sau đó nghỉ đêm trong một lâu đài xa hoa.
Hôm sau, khi nàng còn đang mệt mỏi, hắn lại lôi nàng đến các cửa hàng lớn, mua cho nàng một đống lớn các trang phục đắt tiền cùng kim cương, quà tặng…
Ngày thứ ba, bọn họ lại đáp máy bay tư nhân của hắn đi Hong Kong, sau đó thì sang Ma Cao đánh bài.
Nàng bị bắt mặc bộ lễ phục màu đen, đeo sợ dây chuyền kim cương do hắn tặng, trang phục cho rằng sẽ giúp hắn may mắn ở sòng bạc.
Trong sòng bạc rất huyên náo, ồn ào, đông đảo người lui tới nhưng Phụng Thao Thiên lại bất đồng với những người khác, dáng người cân đối, thần thái quý phái cho dù bị rủa hình vẫn không làm mất đi khí thế vương giả của hắn. Đưa mắt nhìn quanh, hắn vẫn là tiêu điểm chú ý của mọi người, tuy rằng không muốn nhưng nàng không thể không thừa nhận hắn thật có sức hấp dẫn đối với người khác.
Ngồi trong gian khách quý một lúc, hắn bắt đầu thấy buồn chán liền kéo tay nàng đến một bàn quay roulet
“Ngươi cũng chơi thử đi, xem ngươi muốn chọn số nào?”
“Ta không cần.” Nàng đối với những trò chơi nhàm chán của phàm nhân luôn cảm thấy không hứng thú.
“Chơi một chút đi, rất vui, rất ý tứ”
“Có ý tứ gì? Đây chẳng qua là một trò lãng phí thời gian lại không có phần thắng của phàm nhân mà thôi”, nàng không khách khí đem cần quay bỏ xuống, vừa vặn lại đúng ở vị trí chín giờ.
“Ai nói?” Hắn cười có chút kỳ lạ, tăng thêm mấy chục lần tiền đặt cược cho vị trí chín giờ
Nàng trong lòng cũng cười lạnh, chỉ có phàm nhân mới có thể lừa dối bản thân, tin rằng có thể dùng cờ bạc để kiếm tiền. Bọn họ vĩnh viễn không hiểu, một người giàu hay nghèo từ khi sinh ra đã bị định sẵn rồi.
Hơn nữa còn là do thần tiên trên tiên giới quyết định.
“Đối với bọn họ mà nói là không có cơ hội thắng, nhưng với ta thì…”, hắn nói xong ôm lấy thắt lưng nàng, đầu ngón tay trước mặt nàng bắn ra một nguồn lực làm cho cái đĩa đang xoay tròn liền đứng lại ngay vị trí chín giờ.
“Oa!” Một bên mọi người đều ngưỡng mộ nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ này.
Nàng quay đầu trừng mắt nhìn Phụng Thao Thiên, người này lại lấy pháp lực để khống chế sự thắng thua, thật đáng xấu hổ.
Hiển nhiên tài phú của hắn cũng dùng thủ đoạn lừa gạt mà có được, thật sự là đồ xấu xa, làm sao mà nàng có thể bình tĩnh cho được.
Phụng Thao Thiên nhìn nàng nở một nụ cười xảo trá.
Mười lần tiếp theo hắn đều thắng cả mười, tiền thắng cược đã như một tòa núi nhỏ trước mặt, làm cho nhà cái sợ tới mức mày mặt xanh lét, mồ hôi chảy ròng ròng.
Nàng không thèm xem, nữa, nghiêm mặt tránh đi cái ôm của hắn, bỏ đi.
Phụng Thao Thiên lệnh cho Hắc Mãng giải quyết mọi việc rồi đuổi theo nàng, cười hỏi “ thế nào, không vui sao?
“Xem ra ngươi ở Nhân Gian Giới quá thoải mái, đắc ý”, nàng nhìn vẻ mặt hăng hái của hắn, nhịn không được hừ lạnh.
“Chính xác, mấy ngàn năm qua ta lẫn trong đám phàm nhân, đã sớm hiểu đuộc tập tính tò mò của họ, trên cơ bản bọn họ so với dã thú còn kém hơn, trong cuộc sống của bọn họ toàn bộ đều bị chi phối bởi một chữ tham: tham sống, tham tài, tham quyền, tham ô…Đối phó bọ họ rất đơn giản, bất quá chỉ cần tham hơn bọn họ là được rồi”, nét khinh thường gợi lên trên khóe miệng của hắn.
“Ngươi đã ở đây chơi rất vui rồi, cần gì phải quay lại thiên đình?”, nàng cố ý hỏi.
“Thực ra ta cũng không muốn quay về”, hắn đứng lại, nhìn nàng, mang theo một chút tự giễu lại nói “ ta từng nói với Cao Duệ và Lý Tùy Tâm, làm thú có gì không tốt? sinh mệnh lâu dài, bất tử tiêu diêu tự tại, không lo không nghĩ, cần gì phải thành người?Lúc ấy ta còn cười nhạo bọn họ……”
“Đúng vậy? An phận làm chỉ điêu, đối với ngươi mà nói mới là lựa chọn sáng suốt nhất.” Nàng lạnh nhạt nói.
“Nhưng sau khi ta biết được thân phận của mình, thấy không cam tâm ở lại Nhân Gian Giới làm một chỉ điêu nữa”, hắn cúi đầu nhìn tay mình rồi đột nhiên cười “ nếu tay ngươi có thể nắm giữ nhiều hơn, lớn hơn thì ngươi cam tâm chỉ cầm một hòn đá nhỏ sao?”
