- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ác Chất Lão Công
- Chương 2
Ác Chất Lão Công
Chương 2
Lão thiên thật sự rất phù hộ, Khương Minh Hi lại bình an vượt qua đêm thứ hai, lúc này đây cô không cần phải diễn, Lục Hạo Doãn sau khi tắm rửa xong tự động qua nhà bạn hữu nghỉ đêm, nửa ngày sau mới gặp mặt lại, cử chỉ rời đi của hắn rất nhanh nhẹn.
Cô nghĩ muốn, cô có nên điều chỉnh cái nhìn của mình về hắn? Kỳ thật hắn không phải người nội tâm khó lường, thâm sâu, mà là người rất khiêm tốn.
Qua nửa ngày, hắn tới đưa cô đi biển, trời tháng hai vốn đang giá rét, cô không thể không hoài nghi hắn đang giở trò gì… Được rồi, tuy rằng hắn hỏi qua ý kiến của cô, cô dịu dàng tỏ vẻ đồng ý với mọi chỗ hắn chọn đi chơi, nhưng có ai ngờ giữa thời tiết quỷ quái này lại chạy tới nơi đầy gió rét này?
- Rất lạnh sao?
Lục Hạo Doãn đứng bên nhẹ nhàng hỏi.
- Tôi ổn.
Khương Minh Hi cố gượng cười. Ngày hôm qua mặt trời còn chói lọi, mới một ngày mà sao đã không thấy bóng dáng đâu? Tuy rằng nhiệt độ cơ thể cô vốn cao, ổn định nhưng “nhiệt” so với “lạnh” lúc này vẫn không thể đủ. Từng cơn gió lạnh thổi tới khiên cô không nhịn được mà nổi da gà.
Mặc kệ như thế nào, ít nhất hắn cũng đã chuẩn bị đầy đủ, có thảm lót ngồi trên bãi cát, có khăn quàng cổ, cả bao tay, chụp tai, hơn nữa lại chọn chỗ ngồi tốt, nếu cô còn quay về được khách sạn, an tâm là sẽ không ốm, hoặc là nước mũi chảy thành hai hàng, không cần lo lắng tối nay hắn sẽ biến thành sắc lang hại cô khi đang bệnh.
- Thời tiết này đến địa điểm này đúng là không hợp lý, nhưng mà thật lạ, tôi rất thích gió biển, có phải là tôi rất tùy hứng không?
- Không phải, tôi cũng thích gió biển.
Nếu không phải thời tiết thế này thì cô rất thích. Chẳng qua, một khi nghe hắn nói đây là hành động không hợp lý, hắn còn mang cô tới nơi này chịu tội? Hành vi của nam nhân này càng ngày càng khiến cô đoán không ra, nói hắn cố ý, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lại không phải.
- Em thích cái gì?
- Không có gì gọi là đặc biệt thích, tôi cảm thấy cái gì cũng tốt.
Cô lại biến hình thành một nữ nhân nhu nhược.
Mở hộp cơm dã ngoại chuẩn bị trước, hắn lấy ra bình giữ nhiệt, rót ra hai chén café.
Giữa trời đông lạnh giá, hai cốc café, đủ để biến địa ngục thành thiên đường, lần đầu tiên cô phát hiện café làm cho con người trở nên rất hạnh phúc, tuy rằng cốc café này không có đường hay sữa gì cả, hại cô trợn mắt mãi mới uống hết.
- Tôi quên hỏi em, em uống café có cho thêm đường hay sữa không?
Xong rồi mới hỏi, có thể thấy thành ý hay không thành ý? Cô thật sự cho rằng hắn có khuynh hướng áp đặt cô.
- Tôi không sao, thêm đường với sữa đương nhiên là ngon hơn.
Đóng một vai nữ nhu mì thật rất vất vả!
- Trẻ con thì thích đồ ngọt…
- Tôi không kén chọn.
Cô chỉ ghét nhất là mướp đắng.
- Em thoạt nhìn không phải như thế…
Hắn chăm chú nhìn cô.
Người cô khẽ run lên, bởi vì hàn khí xung quanh, hắn định làm gì cô? Cô không rõ, mặc kệ là lí do gì, cô có thể khẳng một điều – nam nhân này thực sự nguy hiểm!
