“A ha, nhắc tới thiếu gia nhà chúng ta, không ai là không hay, không ai là không rõ, nhắc tới thủ lĩnh của Hoàng Sơn Ngũ Bá, thật đúng là uy danh truyền xa, không những võ nghệ cao cường, nội công thâm hậu, mà cơ thể lại cường tráng cao lớn, ngọc thụ lâm phong …”
Quây đầy một chiếc bàn là một nhóm tôi tớ đang ngồi tán chuyện với nhau, một tên phó dịch đang hăng say nói, nước miếng văng tứ tung, lập tức bị Trấn Giáp đưa ra vài câu nói mát, hừ, thiếu gia nhà hắn năm ngoái hù mấy cô nương, việc này vốn là bí mật, đã sớm lọt vào tai của mật thám nhà y, tưởng nói khoác lừa người mà được sao? Trấn Giáp bèn nói ra, hoàn toàn không chút che giấu, không những vậy còn thêm vài câu châm chọc:
“Đúng vậy, thiếu gia nhà ngươi thân hình cao lớn, khuôn mặt dữ tợn như hùm như hổ, bởi vậy ngươi nói hắn là anh hùng hào kiệt quả không sao, nhưng nói hắn ngọc thụ lâm phong thì quả là quá mức phóng đại rồi.”
Phó dịch của Hoàng Sơn Ngũ Bá nghe vậy lập tức á khẩu, bởi quả thật, tướng mạo thiếu gia nhà hắn chỉ có thể dùng từ ‘đặc biệt ’ để mà hình dung, nhưng là đặc biệt dọa người, cho nên mới xảy ra chuyện thương tâm hồi năm ngoái, khiến thiếu gia suýt chút nữa không gượng dậy nổi, ngày ngày thiếu gia mượn rượu giải sầu, uống tới khi say khướt mới thôi, hơn nữa lại còn lầm bẩm, cả đời này quyết nhớ kỹ sẽ không bao giờ cứu nữ nhân nữa làm phó dịch hắn đây nghe xong mà đau lòng muốn khóc.
Tên tôi tớ của môn phủ khác lên tiếng:
“Phải a, phải a, thiếu gia nhà ngươi mặt mày dữ tợn, nghe nói đã dọa không ít cô nương nhà người ta, còn có người kể rằng, thiếu gia nhà ngươi lần trước ra tay nghĩa hiệp, đánh đuổi đạo tặc cứu mấy cô nương, ấy vậy mà mấy cô nương ấy lại tưởng hắn là thủ lĩnh đạo tặc, sợ tới nỗi té xỉu, nói tới ngọc thụ lâm phong chỉ có thiếu gia nhà ta là xứng đáng”.
Hừ, ngọc thụ lâm phong? Hừ lừa người nào thì được chứ lừa người tinh anh như Trấn Giáp y đây sao có thể? Thế là Trấn Giáp dội cho hắn vài gáo nước lạnh:
“Quả đúng thiếu gia nhà người lớn lên ngọc thụ lâm phong, có điều chẳng qua chỉ là bình hoa di động, là gối thêu hoa mà thôi, ngắm được chứ không dùng được, thiếu gia nhà ngươi làm gì có tên trong một trăm người võ công danh chấn thiên hạ?”.
Thế là một tên phó dịch khác lập tức chen vào, tại sao bọn họ lại phải máu lửa hào hứng như vậy ư, phải biết rằng tôi tớ dựa hơi chủ, chủ nhân của bọn chúng càng uy danh bao nhiêu, bọn họ bên ngoài càng uy phong bấy nhiêu.
“Không bằng nói tới viên chủ nhà ta, không những dung mạo tuyệt vời mà võ công cũng siêu phàm, không những anh tuấn tiêu sái mà kiếm thuật cũng hàng nhất đẳng…”
Câu này lại càng khó chấp nhận hơn, khóe miệng Trấn Giáp lại càng nhếch lên khinh bỉ:
“Viên chủ nhà ngươi lần trước trồng hoa thế nào, lại thành chính mình trúng độc, khiến cả võ lâm được một phen cười vỡ bụng, không những vậy còn bị rất nhiều cô nương cho vào danh sách những nhân vật quyết không lấy làm chồng, ai bảo hắn trúng độc, liền sau đó ôm cẩu phát tình.”