“Ngươi đây là tham……”
“Sai, đây là tích cực, là tự tin, là tự mình hiểu lấy, chỉ cần của ta, ta sẽ không buông tha, chỉ cần nghĩ ta có thể có được, ta liền cố hết sức để không vuột khỏi tay”, hắn khí phách đem năm ngón tay nắm lại thành quyền.
Thủ Kiếm bị khí phách của hắn chấn kinh, thậm chí còn có cảm giác quen thuộc nói không nên lời kích động trong cơ thể nàng.
Lệ vương cường hãn cùng cuồng ngạo, kỳ thật cũng là sức quyến rũ lớn nhất của hắn, nhiều cô nương vì điểm này mà thưởng thức hắn, quỳ dưới chân hắn, say mê hắn.
Mà hắn cũng chưa bao giờ cự tuyệt sắc đẹp, thậm chí còn coi trọng con mồi mà hắn săn được, ngay cả phi tử của Ngọc Hoàng cũng dám đùa bỡn. Phi tử kia vốn là thân muội của thủ hạ Triệu Đồng, vì thế nàng cũng là thay Triệu Đồng tìm Lệ vương để lấy lại công đạo.
Nhớ lại chuyện cũ, trong tâm trí nàng cũng hiện lên một mảng ký ức mà nàng không cách gì nhớ rõ, không biết nàng cùng Lệ vương đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ không ra,làm nàng toàn thân cũng không thoải mái.
“Ngươi suy nghĩ cái gì? Sắc mặt khó coi như vậy.” Phụng Thao Thiên thấy nàng sợ run, cúi đầu tiến đến nàng trước mặt hỏi.
Nàng đột nhiên cả kinh, lui về phía sau.“Không có gì.”
“Suy nghĩ chuyện của ta?” Hắn không có xem nhẹn sắc mặt thay đổi của nàng.
“Không có.” Nàng phủ nhận.
“Ngươi cùng ta, trước kia tựa hồ như có quan hệ với nhau?”, hắn phỏng đoán
“Không có.” Nàng vẫn là phủ nhận.
“Thật không có hay là ngươi cũng đã quên?”, hắn tới gần nàng.
Mặt nàng đổi sắc, có chút chột da.
Đã quên? xác thực, nàng là đã quên một việc, nhưng trong chớp mắt nàng bỗng nhiên có điểm sợ hãi như đã biết là chuyện gì
“Ta và ngươi tuyệt đối không thể có liên quan gì với nhau”, nàng bỏ lại những lời này rồi xoay người bỏ đi, nhưng tâm tình có chút hoảng hốt nên bước đi cũng không vững, giày cao gót uốn éo làm nàng ngã sấp xuống.
“A!” Nàng hô nhỏ một tiếng.
Hắn cũng không có đỡ nàng, ngược lại hai tay còn ung dung đút vào túi quần, ngạo nghễ nhìn nàng “ đi đường phải cẩn thận, Võ Khúc đại nhân”
Nàng xoa xoay mắt cá chân, ngẩng đầu giận trừng hắn liếc mắt một cái, cố gắng đứng lên nhưng mắt cá chân đau đến không đứng nổi, lại ngã xuống.
“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Một nam tử xa lạ tiến tới, hảo tâm giúp nàng nhưng tay hắn còn chưa đυ.ng tới nàng đã bị Phụng Thao Thiên chế trụ.
“Cút ngay, đừng chạm vào nàng.” Hắn lấy giọng điệu lạnh đến mức làm người ta phát run cùng ánh mắt gϊếŧ người cảnh cáo. Nam tử kia hoảng sợ tránh xa.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Nàng nhíu mi hỏi.
“Không có gì, chỉ không thích ruồi bọ bu chung quanh ngươi thôi”, hắn lạnh lùng nói xong, một tay ôm nàng đứng lên
“Hừ, trong mắt ta ngươi chính là ruồi bọ đáng ghét, bỏ ta xuống”, nàng vừa mắng, vừa ra sức giãy dụa.
Lời của nàng làm hắn nổi giận, người bên ngoài nhìn vào càng làm hắc tức hơn, hắn chẳng những không buông ra mà còn ôm nàng chặt hơn, lại ở bên tai nàng uy hϊếp “ ngươi tốt nhất ngoan một chút, bằng không, ta sẽ ngay tại đây cởi bỏ quần áo của ngươi, cùng ngươi diễn một màm đông cung đồ sống”
Nàng rùng mình, giương mắt trừng mắt hắn, tuyệt không hoài nghi những lời hắn nói chỉ là nói suông, người này nói được là làm được.
Thấy nàng an phận, hắn mới vừa lòng ôm nàng đi ra khỏi sòng bạc, bước lên xe hơi đã sớm chờ trước cửa.
Vừa lên xe, Hắc Mãng đã báo cáo tình hình giải quyết ở sòng bạc, Phụng Thao Thiên nắm chân Thủ Kiếm, nâng lên đặt trên chân hắn.
Nàng vội vàng kéo làn váy, giật mình hỏi:“Ngươi muốn làm gì?”
Hắn không đáp, chỉ cường ngạnh tháo giày cao gót dưới chân nàng, nhìn chằm chằm mắt cá chân bị sưng.
“Buông…… Ngô!” chân bị nhìn chằm chằm trước mặt người khác như vậy thật đáng xấu hổ, nàng lui về nhưng không cẩn thận đυ.ng phải vết thương, đau đến mức kêu lên.