Trong mắt xẹt lên một ánh nhìn khác lạ, giọng hắn như nỉ non:
- Em rất gầy
- Dạ dày của tôi tương đối nhỏ.
Biểu hiện ra một nụ cười ngây ngốc, cô cố gắng diễn bộ dạng không bị hắn thu hút. Hiện tại, hắn rất hấp dẫn cô, tuy rằng không biết sự hấp dẫn này là cố ý hay vô tâm, đáng sợ là, tâm trí cô đã bị hắn thu hút.
- Từ giờ trở đi, chăm sóc em là trách nhiệm của tôi, tôi muốn em có da có thịt, mập mạp đáng yêu.
Không cần, cô đâu phải là heo đâu, cần chi nuôi dưỡng cho mập mạp?
Đột nhiên hắn cầm tay cô, cô kinh hoảng cứng đờ, nhưng hắn giống như không cảm nhận được, ánh mắt ôn nhu hại tim cô lại liên hồi thình thịch.
“Tôi là chồng em, ở trước mặt tôi, em không cần câu nệ. Muốn nói cái gì thì nói, muốn làm gì thì làm, tôi tôn trọng em.”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, tâm… lại rối loạn. Cô với hắn có phải là phòng bị nhau quá lớn rồi không?
Đợi chút, đầu óc bị khí lạnh bốn phía làm cho hư rồi sao? Cô như thế nào đã quên rằng phải đề phòng cẩn thận nam nhân này?
Ngẫm lại xem, nếu hắn thật sự hoàn mỹ vậy, hắn sớm đã rơi vào tay nữ nhân khác. Tại sao mới đầu năm đã vội vã kết hôn với cô, sao có thể tin tưởng được chuyện này đây?
- Dùng cơm trưa xong, chúng ta đi đào củ khoai sọ nhé, em thấy thế nào?
- Anh quyết định là được.
Tuy rằng mùa khoai sọ từ tháng mười hai đến tháng năm, nhưng lúc nhiều nhất là tháng ba đến tháng năm, không biết lúc này củ đã lớn, nhiều chất chưa?
Dùng cơm xong thì đã là hai giờ, bọn họ không có đi như dự định mà trở lại khách sạn ngâm mình trong nước nóng, bởi vì Khương Minh Hi chẳng những nước mũi nhỏ thành hai hàng mà mũi của cô cũng có khuynh hướng đỏ ửng giống như tuần lộc.
Tiên tri thành sự thật sao? May là cô có mang theo thuốc uống, thân thể nhanh bình phục, ăn thêm hai ba bát cơm bệnh tình sẽ được cải thiện.
- Là do lỗi của tôi, tôi không nên mang em đi ra biển.
Lục Hạo Doãn tự trách mình. Hắn thừa nhận mình hành động theo cảm tính, nguyên vốn là muốn thăm dò xem cô có chịu thuận theo không, tại gió biển ẩm ướt, lạnh, chắc chắn không thể trụ lâu, không ngờ cô nghị lực kinh người, cuối cùng người phải lên tiếng trước là hắn, nhìn thấy cô bị gió lạnh làm cho nụ cười cũng đông cứng, tâm có chút day dứt.
- Không phải, là do mũi tôi bị mẫn cảm quá, tôi không nghĩ gió biển thổi thôi mà cũng nghiêm trọng như thế.
Nói xong nước mũi lại chảy ra, nhanh tay quẹt đi, hiện tại bộ dạng cô trông thật lem nhem!
Trong lòng chỉ muốn thét lên, cô có thể “Cải tà quy chánh” không, không muốn làm một nữ nhân dịu dàng nữa được không?
Không được! Vạn nhất phải làm cho hắn lộ mặt thật, tuần trăng mật này cô thật sự rơi vào tay giặc, nên ngoan ngoãn lấy dịu dàng thuận theo, làm bộ nhát gan đối mặt với diện mạo của hắn, điều này có vẻ an toàn, chờ mấy ngày nữa, thăm dò thực tế xong, cô sẽ quyết định có phục hồi bản tính hay không.
- Để tôi đưa em tới bệnh viện.
Hắn không buông tha.
- Không cần, chỉ cần uống thuốc xong, tôi sẽ khỏi ngay.