Phó dịch nghe vậy, lập tức ai oán kêu to: “Ai nha! Nhỏ giọng, mau nhỏ giọng một chút, Giáp ca, làm ơn chừa cho viên chủ nhà ta chút mặt mũi đi, tất cả đều tại cái thứ hoa quỷ quái kia, làm viên chủ nhà ta mất ý thức, khiến viên chủ thấy cẩu liền ôm, thật dọa không ít cẩu nha, có điều viên chủ nhà ta là bị hại.”
Trấn Giáp liếc mắt xem thường, bị hại? Hừ, nói vậy mà cũng nói được, kẻ bị hại phải là mấy chú cẩu mới đúng.
Một người khác liền không bỏ lỡ cơ hội chen vô, hắn năm nay mới có tư cách ngồi ở cái vị trí này, được quyền kể tới sự nghiệp hô phong hoán vũ của chủ nhân hắn, bởi vậy hắn tuyệt đối không để xảy ra điều gì sơ sót.
“Khái khái, cuối cùng thì cũng tới lượt ta nói, ta muốn kể đến cung chủ nhà ta, cung chủ nhà ta diện mạo hiên ngang, uy phong lẫm liệt, thật không thiếu cô nương điên đảo, không ít cô nương còn muốn hiến dâng…”
Trấn Giáp chuyển mắt tới phía tên phó dịch năm nay mới có tư cách ngồi tham gia cái bàn này.
“Có điều, người ta đồn đại rằng cái kia của cung chủ nhà ngươi không có lông, hơn nữa còn siêu nhỏ?”
“Oa! Có đúng vậy không? ” Nghe tới đây, một loạt người trợn mắt kêu to.
Tên phó dịch mặt đỏ dừ, còn Trấn Giáp dạt dào đắc ý nhìn hắn, muốn qua mặt mật thám của y, hắc hắc, không có khả năng!
Nhóm phó dịch tôi tớ huyên náo một hồi, Trấn Giáp lên tiếng trấn áp: “Yên lặng nào, thế ngày hôm nay còn có kẻ nào muốn đem chủ nhân nhà mình ra so sánh với chủ nhân của ta?”
Bốn phía đều lặng thinh tới mức hiện giờ nếu có chiếc kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng, Trấn Giáp dạt dào đắc ý nở nụ cười:
“Vậy có thể tuyên bố, chủ nhân nhà ta lần thứ hai đăng quang ngôi vị nam nhân uy phong anh tuấn nhất thiên hạ.”
Tất thảy những người khác đều ủ rũ cúi đầu, bảo chủ Thiên Ưng Bảo Trấn Lan Ưng hiện tại chính là minh chủ võ lâm, võ công thiên hạ đệ nhất, anh tuấn hào kiệt, hơn nữa còn là một người khí khái hào sảng, ngay khi tiếp nhận ngôi vị minh chủ võ lâm lập tức ra tay trừ diệt gian ác, bắt không biết bao nhiêu kẻ trộm nổi danh.
Trấn Lan Ưng là một nhân vật vô cùng nổi tiếng, đến nỗi ngay cả những cô nương phương xa cũng viết thư bày tỏ lòng ngưỡng mộ, Thiên Ưng Bảo mỗi ngày phải nhận tới hơn trăm bức thư, Trấn Lan Ưng có thể nói là một nam nhân mà nữ nhân ngưỡng mộ mơ tưởng, lão nhân và hài nhi có thể cậy nhờ.
“Các người đừng nên ủ rũ nữa, bảo chủ nhà ta là một nam tử hán đại trượng phu từ cổ chí kim chưa từng có ai sánh bằng, là một đại nhân vật nghìn năm mới có một người mà thôi, hắc hắc~ ”.
Trấn Giáp lộ ra vẻ mặt vô cùng đắc ý, thư thái đứng lên, những kẻ còn lại ngồi đó ngước đầu nhìn y, vẻ mặt vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tỵ, có một vị chủ nhân tốt như vậy, thảo nào Trấn Giáp bước đi thật là oai phong.
“Giáp ca, Thiên Ưng Bảo còn thiếu người không?”, một kẻ hỏi.