“Đừng lộn xộn.” Hắn nắm chặt của nàng mắt cá chân, vì nàng sử dụng pháp lực.
Nàng không thể không yên tĩnh, nhíu mi nhìn động tác của hắn, đồng thời một cảm giác lạnh lẽo rót vào mắt cá chân, rất nhanh chỗ sưng đã biến mất, lập tức phục hồi như cũ.
Nàng lại lần nữa kinh ngạc vì pháp lực sâu không lường được của hắn, ngoài ra còn có một cảm giác khó hiểu khác len vào lòng nàng, hình ảnh hắn chữa thương cho nàng rất quen thuộc, quen đến mức làm nàng bất an, làm nàng toàn thân đau đớn.
Nàng không thể không bắt đầu khả nghi, trước kia, chẳng lẽ nàng cùng Lệ vương thật sự từng có quan hệ với nhau?
“Tốt lắm, hẳn là không có việc gì.” Hắn vỗ về bàn chân trắng nõn của nàng, đầu ngón tay chậm rãi vuốt vé, trong lòng cảm thấy nhộn nhạo.
Không nghĩ tới chân của nữ nhân cũng có thể câu hồn như thế…
“Nếu đã tốt thì buông ta ra”, nàng cố nén cảm giác rung động kỳ lạ, vội vãi rút chân lại.
“Ngươi không nói cảm ơn ta sao?”, hắn đè chân nàng lại, giương mắt nhìn, có vẻ không đượ cao hứng.
“Ta cũng không cầu ngươi giúp ta trị liệu.” Nàng hừ lạnh, một chút cũng không cảm kích.
“Nga? Đó là ta nhiều chuyện?” mặt hắn trầm xuống.
“Hừ, ngươi không mang ta đi theo, ta sẽ không bị thương, đây đều là ngươi sao”, nàng lùi chân về.
Mang nàng đi ra du ngoạn, nàng lại vẫn ghét bỏ? Đáng giận……
Hắn nổi giận, thân thủ nắm cằm của nàng, ép nàng phải đối mặt hắn.
“Ngươi không thể nói câu gì dễ nghe sao? Nếu nữ nhân khác dám vô lễ với ta như vậy, ta đã sớm đem nàng giẫm nát, há có thể dung túng nàng kiêu ngạo, làm càn như vậy”, hắn tức giận nói.
“Vậy ngươi vì sao mặc kệ thúy cũng đem ta tê toái?” Nàng lãnh ngạo trừng mắt hắn.
Hắn nhướng mày, lửa giận nổi lên.
Đúng vậy! sự quật cường của nàng,
tính kiêu ngạo của nàng, sự lạnh lùng của nàng…đều làm cho hắn hận đến mức muốn gϊếŧ chết nàng nhưng hắn lại không hạ thủ được, vì sao?
Vì sao…..lại chấp nhất như vậy, không thể không có được lòng của nàng?
“Giữ lại ngươi đương nhiên là vì lợi dụng ngươi để khống chế đám thiên binh thần tướng kia, còn biến ngươi trở thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của ta, là nơi để ta tiết dục, coi như là trả thù của ta đối với ngươi, đối với Tòng Dung”, hắn cố ý vũ nhục nàng.
“Ngươi…Ngươi chỉ là cầm thú”, nàng tức giận
“Ta nói rồi, ta không cho phép ngươi nói hai tiếng kia”, gương mặt tuấn tú của hắn như kết băng, đồng thời trong mắt lóe lên lửa giận.
“A, thật có lỗi, là ta nói sai rồi, ngươi đương nhiên không phải cầm thú bởi vì ngươi ngay cả cầm thú cũng không bằng”, nàng giễu cợt, tựa hồ như chỉ có công kích hắn mới có thể giảm bớt sự đau đớn không nói nên lời trong lòng.
Phụng Thao Thiên ba ngày qua thật vất vả mới hòa hoãn được tâm tình lại bị những lời này của nàng phá tan, hắn rốt cuộc hiểu được, Thủ Kiếm là một tảng đá không tình cảm, muốn nàng ngoan ngoãn thuần phục chỉ có một phương pháp…
“Ngươi đã nói như vậy, ta đối với ngươi cũng không cần khách khí…”, khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên nụ cười ác ma, ấn hạ cái nút, làm cho một tấm màn xuất hiện chia thành một không gian riêng với phía trước.
“Ngươi…… Ngươi lại muốn làm gì…… A?” Nàng cảnh giác trốn vào trong góc nhưng vừa mới nhúc nhích, hai tay đã bị một lực đạo kéo lấy, giãy cách nào cũng không thoát.
“Ngươi nói đi?Ngươi chọc giận một dã thú, ngươi nghĩ hắn sẽ muốn làm gì với ngươi?”, khóe miệng hắn gợi lên nụ cười tà ác, tiến sát nàng, lấy đầu ngón tay vuốt ve hai má nàng.
Nàng trừng lớn hai mắt, có cảm giác rùng mình
“Trong mắt dã thú, ngươi là đồ ăn của hắn, là mỹ vị, là tú sắc khả cơm…hắn thật sự là phân vân, chắc là nên bắt đầu ăn từ chỗ này”, hắn nói xong liên kéo cao đôi chân mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!” Nàng cả giận nói.