Mặc kệ như thế nào, lúc này cô chỉ mong muốn, Lục Hạo Doãn chán ghét hình ảnh này của cô, đương nhiên sẽ không có hứng thú cùng cô trên giường.
- Được rồi, nếu tới ngày mai mà tình hình không tiến triển, thế nào em cũng phải theo tôi đi bệnh viện! Giờ em ngủ đi, đến lúc ăn tối tôi sẽ gọi.
- Nếu anh bận, không cần quan tâm tôi, đi làm chuyện của anh đi, nếu đói bụng tôi sẽ tự tìm đồ ăn.
- Làm sao tôi có thể mặc kệ em? Tối nay tôi sẽ ngủ lại ở đây với em, tôi nằm ở sofa.
- Làm phiền anh quá, anh không cần phải thế đâu, ngủ ở sofa không thoải mái, đau lưng mỏi cổ, anh không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao, anh có thể qua nhà bạn ngủ.
Cần liều mạng kháng cự, chứ trước mặt hắn ngủ say thì thật không khôn ngoan chút nào.
Nhưng cuối cùng, nước ấm làm cơ thể thư thái, mí mắt căn bản không nghe bộ não chỉ huy nữa, từ từ sụp xuống, cuối cùng cô đơn giản là nhắm mắt lại, dù sao thì hôm nay cũng đã mệt mỏi rồi.
- Em ngủ đi. Tôi sẽ trông em.
Không tới một khắc cô đã chìm vào giấc ngủ, bởi vì thuốc phát huy tác dụng cho nên trong lòng tuy bất an vì có hắn ngồi lại cô cũng không có cách nào kháng cự Chu Công gọi về, cùng Chu Công chơi cờ.
Ngồi bên mép giường, hắn không tự giác duỗi tay ra nghịch mấy sợi tóc mai lòa xòa của cô, vén gọn lại. Cô vốn dĩ trông rất đơn giản, đôi mắt trong vắt, nhưng không hiểu trong suy nghĩ kia có gì thâm sâu, trong mắt hắn, không thể đoán ra cô là kiểu người như thế nào.
Chẳng lẽ cô lại chính là người có thân thể vừa tràn ngập phong tao gợi cảm, lại mang theo nét dịu dàng thanh thuần?
Hắn cho rằng rất nhanh có thể làm chủ cô, bởi vì không có một nữ nhân nào có thể bỏ chạy khỏi lưới tình của hắn, nhưng cô thì lại không hề có chút dấu hiệu nào.
Lần đầu tiên, hắn cảm thấy không có chút tự tin nào trước một nữ nhân.
Nhờ cái mũi mẫn cảm, tuần trăng mật đối với Khương Minh Hi diễn ra quá bình yên. Đến khi trở lại cuộc sống bình thường, liệu rằng cô còn có thể may mắn vậy không?
- Tôi nghĩ, tạm thời chúng ta nên ngủ riêng, chờ sau này rồi mới ngủ cùng phòng.
Nghe lời nói đầy thiện ý của nam nhân kia, cô thiếu chút nữa kích động quỳ gối xuống đa tạ long ân. Nếu đây là lời thực lòng của hắn, cô không thể không thốt lên rằng: Lục Hạo Doãn thực sự là nam nhân thiện lương.
Có lẽ nào, hắn thực sự thiện lương? Cô nghi ngờ quá nhiều rồi sao? Nhưng mà mặc kệ như thế nào, kế tiếp tới đây không cần phải căng thẳng thần kinh rồi, hề hề, cô tạm thời có thể thể thoải mái sống rồi.
Nhưng là sang ngày hôm sau, cô phát hiện ra mình vui vẻ quá sớm, bởi vì cô đã quên mất một việc trọng yếu, người khiến cô đau đầu duy nhất không chỉ có Lục Hão Doạn mà còn có Trương Mẫn Kinh, bà dì này có thú vui duy nhất là làm cô phiền não.
- Bây giờ vẫn còn trong thời gian nghỉ phép đám cưới, vì sao chạy tới nơi này làm gì?