Mặt Trấn Giáp chỉ thiếu điều trở thành vô cùng đắc ý vênh váo:
“ Đừng trách Giáp ca ta không nể tình các ngươi, muốn vào Phi Ưng Bảo chúng ta thì các kỹ năng đều phải tinh thông, các người hiện tại tuy cũng tốt, nhưng vẫn còn chưa đạt, thôi thì theo ta học hỏi, lúc nào Thiên Ưng Bảo thiếu người, ta sẽ nói cho các ngươi hay .”
Trấn Giáp uy phong tiêu sái rời đi, gió bên ngoài thổi tới khiến y vô cùng khoan khoái, theo hầu chủ nhân thật là thống khoái, ra ngoài người ta cứ một câu Giáp ca, hai câu Giáp ca, nghe thật là sướиɠ cái lỗ tai.
Đúng lúc này, một tiểu tôi tớ của Thiên Ưng Bảo chạy tới hét to:
“Giáp ca, giáp ca, có việc a~”
Trấn Giáp vung tay tát tên tiểu tử này một phát lật người:
“Cái bộ dạng của hốt hoảng của ngươi trông thật giống thổ phỉ, Thiên Ưng Bảo chúng ta là phải có khí chất, có hiểu không hả?”
Tên tiểu tôi tớ bị đánh, đau tới chảy nước mắt, thế nhưng không dám oán thán, chỉ thấp giọng nói: “Nhưng…nhưng là ác bà bà tới rồi!”
“Trời ơi! Vậy sao ngươi không nói sớm. Mau…phải mau trở về, nhanh nhanh một chút”.
Vừa nghe thấy ba chữ “Ác bà bà ”, Trấn Giáp sắc mặt đại biến, vội vã chạy thục mạng, so với tên tiểu tôi tớ lúc nãy, còn kém khí chất hơn, thế nhưng tiểu tôi tớ chỉ dám lầm bầm trong miệng, nào dám phát ngôn thành lời.
“Duyệt Dương trang chủ cùng muội muội tới chơi, mau mau mở đại môn nghênh tiếp”.
Nhắc tới trang chủ của Duyệt Dương sơn trang Võ Duyệt Dương, trong giới võ lâm không mấy có danh tiếng, bởi Võ Duyệt Dương không có tên trong danh sách năm trăm cao thủ võ lâm, hơn nữa Duyệt Dương sơn trang, tuy rằng phong cảnh hữu tình, đông ấm hạ mát, hơn nữa gia tài cũng vào hàng tương đối khá, thế nhưng cũng không đến mức khiến người ta biết tới danh tiếng cùng ngưỡng mộ tới vậy.
Danh tiếng của Võ Duyệt Dương trong chốn võ lâm nổi như cồn là có lý do, bởi y có một muội muội sinh đôi là Duyệt Tâm, là một đệ nhất mĩ nhân nổi tiếng toàn võ lâm, đồn rằng, nếu ai gặp Duyệt Tâm, là nam nhân sẽ vì sắc đẹp đó mà bủn rủn cả chân tay, là nữ nhân sẽ tủi thân rằng mình vô cùng xấu xí, chỉ có thiếu điều là tự tử mà thôi.
Mỹ nhân đệ nhất, đương nhiên là không thiếu kẻ cầu thân, Duyệt Dương sơn trang xe ngựa ngày đêm ra vào như nước, bởi vậy địa danh Duyệt Dương so với Hoàng Hà, Trường Giang còn nổi danh gấp bội phần, mỹ cảnh nổi tiếng sao có thể sánh bằng cái mỉm cười của mỹ nhân?
Có điều, mỹ nhân bao giờ cũng có ác long trấn giữ, mà con ác long khủng bố người ta đó không ai khác chính là ca ca của Duyệt Tâm – Võ Duyệt Dương.
Võ Duyệt Dương tuy rằng cao bằng muội muội, ngũ quan hình thể gần như tương đồng với muội muội song sinh, thế nhưng nụ cười của Duyệt Tâm khiến lục cung mất đi nhan sắc, còn cái điệu cười thản nhiên lạnh lùng của Võ Duyệt Dương khiến đại môn đông kết vì hàn khí, mùa hè đổ tuyết, thanh âm Duyệt Tâm mềm mại dễ nghe, thật giống hoàng anh ca hót, còn thanh âm của ca ca nàng ấy khi cất thêm mang theo lạnh lùng cùng tiếu ý, với ngoa ngữ gian xảo sẽ khiến cho loại động vật trỗi dậy bản năng sinh tồn mà mau mau chạy trốn.