“Bẩn thỉu? thì ra ngươi không thích tay của ta, hay là dùng miệng thì tốt hơn…” trong mắt hắn lóe một tia lửa giận, ác ý cười, nâng chân của nàng lên, cúi đầu liếʍ, hơn nữa cũng đem váy của nàng kéo lên đến thắt lưng, hôn dọc từ mắt ca nhân lên đến đùi.
“Dừng lại! Đây là ở trên xe! Ngươi không thể……” Nàng xấu hổ và giận dữ giãy dụa vặn vẹo.
“Dã thú làm gì biết phân trường hợp, luôn thích thì làm liền, không phải sao?”, hắn ngắm nàng một cái, tiếp theo kéo qυầи ɭóŧ của nàng xuống.
Nàng cắn môi dưới, nhắm hai mắt, toàn thân vì tức giận mà run rẩy.
Nơi tư mất nhất liền bày ra trước mắt hắn, nàng hận không thể chết đi, hắn muốn nhục nhã nàng nên mới có thể dùng cách hạ lưu như vậy để đối xử với nàng.
Nhẫn nại của hắn đã đạt đến cực hạn, nhanh chóng cởi bỏ quần dài, ôm nàng, đem vật nam tính cứng nóng của mình tiến vào nơi u huyệt ẩm ướt của nàng.
Nàng cảm giác được hắn xâm nhập, ngạo mạn tiến chiếm. Ở mặt ngoài là chinh phục nhưng trên thực tế là các nam nhân như là đang hướng tới cơ thể mẹ, một loại mê luyến nguyên thủy…
Tâm tình của nàng cuồng loạn, cảm giác đau đớn vì bị xâm chiếm nhất thờ trở nên vui sướиɠ, chẳng những không bài xích mà còn tiếp nhận toàn bộ của hắn, chặt chẽ bao quanh hắn…
“A……” Hắn phát ra thống khoái hò hét, nhưng vẫn không cảm thấy đạt được tự do mà còn bị trói buộc nhiều hơn.
Nam nhân cùng nữ nhân đấu sức, rốt cuộc là ai áp chế ai, ai trừng phạt ai?
Phía sau xe trở thành một chiến trường, hắn tấn công, nàng nghênh đón, thân thể kề sát không ngừng va chạm, khơi dậy vô số tia lửa còn có kɧoáı ©ảʍ không bị ngăn trở.
Đây là đối kháng của dã thú, bọn họ tham lam cắn nuốt đối phương, chỉ để lấp đầy trong lòng chưa bao giờ ngừng đói khát, trống rỗng, giống như ai thắn có thể trọn đời ăn no nhưng căn bản việc này không có thắng bại bởi vì cả hai đều có thể có được sự thỏa mãn, cả hai đều phải trả giá hết thảy.
Cho nên mới có thể trong lúc sống mái mà cân bằng, không ngừng tuần hoàn…
Tiếng thở dốc tràn ngập trong xe, không khí nóng rực, độ ẩm tăng cao, cuối cùng nàng cũng bắt đầu co rút làm cho hắn cũng như phiêu diêu trên đỉnh núi.
“A……” Nàng ngẩng đầu lên, làm mái tóc dài xổ tung.
Hắn lập tức che lại môi của nàng, đem âm thanh đủ làm nam nhân mất hồn của nàng nuốt vào trong miệng hắn, đem hình ảnh nàng giờ phút này trở thành hình ảnh duy nhất trong mắt hắn.
Sau khi tâm tình được phóng thích, hắn thu hồi pháp lực chế trụ nàng, nàng yêu đuối, mềm mại ngồi trong lòng hắn, giây phút ôn thuần ngắn ngủi này làm cho trái tim hắn tràn đầy nhu tình khó được.
Một lúc sau hắn mới nhíu mày, chế nhạo hỏi “ đã nghiện sao?”
Nàng chấn động, tự tôn bị chà đạp, tức giận đẩy hắn ra, không rõ vì sao thân thể của mình dễ dàng bị hắn khống chế như vậy, càng không hiểu vì sao có thể đáp lại hắn?
Chẳng lẽ không chỉ có thân thể mà ngay cả tâm nàng cũng đã bị hắn khống chế?
“Bề ngoài là người nhưng trong tâm hồn đều có bóng dáng của dã thú, cho nên các ngươi tự xưng là tôn quý, thực ra cũng có thú tính, giống như ngươi vừa rồi phóng đãng chẳng khác gì một dã thú”. Hắn nói xong lại duỗi tay vuốt ve chân của nàng.
“Câm mồm!” Nàng hất tay hắn, rút chân về trong váy, trừng mắt nhìn hắn, tức giận đến phát run.
“Đừng vội phủ nhận, ngươi vừa rồi rất thích thú, ngươi đối với ta rõ ràng có cảm giác, chẳng qua là thân thể của ngươi thành thực hơn tâm của ngươi mà thôi”, hắn ép sát nàng, đắc ý nở nụ cười.
Mặt nàng trắng bệch, không muốn nghe nữa, vừa lúc xe cũng dừng trước khách sạn, phục vụ vừa mở cửa nàng đã vội xông ra ngoài.
Nàng hít hở không thông, chỉ có cách Phụng Thao Thiên xa một chút, nàng mới có thể hô hấp bình thường…
Hắn Mãng thấy nàng đột nhiên chạy ra, thất kinh đang muốn đuổi theo nhưng Phụng Thao Thiên ngăn hắn lại.