Vì cảm tạ cô “Hi sinh tính mạng”, dì rất khẳng khái cho cô nghỉ hẳn 10 ngày cho đám cưới, tuy đã khấu trừ đi 4 ngày, thực chỉ còn có 6 ngày. Bởi vì câu lạc bộ từ trên xuống dưới, bao gồm muội muội cô, cô giúp việc… tổng cộng chỉ có 5 thành viên, thiếu một người sẽ lộn xộn ngay tức thì.
- Vị mãnh nam mà dì chú ý đã lâu giờ thấy động tĩnh, hôm nay hắn mở triển lãm tranh ở đây, nếu dì không nắm cơ hội này, sợ rằng không biết bao giờ mới có lại.
Trương Mẫn Kinh có cặp mắt phi thường giăng khắp nơi săn con mồi.
- Dì đi kiếm mãnh nam, sao lôi cháu xuống nước cùng?
- Cháu biết còn gì, cần một người không biết thẹn thùng để làm nền.
- Dì cảm thấy còn cần làm bộ làm tịch nữa sao?
Cô rất hiểu dì mình. Dì đối với mãnh nam không cách nào chống đỡ nổi, tựa như cô với mỹ nam cũng gần như thế. Chẳng qua cô tốt hơn dì 100 lần.
- Nếu cho cháu cơ hội làm người khác ngã gục trên giường, cháu có thẹn thùng?
Liếc dì mình một cái, hừ, dì có thể thừa nhận bản thân háo sắc như vậy thật không có thuốc nào cứu nổi nữa rồi, hiện tại không biết là trong đầu đang muốn làm gì nữa…
A, thật giống y như cô em họ của cô.
- Mà cháu tới nơi này có phải để quyến rũ nam nhân đâu, làm sao ăn mặc yêu mị như thế kia?
Trương Mẫn Kinh nóng tính, một khi không vừa ý là nói ngay
- Chẳng lẽ dì hi vọng người khác phát hiện cháu là vợ Lục Hạo Doãn, cháu sẽ biến thành nhân vật chính, còn dì sẽ thành người trợ lý đi cùng?
Khương Minh Hi đội tóc giả, cô không muốn để người khác nhận ra mình, ăn mặc cũng phóng khoáng hơn, không thích gò bó, như thế người ta mới không nhận ra cô, hơn nữa đây mới là bản tính của cô.
Đúng vậy, lúc này đây, vị trí vợ của Lục Hạo Doãn tuyệt đối hơn vị trí Trương gia tiểu thư, một công ty nhỏ bên cạnh tập đoàn Tài chính lục gia hoành tráng. Nhưng mà, con cháu ăn mặc thế này thật hấp dẫn người khác quá đi.
- Có biết vì sao dì lại chán nản khi cháu mặc váy không?
Mỗi lần chứng kiến cô cháu gái khoe đôi chân thon dài, Trương Mẫn Kinh vô cùng đau đầu. Cô cháu gái này đúng là vật hại nước hại dân, lạnh thế này mà mặc váy ngắn, nó không thấy lạnh sao?
- Cháu thích thì mặc thôi mà gì. Mà dì định cùng mĩ nam đi chỗ nào?
Khương Minh Hi không nhịn được ngáp một cái, đối với những tác phẩm nghệ thuật này cô khiếm khuyết mất sự “hứng thú.” Nếu có thời gian, tiền bạc cô sẽ đầu tư vào thứ gì khác, lãng phí thời gian ở chỗ này làm gì chứ?
- Không thấy dì cháu đang bận rộn sao?
Thật là bận sao? Dì còn có thời gian quan sát phân tích đồ cô mặc, thế mà luôn miệng than bận sao.
Đột nhiên Trương Mẫn Kinh huých khủy tay cô, phản ứng nhất thời của cô là nhìn lên, vội vàng truy vấn.
Kỳ lạ! Dì cô như bị trúng tà, không nhúc nhích, hai mắt chăm chăm nhìn về phía trước
- Con mồi của dì chưa có cắn câu, dì cũng không cần kích động thế chứ?
Cô hung hăng tặng cho dì mình một quyền sau lưng. Nhưng là, toàn thân dì cứng ngắc như tượng đá, thế nào lại dành toàn bộ tâm tưởng cho nam nhân kia vậy? Nhìn theo tầm mắt dì, cô thật sự không nhìn ra một mãnh nam nào phù hợp điều kiện của dì ấy, bởi vì cô chỉ nhìn những người xung quanh đều là nam tử tinh tươm trong vest lịch sự.
- Tiểu Hi…. Lục Hạo Doãn… Chồng cháu..
Trương Mẫn Kinh vất vả thốt ra từng chữ, người thông minh nhìn ra ngay, giờ phút này bà không phải là hưng phấn kích động mà là khϊếp sợ quá độ.
- Sao tự nhiên dì lại nói tới Lục Hạo Doãn?
Khương Minh Hi nhất thời phản ứng chậm, nhưng vài giây sau, ánh mắt nhạy bén của cô đã nhìn thấy nam nhân cô vừa được gả cho vài ngày trước.
Ách! Cô vội vàng quay lưng đi, nam nhân này suýt chút nữa dọa cô vỡ mật. Lúc này nói cô là rùa đen rút đầu cũng không sao cả, ai bảo tính mạng cô giờ nằm hết ở đây, đây mới là điều quan trọng.
- Sao cháu rể lại tới đây làm gì?
Trương Mẫn Kinh cuối cùng bình tĩnh lại sau cơn khϊếp sợ, không phải chồng mình, đương nhiên không cần quá kinh hãi như thế.
- Dì hỏi cháu, cháu hỏi ai? Dì tự tìm mãnh nam đi, cháu kệ dì đó, cháu đi đây.
Nếu cô không muốn bị vạch trần bộ mặt thật, việc thông minh nhất lúc này là chuồn ngay khỏi đây.
Không muốn bỏ mất cơ hội, nhưng không thể một mình ở lại chỗ này, Trương Mẫn Kinh tức giận giậm chân, vội vàng đi đến cửa chỗ Khương Minh Hi đang chờ định rời đi.
Lúc này, cô thật không ngờ có một người cao lớn đã nhìn cô chăm chú, hơn nữa còn là đầu sỏ ngăn chặn cuộc bỏ trốn của dì cháu cô
- A Hạo, tôi nhìn người kia như giống vợ cậu, áo khoác da màu đen với váy ngắn mê người.
Lôi Tân Dương biểu tình như có người vừa đánh boom trước mắt hắn.
Tao nhã cười, Lục Hạo Doãn không chút hoang mang nói:
- Bà xã mình có thói quen ăn mặc kín đáo từ đầu tới chân, hơn nữa tóc của cô ấy ép thẳng, đâu phải xõa tung như kia.
- Tôi hoa mắt sao?
Lôi Tân Dương có chút suy nghĩ dò xét hắn, chẳng qua, người kia từ trước tới nay dẫu thái sơn có sụp xuống thì sắc mặt cũng không đổi nên Tân Dương không thể đoán ra tâm tư của hắn.
- Cậu đương nhiên là hoa mắt rồi, cô ấy sao biết những nơi này.
Kỳ thật hắn biết rõ, nữ nhân kia chính là Khương Minh Hi, dĩ nhiên, diện mạo kia hắn sao nhầm lẫn được, nhưng thật sự là cô sao? Tại sao phải vội vàng rời đi như thế? Cô không phải Khương Minh Hi? Chỉ sợ không có tới một phần vạn khả năng.
- Cậu có định gọi điện cho cô ấy?
- Lúc này chắc cô ấy đang ngủ trưa, tớ nghĩ không nên vì cậu hoa mắt mà quấy rầy cô ấy.
Nếu lúc này hắn gọi điện cho cô, cô sẽ nhận thấy mình không cẩn thận bị phát hiện, từ nay về sau đối với hắn sẽ đề cao cảnh giác, chuyện sẽ thành thế nào? Đánh rắn động cỏ, hắn sẽ khó tiến tiếp.
- Giác quan thứ sáu nói cho tớ biết, rõ ràng cậu đang âm mưu gì.
Mặc dù người này tâm tư không dễ lộ ra ngoài, nhưng dù sao cũng là bạn tốt lớn lên bên nhau, Lôi Tân Dương ít nhiều ngửi ra mùi tin tức.
Không trả lời, Lục Hạo Doãn đưa ánh mắt nhìn vài bức tranh, Lôi Tân Dương đương nhiên không dễ dàng buông tha hắn như thế, tiếp rục líu ríu quấn bện quanh hắn không rời.