“Không cần đuổi theo, Hắc Mãng, nàng chạy không xa, không có thần kiếm, nàng hiện tại chỉ có thể nhờ vào khí của ta để duy trì thể lực, chỉ cần cách ta quá xa, nàng sẽ không chống đỡ nổi”, hắn chỉnh đốn lại quần áo, chậm rãi bước xuống xe, nhìn chằm chằm bóng dáng Thủ Kiếm đang lảo đảo té xuống, lộ ra nụ cười lạnh.
Hắn chẳng những không buông nàng ra mà cũng muốn nàng vĩnh viễn không rời được hắn.
Tỉnh lại, Thủ Kiếm thấy đã về đến biệt thự của Phụng Thao Thiên, quần áo trên người đã được thay đổ, cảm giác như nàng chưa từng rời khỏi nơi này.
Ba ngày du lịch kia giống như một giấc mộng.
Nàng thà rằng đó là một giấc mộng. Như vậy nàng sẽ không đối mặt với việc bản thân sa vào du͙© vọиɠ.
Vỗ vỗ mặt, nghĩ tới việc Phụng Thao Thiên đã in bóng dáng trong lòng mình, nàng càng thêm xấu hổ, từng thề sẽ loại bỏ hắn nay lại nằm trong lòng bàn tay của hắn, trở thành đồ chơi của hắn, cho dù nàng có thể thoát khỏi nơi này cũng không còn mặt mũi nào để về gặp Ngọc Hoàng nữa.
Không thể tiếp tục thống lĩnh binh tướng, chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội, nhưng nàng cũng không thể vận năng lực để tự vẫn, mất đi thần kiếm, nàn chỉ có thể dựa vào khí của Phụng Thao Thiên để duy trì sống sót, loại quản chế kẻ địch này đúng là sống không bằng chết.
Xuống giường, nàng uống một chén nước muốn quên đi những phiền chán trong lòng, lúc này lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân vội vãi.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Nàng buồn bực đi đến cạnh cửa, áp tai lắng nghe.
“Vương gia, tân khách đều đã đến đông đủ, ngươi nhanh lên một chút…”
“Khách đến số lượng cũng không ít, việc gϊếŧ chúng ta…”
Nghe tiếng nói chuyện, nàng còn đang giật mình, nghi hoặc thì Phụng Thao Thiên đã mở kết giới đi vào.
“Ngươi đã tỉnh? Vừa lúc trò hay cũng sắp bắt đầu, ngươi cũng không thể tiếp tục hôn mê”, hắn nhìn nàng chằm chằm
“Trò hay? Có ý tứ gì?” Nàng nhíu mi hỏi.
“Ngươi không phải muốn biết ta sẽ đối phó với Thiên giới thế nào sao?hôm nay cho ngươi mở mang kiến thức một chút”, hắn vung tay lên, Tước nhi lập tức mang tới một bộ áp giáp mềm mại.
Vừa nhìn thấy bộ áo giáp bạc quen thuộc, nàng mở to mắt, cả người chấn động.
Phụng Thao Thiên có gì ý đồ? Sao lại muốn nàng thay áo giáp?
“Mặc vào nó đi, ta muốn ngươi lấy lại thân phận Võ Khúc đại nhân, cùng ta đi gặp mọi người”Phụng Thao Thiên cười lạnh nói.
Mọi người?
Hắn muốn dẫn nàng đi nơi nào? Gặp người nào?
Trong tứ thú, chồn bạc La Ẩn cùng hắc khuyển Cao Duệ đã hạ phàm làm người, Phượng nhi Lý Tùy Tâm cùng Tứ Thần quan Hữu Bật đại nhân Bình Thường đồng thời biến mất, ngay cả hồn phách cũng không thấy bóng dáng. Như vậy thì còn có ai sẽ hỗ trợ cho Phụng Thao Thiên?
“Ngươi…… Rốt cuộc muốn làm cái gì?” Nàng nghi hoặc hỏi.
“Ta chỉ hi vọng ở đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân, Võ Khúc đại nhân trở thành khách quý của chúng ta”
“Đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân?”, nàng cảm thấy khó hiểu.
“Chờ một chút ngươi sẽ biết”, hắn cười quỷ dị.
Tước nhi rất nhanh đã giúp nàng mặc xong áo giáp, trong khoảnh khắc nàng lại trở về là Võ Khúc đại nhân nhanh nhẹn, dũng mạnh, lạnh lùng trước kia.
“Đi thôi, đừng để mọi người đợi lâu”, hắn hài lòng nắm tay nàng đi ra khỏi phòng.
Nàng cứng ngắc thân mình, mang theo lòng tràn đầy nghi ngờ cùng bất an, bị bắt đi vào một cánh cửa ẩn mật ở phía sau, sau đó đi theo thềm đá dài xuống phía dưới.
Thềm đá đi xuống bên dưới, sâu không thấy đáy, càng đi xuống dưới, nàng càng cảm thấy lạnh run. Cảm giác này giống như là đi vào địa ngục, không gặp được ánh mặt trời.
Thềm đá uốn lượn như rắn, không biết qua bao lâu cuối cùng một cánh cửa to lớn mở ra, trước mắt là một cái động rộng lớn, sáng rỡ mà ngay tại trung tâm huyệt động là Thừa Thiên cung đứng sừng sững trước mắt.
Thủ Kiếm trừng mắt nhìn, cả người ngây ngố, không thể nói ra lời.
Thì ra Phụng Thao Thiên ở ngay trong biệt thự hiện đại của mình đã xây dựng một cung điện hoàn toàn giống như Thừa Thiên cung từ hình dáng tới kích thước.