Lúc này đây một tiếng nói vang lên, nguyên lai nhân vật chính của buổi triển lãm – Nguyên Diệc Thánh có mặt, bởi vì Tập đoàn Lục Thị lần này là đơn vị tài trợ nên Lục Hạo Doãn được mời tới tham dự, đương nhiên, trong trường hợp này phải lôi kéo Lôi Tân Dương tới giúp đỡ vì hắn am hiểu nghệ thuật, hơn nữa, Lôi Tân Dương rất thích sưu tầm tác phẩm nghệ thuật, hắn tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này.
- Cậu muốn qua chào hỏi?
- Không cần, buổi tối mọi người sẽ gặp nhau trong bữa ăn, cậu cũng đứng lên đi?
- Phu nhân của cậu có chuyện gì sao?
Lôi Tân Dương cảm thấy có điều không hay quanh Khương Minh Hi.
- Vợ tớ không có thói quen giao thiệp với người xa lạ.
Phải không? Hiện tại hắn cũng không xác định được. Cô đúng là khiến người khác ngạc nhiên hết lần này qua lần khác. Nếu không phải trái tim quậy cường, chắc khó bảo toàn trước cô. – Còn nữa, cậu không cần hứng thú như thế với vợ của tôi đây, lại làm cho Tâm Tâm – chị dâu nhỏ ghen đó.
Ghen tuông cũng tốt, hắn chẳng qua thuận miệng nói thế, nhìn bộ dạng mập mờ của Lôi Tân Dương, Lục Hạo Doãn giận run, hắn đối với mình có vẻ thích thú là thế nào chứ!
Không hiểu tên bạn tốt này nghĩ cái gì? Chẳng qua hắn vô ý giải thích, Khương Minh Hi là vợ hắn, hắn có trách nhiệm bảo vệ cô, chiếu cố cô, không cho những người khác làm phiền vợ mình.
Bữa cơm gặp mặt tối nay Lục Hạo Doãn vắng mặt, đơn giản là vì Khương Minh Hi.
Bộ dạng buổi chiều của cô và buổi sáng như không có chút liên quan nào tới nhau? Đến tột cùng cô là dạng nữ nhân nào?
Vấn đề này không dưới một lần làm hắn nhức đầu, hắn suy nghĩ, sau đó canh chừng tan sở là về, cho mình một lí do quang minh chính đại – về giúp vợ nấu bữa tối.
Khi hắn về, cô không có ở nhà, vậy có phải lúc đó là cô ở triển lãm không? Nếu là hắn, lúc rời triển lãm đi, chắc chắn sẽ về nhà đề phòng có người kiểm tra đột kích.
Chẳng lẽ cô cho rằng cô không bị lộ tung tích sao?
Chẳng lẽ cô không thấy hắn, không phải, nếu không phải thấy hắn sao lại vội vã rời đi? Cô không dám ngóc đầu quay lại, nhanh chóng bỏ về, rốt cuộc như nào.
Cởϊ áσ khoác, cất cặp vào trong thư phòng, Lục Hạo Doãn thư giãn thân mình trong nước ấm, sau đó mang tạp chí ra phòng khách ngồi, thấy bên cửa sổ, bên ghế tựa có một cái gối ôm rớt xuống đất, hắn không tự giác nhíu mày nhặt lên, để nó về chỗ cũ
Hắn không phải loại người sạch sẽ thái quá, chỉ là ưa mọi chuyện đâu vào đấy, bởi vì không có quy củ, sinh hoạt sẽ hỗn loạn, hỗn loạn sẽ dẫn đến không có hiệu suất, đối với một người mang trên vai gánh nặng một tập đoàn lớn như hắn, thời gian là tiền bạc, hắn phải tiết kiệm từng giây từng phút, bởi vậy mọi chuyện đều phải nằm trong kế hoạch, kể cả việc kết hôn và sinh con.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ghế sofa Poltrona Frau [1] màu trắng khảm đá quý của Ý. Bản tính hắn thích những vật cao quý ưu nhã, vốn hắn lựa chọn vật này cũng vì Khương Minh Hi, thế nhưng, cô lại trái ngược toàn bộ những gì mà hắn nghĩ.