Nhưng ngoài trừ cung điện, càng làm chi Thủ Kiếm khϊếp sợ hơn là toàn bộ trong địa cung lúc này tụ tập một đoàn phải chịu rủa hình Không thuộc mình.
Tất cả các yêu, thú, ma, quái trải rộng khắp nhân gian giờ này đều có mặt ở đây, có kẻ biến thành hình người, có con giữ nguyên khuôn mặt yêu quái hung dữ…đang bàn tàn xôn xao, tranh cãi ầm ĩ, dã khí tận trời.
Phụng Thao Thiên cười lạnh liếc nàng một cái, đi đến đại điện, hắn vừa xuất hiện, âm thanh huyên náo lập tức im bặt, tất cả cùng ngẩn đầu nhìn Phụng Thao Thiên, cung kính nói
“Tham kiến Lệ vương!”
Tiếng la hét đinh tai nhức óc vẫn còn quanh quẩn trong địa cung thật lâu, không tiêu tán.
“Miễn lễ.” Phụng Thao Thiên mỉm cười, thần thái tự nhiên giống như một vị đế vương.
“Tạ Lệ vương.”
Thủ Kiếm nhìn xem cảm thấy vẻ sợ hãi, sắc mặt đột nhiên biến.
Này đó yêu quái…… Nên sẽ không là……
Giống như đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, Phụng Thao Thiên cười dài, tiến sát nàng nói “ đúng vậy, đây là những kẻ cũng giống như ta, bị các ngươi dùng rủa hình Không thuộc mình, là đại quân sắp phản công Thiên giới của ta”
Phản công thiên giới?
Thủ Kiếm trừng lớn hai mắt, khó có thể tin, Phụng Thao Thiên thế nhưng lại ra quái chiêu này, tính dùng bấy yêu ma quỷ quái này để đối phó Ngọc Hoàng?
Càng làm nàng khó hiểu là những kẻ này đều đã bị thiên đình biếm trích, trục xuất, thậm chí là muốn tiêu diệt…Bọn chúng xưa nay đều hành sự ác độc, luôn làm theo ý mình, căn bản sẽ không vì kẻ nào mà bán mạng. Vậy Phụng Thao Thiên đã sử dụng thủ đoạn gì mà khiến bọn chúng thuần phục, đoàn kết?
“Võ Khúc đại nhân, quân đội của ta thực kinh người phải không?”, Phụng Thao Thiên quay đầu nhìn nàng cười nhạo một tiếng.
“Ngươi là như thế nào triệu tập được bầy yêu nghiệt này?” Nàng buồn bực hỏi.
“A..chỉ cần tạo ra tin đồn, làm cho chúng tưởng rằng thiên giới sẽ tập trung lực lượng tiêu diệt chúng nó, chúng liền tự nhiên theo ta, tùy ý ta sử dụng”, hắn cười giảo hoạt.
“Ngươi…lại làm ra loại chuyện hạ lưu này?”, nàng không nghĩ tới hắn lại âm hiểm như thế.
“Đây chỉ là kế sách nho nhỏ, tóm lại, mục đích của ta chỉ là tạo ra sự hỗn loạn, làm cho Ngọc Hoàng trở tay không kịp…”
“Bất quá cũng chỉ là một đám quân ô hợp, lại dám hướng thiên đình khiêu chiến”, nàng cố nén kinh hãi, nghiến răng nói.
“Đám ô hợp? Ngươi đừng xem thường chúng. Chúng ở nhân gian tu hành trăm năm, ngàn năm, tích lũy năng lực cùng oán hận có lẽ đã vượt qua sự tưởng tượng của ngươi”, hắn phản bác.
“Thì tính sao? Thiên đình có mấy trăm binh tướng tài giỏi thủ hộ hơn nữa còn có nhiều tiên nhân pháp lực mạnh mẽ, ngươi muốn cùng bọn kia phản công chẳng khác nào lấy trứng chọi đá”, nàng có ý đồ làm giảm nhuệ khí của hắn.
“Binh tướng giỏi nhưng không có chủ soái lãnh đạo thì cũng như năm bè bảy mảng, mà các đại thần cùng hoàng thất cung đình chỉ lo đấu đá với nhau, tranh giành quyền lợi, một khi xảy ra chiến sự, bọn họ chỉ lo cho chính mình làm sao còn có thể vì Ngọc Hoàng mà chiến đấu?”, Phụng Thao Thiên đùa cợt.
Phân tích sâu sắc của hắn làm cho nàng không có cách phản bác, thiên đình từ trước tới nay đúng là như thế.
Các nhóm thần tiên tranh đấu với nhau, tự tạo thế lực, không ai tin ai…
“Năm đó, tiên hoàng lập ra Tứ Thần quan cũng chính là muốn kiềm chế sự tranh giành, đấu đá, không phải sao?”, hắn lại nói tiếp.
“Ngươi…… Nhớ rõ?” Nàng chấn động.
“A…… Ngươi nói đi?”, hắn nhất cái nút, đắc ý cười, cũng không giải thích thêm mà đi lên bình đài trước điện nhìn xuống đám yêu thú, cởi bỏ bộ đồ hàng hiệu.
Thủ Kiếm kinh ngạc theo dõi hắn, không biết hắn muốn làm gì, liền thấy hai gã sai vặt mang lên một kiện kim long bào, cung kính phủ lên người hắn.
Mặt nàng khẽ biến sắc, áo bào thêu kim long là tượng trưng cho Ngọc Hoàng, Phụng Thao Thiên trước mặt mọi người mặc long bào khác gì thể hiện ý đồ soán vị đoạt ngôi.