Hắn chán ghét tình hình này, nhưng lại lạ một điểm, từng tế bào trong cơ thể hắn lại đang hưng phấn nhảy nhót, là thứ cảm giác chưa bao giờ có, cô quả thật khơi mào lòng hiếu kỳ trong hắn.
Cuối cùng hắn ngồi một mình ở ghế sofa hồi lâu. Đây là lần đầu tiên hắn chờ đợi một nữ nhân, hắn không nhịn được phỏng đoán, cô sẽ có phản ứng gì? Không để ý thời gian trôi bao lâu, 3h sau, 9h30’, từ ngoài cửa mới truyền tới động tĩnh, một lát sau, Khương Minh Hi với dáng vẻ mệt mỏi đi vào.
- Em đã về.
Lục Hạo Doãn nở nụ cười ấm áp thân thiết.
- Ách, xin lỗi, anh nói tối nay có cơm khách, tôi nghĩ anh không về nên về muộn thế này.
Ánh mắt cô hiện lên sự bất an, thật không đoán được hắn sẽ ở nhà. Cảm giác không ổn, cô như sắp kiệt sức, hắn lại nhàn nhã thong dong.
Vì cô lo lắng hắn gọi điện về mình không có nhà, cho nên lúc rời phòng tranh liền tiến quay về văn phòng, dì cô đương nhiên mừng rỡ sai cô làm việc, nghĩ nhanh thôi, ai ngờ làm tới tận giờ.
- Em còn đang trong thời gian nghỉ của trăng mật, làm sao tôi để em ăn tối một mình được?
- Tôi ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, dì gọi tôi qua hỗ trợ, cuối tuần có sự kiện mà nhân lực thì ít quá, hôm nay tôi phải xử lý hết mấy chuyện, thời gian ăn cơm cũng chưa có.
Lời của cô có phải nhiều quá không? Không còn cách nào khác, hiện tại cô mệt quá rồi, lại còn đói bụng nữa, bữa tối chỉ có một miếng sandwich và ly trà sữa, dì thật là ngược đãi nhân viên a.
- Em đi tắm trước đi đã.
Gật gật đầu, cô khẩn trương lao về phòng tắm, tình hình thân thể của cô không thích hợp đối mặt với hắn.
Tuy rằng căn nhà này gần trăm mét vuông, nhưng vẻn vẹn hai phòng, phòng ngủ lớn gấp đôi phòng khách, đại khái là suy tính đến tiện ích người sử dụng, phòng khách cũng có nhà vệ sinh, đương nhiên bồn tắm ở phòng này kém xa so với phòng ngủ.
Nếu mỗi ngày tan tầm về có thể nằm trong này hưởng thụ một lúc, thật sự là rất hạnh phúc!
Đương khi Khương Minh Hi say mê với hạnh phúc của cô, Lục Hạo Doãn vô thanh vô thức xâm lấn phòng khách.
Hắn biết hành vi này của mình thất lễ, là việc hắn không nên làm, nhưng hắn không nhịn được, chẳng lẽ hắn muốn nhân cơ hội này tìm chứng cớ, xác nhận cô hôm nay có ở phòng tranh không?
Không! Hắn sẽ không nhân cơ hội làm chuyện ấy. Vậy là hắn muốn gì? Hắn không rõ lắm, có lẽ là muốn nhìn nàng trong bộ dạng không phòng bị.
Trong phòng tràn ngập một luồng khí ngọt ngào, như thế này thật ngoài ý nghĩ của hắn, bởi vì hình ảnh mềm mại này của Khương Minh Hi với hình ảnh lúc ở triển lãm, hoàn toàn khác nhau.
Không đếm xỉa đông tây nữa, ánh mắt hắn bị hấp dẫn bởi 1 vật trên bàn trang điểm – điện thoại di động.
Hắn làm một việc rất không đúng với phong cách của mình, cầm điện thoại của cô lên, màn hình điện thoại là hình cô đang mặc áo tắm rất đáng yêu. Nữ nhân này tuyệt đối không phải hình ảnh mà hắn nhận thức về Khương Minh Hi.