Chỉ điêu này quả nhiên là to gan lớn mật, hắn hoàn toàn không quan tâm đến luật pháp thiên đình, càng không để Ngọc Hoàng vào mắt.
Phụng Thao Thiên lấy tư thế quân vương vung hai tay lên, cao giọng nói “ các vị, đợi lâu cuối cùng cũng tới ngày chúng ta báo thù”
“Hoan hô”, trong sân vang lên tiếng la.
“Chúng ta đã phải chịu trăm ngàn năm áp bách, khi dễ cùng ủy khuất giờ đã đến lúc chúng ta làm cho nhóm thần tiên cao cao tại thượng trên thiên đình kia thấy được sự phẫn nộ cùng năng lực thực sự của chúng ta. Đánh cho bọn họ tan nát, phá hủy hết thảy”, Phụng Thao Thiên lại hô to.
“Lệ vương! Lệ vương! Lệ vương!” tiến hò hét vang to tận mây xanh.
Khí thế kinh người, Thủ Kiếm có chút run rẩy, vội kiếm chỗ bỏ đi.
Tòng Dung nói đúng, Lệ vương trời sinh chính là vương giả, chỉ cần hô một tiếng là đã có bao nhiêu người đi theo nhưng hắn cũng chính là cái mầm tai vạ, nhìn tình hình trước mắt thì rõ, nếu hắn thực sự phát huy chiến sự, phá vỡ hòa bình thì tất cả sẽ lâm vào đại loạn.
Nhưng nàng nên làm như thế nào? Làm như thế nào mới có thể ngăn cản hắn?
Lòng nàng nóng như thiêu đốt, một loại cảm giác quen thuộc lại xẹt qua, giống như nàng đã từng phiền não như vậy.
Vì chuyện gì mà lo lắng? Vì ai mà lo lắng?
Nàng hoảng sợ đến ngây ngốc, không phát hiện Hắc Mãng đã đem nàng tiến lên, đứng song song Phụng Thao Thiên.
Phụng Thao Thiên giơ tay lên, đám đông lập tức yên tĩnh, hắn lúc này mới mở miệng nói “ các vị, đạu hội tuyên thệ trước khi xuất quân lần này, Võ Khúc đại nhân sẽ đứng cùng trận tuyến với chúng ta, điều này chứng tỏ Ngọc Hoàng đã bị chúng thần xa lánh, sắp tới ngày diệt vong”
“Võ…… Võ Khúc đại nhân? Thật là nàng sao? Nhưng nàng không có thần kiếm Đoạt Hồn trong tay…”, tiếng hô khắp nơi, rất nhiều yêu thú từng bị Thủ Kiếm đuổi gϊếŧ trừng mắt nhìn nàng, bàn tán không ngớt.
“Đùa giỡn cái gì……” Thủ Kiếm bừng tỉnh, tức giận khiển trách nhưng nàng vừa mới lên tiếng đã bị Phụng Thao Thiên dùng pháp lực che âm thanh của nàng lại.
“Hơn nữa, Võ Khúc đại nhân đã là nữ nhân của ta, nàng sẽ cùng chúng ta kề vai chiến đấu, tấn công thiên đình, để thể hiện lập trường và thành ý, nàng đã đưa thần kiếm Đoạt Hồn của nàng cho ta”, Phụng Thao Thiên nói xong nhìn nàng cười, rồi ở trước mặt mọi người, hôn nàng một cái.
Trong điện lại lần nữa vang lên những tiếng la kinh ngạc cùng tiếng cười quái dị.
Thủ Kiếm tức giận nhìn chằm chằm Phụng Thao Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến xanh mét nhưng lại không thể nói ra lời.
“Ba ngày sau, Ngọc Hoàng tổ chức đại thọ chính là ngày chúng ta báo thù, mọi người đừng quên đến lúc đó hướng Ngọc Hoàng chúc thọ”, Phụng Thao Thiên châm chọc.
“Dạ”, tiếng hô lại vang lên, xen lẫn tiếng cười âm hiểm.
“Vì để xuất quân may mắn, chúng ta sẽ tuyên thệ dưới thần kiếm, Hắc Mãng, đem thần kiếm đến đây”, hắn nói xong, cố ý liếc Thủ Kiếm một cái.
“Dạ.” Hắc Mãng đáp.
“Tốt!” Yêu ma lũ dã thú cùng kêu lên trầm trồ khen ngợi.
Thủ Kiếm nghe vậy sắc mặt đại biến,“Đoạt hồn” là chính kiếm, làm sao có thể để cho bầy yêu thú khinh bạc?
“Muốn nhìn thấy kiếm quý của ngươi sao?”, hắn thu hồi pháp lực, hỏi nàng.
“Ngươi tốt nhất đừng lấy ra, Phụng Thao Thiên, một khi bị ta đoạt lại, ngươi nhất định chết không có chỗ chôn”, nàng có thể nói được liền lập tức mắng hắn.
“Khẩu khí thật lớn, bất quá ngươi yên tâm, kiếm đã bị ta che lại, với pháp lực hiện tại của ngươi không thể nào triệu hồi được nó”, hắn không sợ hãi đáp
Lúc này, Hắc Mãng cầm một cái hộp dài đi đến trước mặt Phụng Thao Thiên, Thủ Kiếm muốn tiến lên đoạt lấy nhưng động tác của Phụng Thao Thiên còn nhanh hơn nàng, vung tay lên, cái hộp dài trong tay Hắc Mãng liền vỡ, thần kiếm Đoạt Hồn bị pháp lực của hắn treo lơ lửng trên không trung, giữa đại điện.
Mọi người ngửa đầu kinh hô, tuy rằng thần kiếm vẫn còn trong vỏ nhưng đối với chúng mà nói thanh kiếm này
không khác gì đao tảm ma. Có nhiều yêu thú từng bị thần kiếm đả thương nên vẫn cảm thấy sợ hãi, không ngừng lùi lại phía sau.
Thủ Kiếm chạy vội tới phía trước, nhìn thần kiếm gần mình trong gang tấc nhưng vì năng lực suy yếu mà không triệu hồi được, không khỏi buồn rầu.
“A…… Thanh kiếm này là do Tòng Dung đại nhân tạo ra, tượng trưng cho quyền uy thiên giới, hiện tại ta tạm phong nó ở đây, chờ khi chúng ta thắng lợi trở về, sẽ đem nó làm thủ hạ”, Phụng Thao Thiên lớn tiếng cười nói.
“Dạ!” Lũ yêu thú tâm tình lại bị khích lệ.
“Bây giờm trước khi khởi binh, ta kính mọi người một ly, người đâu, châm rượu”
Hắc Mãng lập tức châm cho hắn một ly rượu, hắn giống như quân vương hướng bọn yêu thú nâng chén.
Nhóm yêu thú cũng lập tức giơ cao ly rượu, cùng la to “ kính Lệ vương”
“Chúc chúng ta thắng lợi!” Phụng Thao Thiên đắc ý nói, dứt lời, uống một hơi cạn sạch.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, khí thế bừng bừng.
Thủ Kiếm đứng một bên nhìn tình cảnh này, thần sắc lo âu, Phụng Thao Thiên thoáng nhìn đã hiểu được tâm trạng của nàng, liền hướng Hắc Mãng nói “ châm cho Võ Khúc đại nhân ly rượu”
“Không cần, ta chết cũng sẽ không uống.” Nàng ngang nhiên cự tuyệt.
“Ngươi không uống, ta sẽ giống lần trước tự mình đút cho ngươi”, Phụng Thao Thiên lạnh lùng cảnh cáo.
Hắc Mãng dâng rượu, nàng không tiếp, Phụng Thao Thiên tự mình cầm lấy ly rượu đưa đến trước mặt nàng.
“Uống.” Một chữ, lại mười phần mệnh lệnh.
Nàng trừng mắt, đọa lấy ly rượu hắt vào mặt hắn.
Không khí phút chốc bỗng đông lạnh, mọi người không dám hít thở, không khí huyên náo lập tức im bặt.
Phụng Thao Thiên mặt dính rượu nhưng cũng không lau, không động, không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, trong mắt là lửa giận bừng bừng.
Nàng không hề sợ hãi, vẫn ngang nhiên đứng thẳng.
Trong chớp mắt, Hắc Mãng nghĩ rằng Phụng Thao Thiên sẽ đánh nàng nhưng hắn chỉ dùng một giọng điệu lạnh lùng nói “ Hắc Mãng, mang Võ Khúc đại nhân về phòng, nàng chắc mệt rồi”
“Dạ”, Hắc Mãng kêu thủ hạ tới, mạnh mẽ mang Thủ Kiếm đi.
Nàng vừa rời đi, Phụng Thao Thiên mới pháy tiết, đánh một chưởng vào lan can làm cho lan nát bét, mảnh vụn bay tứ tung.
“Vương gia, Võ Khúc đại nhân cá tính cường ngạnh, ngài sao không dùng mê hồn đại pháp……” Hắc Mãng đề nghị.
“Câm mồm, chuyện của ta với nàng ngươi đừng quản”, Phụng Thao Thiên tức giận trừng mắt, đoạt lấy bầu rượu trong tay Hắc Mãng, há to miệng uống, chỉ có như thế mới làm giảm bớt lửa giận trong lòng hắn.
Mê hồn pháp xác thực có thể cho Thủ Kiếm ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hắn không cần!.
Hắn không cần một con rối ngoan ngoãn phục tùng hay chỉ là một cái xác không hồn trên giường.
Hắn muốn cả người lẫn tâm của Thủ Kiếm đều hoàn toàn thuộc về hắn, tất cả tình yêu, linh hồn, lòng của nàng…
Hắc Mãng tuy ngậm miệng nhưng lại âm thầm nhíu mày.
Phụng Thao Thiên đối với Thủ Kiếm chấp nhất dị thường, hắn phải nghĩ biện pháp đển Phụng Thao Thiên tỉnh lại…
Vì thế, hắn không có kinh động bất luận kẻ nào, lặng yên lui ra.
Phụng Thao Thiên điên cuồng uống rượu, tức giận cùng mùi rượu kí©h thí©ɧ hắn, làm hắn hướng bọn yêu thú la to “ ba ngày sau, Thừa Thiên cung sẽ là của chúng ta, hôm nay hãy uống một trận cho sướиɠ, uống đi”
“Uống a! Cụng ly!” bọn yêu thú đáp lại, không khí cũng trở nên náo nhiệt.
Ban đêm, Phụng Thao Thiên đầy tâm sự nhìn bọn yêu thú chè chén, đắm chìm trong sự hưng phấn sắp thoát khỏi rủa hình Không thuộc mình. Không một ai chú ý tới huyền phù dán trên thần kiếm Đoạt Hồn mơ hồ toát ra một hơi lạnh…