Thả di động xuống chỗ cũ, hắn đi đến bên cửa sổ, lẳng lặng chờ người trong phòng tắm đi ra.
Thật thoải mái a! Khương Minh Hi lười biếng tiêu sái đi ra, đương nhiên cô định đến bên cửa sổ… đang định lau tóc thì bị dọa cho rớt khăn xuống thảm.
- Xin lỗi đã dọa em.
Lục Hạo Doãn tao nhã đứng trước mặt cô nói, ánh mắt cố không chú ý tới áo tắm màu đỏ khoác trên thân thể cô. Màu đỏ thực sự rất thích hợp với cô, khiến cô càng trở nên kiều diễm gợi cảm. – Tôi gõ cửa, nhưng không có đáp lại, tôi liền tự mở cửa vào. Bụng của tôi réo nãy giờ, muốn hỏi em có thể cùng tôi ra ngoài ăn không?
- Anh chưa ăn tối sao? Anh chờ tôi chút, tôi thay đồ.
Cô vội vàng cầm lấy đồ chuẩn bị để ở bàn trang điểm quay lại nhà tắm, tuy rằng hắn ở phía sau nói theo cô không cần gấp gáp, nhưng là chưa đầy một phút đồng hồ cô đã thay xong xuôi. Cô hại hắn chưa ăn tối, trong lòng khó tránh khỏi băn khoăn.
Sau đó bọn họ đi tản bộ tìm đồ ăn nhét đầy bao tử, đi ngang qua vài tiệm tạp hóa một nhà là nhà bác Khương bán vịt, may mắn quá rồi, trời lạnh như thế này, ăn vịt là hợp nhất, thấy mắt cô đăm đăm, nước miếng chảy ra cả, nhưng Lục Hạo Doãn rất để ý chỗ dùng cơm, cho nên sau cùng cả hai ngồi thoải mái ở quán cafe yên tĩnh.
Bọn họ uống café ăn bánh sandwich.
- Sandwich ăn không ngon sao?”
- Không có, ngon mà.
Một buổi tối ăn liên tục hai cái sandwich, dù là mỹ vị thế nào cũng khó nuốt. Chẳng qua, không thể khước từ thịnh tình, đành đồng ý.
- Nhưng em đang nhíu mày.
Hắn hiếu kỳ. Cô tuyệt đối không phải là dạng nhu mì, nhưng sau lớp mặt nạ này là gì? Hắn muốn tìm hiểu cho tới cùng.
- Tôi có nhíu mày sao?
Trải qua một ngày mệt mỏi, nếu lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, chắc cô chuyển qua đi đóng kịch, diễn phim quá.
- Đúng thế, em đang có chuyện, em luôn có thói quen che giấu một mình sao?
- Tôi… Tôi không hiểu ý anh.
Có phải là cô bị lộ? Hắn phát hiện cô trong ngoài không đồng nhất sao?
- Em chưa bao giờ nói lên ý nghĩ của bản thân.
- Tôi có chuyện gì?
Cô chỉ biết, nam nhân này tuyệt đối không giống vẻ bên ngoài ôn hòa vô hại, hắn phi thường nguy hiểm, từ giờ trở đi, cô phải thận trọng từ lời nói tới việc làm.
Hắn lắc đầu nói không phải. Bởi vì hắn biết xoay quanh chủ đề này sẽ không đưa ra đáp án gì. Trước mắt, cô biết sẽ chỉ còn cách đánh du kích với hắn, tuyệt đối không thành thật thẳng thắn với hắn.
Không vội, cô ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, còn sợ hắn không tìm thấy cơ hội bức cô sao?
Khí lạnh bỗng dưng vây kín người. Chỗ này rất lạnh sao? Nhưng ở đây ấm mà, tại sao toàn thân cô lại nổi da gà?
Không biết, chỉ có một điều có thể khẳng định, cảm giác bất an này đến từ nam nhân đối diện kia.
Bệnh đa nghi của cô quá nặng, kỳ thật mà nói, hắn chỉ từ tốn quan sát cô, có phải cô cho rằng ai cũng có thói quen quan sát như cô?
Thoải mái tinh thần chút đi, nếu không cô sẽ rất nhanh bị suy nhược tâm thần mất.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ác Chất Lão Công
- Chương 2