Trấn Lan Ưng là nam tử hán đại trượng phu đệ nhất trong thiên hạ, bởi vậy cô nương xứng đáng đứng bên cạnh Trấn Lan Ưng , không ai khác chính là Duyệt Tâm, người người đều công nhận như vậy, đương nhiên trừ…Võ Duyệt Dương.
Đại môn vừa mở, tôi tớ trong bảo vội vã chạy ra cung kính nghênh đón Võ Duyệt Dương, thế nhưng Võ Duyệt Dương vừa bước qua cửa đã dùng ngón tay thon gầy nhẹ lướt qua cửa, Trấn Giáp toàn thân run lên khi nhìn thấy trên tay Võ Duyệt Dương là một chút bụi bám vào, quả xứng danh Ác bà bà, hắn căn bản là muốn tới Thiên Ưng Bảo phá đám, mà không chỉ tới có một lần, mà nhiều lần.
Nếu không phải là vì hôn sự của chủ nhân, nếu không phải vì Duyệt Tâm đẹp tới vậy, xứng đáng làm phu nhân của bảo chủ, vậy mỗi ngày y sẽ được nhìn ngắm mỹ nhân, thì Trấn Giáp sao có thể nhân nhượng? Quan trọng hơn nữa chính là, trong tâm khảm y, y luôn sùng bái bảo chủ của y, y nhất định phải tận lực cố gắng, thúc đẩy Võ Duyệt Tâm về làm phu nhân bảo chủ, khiến cho nữ nhân xinh đẹp nhất thế gian về làm bạn với bảo chủ.
“Thiên Ưng Bảo đáng lí ra phải không có lấy một hạt bụi mới đúng, tại sao lại có nhiều bụi thế này?”
“Thật…thật xin lỗi, ta lập tức sai người tới lau.”
Trấn Giáp trong bụng đem Võ Duyệt Dương mắng đến cẩu huyết lâm đầu, thế nhưng dù có vả vào mồm y, y cũng quyết không nói ra thanh, y lập tức sai người đi lau cửa.
(Cẩu huyết lâm đầu
Theo mê tín dị đoan trước đây, nếu cẩu huyết dính trên đầu yêu nhân, thì sẽ làm cho yêu pháp mất tác dụng. Về sau được dùng để tả sự mắng chửi rất hung dữ khiến cho người bị mắng chửi giống như yêu nhân bị nhiễm phải cẩu huyết trên đầu, không có cách gì chống đỡ, bất lực không làm gì được.)
Võ Duyệt Dương nhẹ nhàng ngồi xuống trên chiếc ghế của chủ nhà, tôi tớ vội vã dâng trà thượng đẳng, hắn nhấc chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi nhẹ nhàng buông chén xuống, cái hành động vô cùng dịu dàng mềm mại này khiến cho kẻ đã có kinh nghiệm bao lần tiếp đãi hắn là Trấn Giáp lập tức hiểu ý.
“Mau thay trà, thay trà.”
Trấn Giáp vừa hô thay trà, tôi tớ lập tức dâng chén trà mới, có điều Võ Duyệt Dương vừa mới nhấp một ngụm cũng lại nhẹ nhàng đặt xuống, Trấn Giáp vội móc tiền của mình ra, thét tôi tớ mau đi mua trà.
“Mau đi mua loại trà quý nhất, nhớ là phải quý nhất rồi lập tức trở về đây!”
Trà thượng đẳng nhất cuối cùng cũng được dâng lên, Võ Duyệt Dương cuối cùng cũng thỏa mãn, tạm hài lòng. Hắn nhấp vài ngụm trà, ngón tay trắng nõn khẽ di trên chén trà.
“Tại sao khách nhân tới đã lâu rồi mà không thấy chủ nhân bước ra tiếp đãi?”
Trấn Giáp nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng thì cũng đi tới cái vấn đề trọng yếu nhất, đó chính là bảo chủ vĩ đại của y tại sao còn chưa ra tiếp đãi khách nhân, Trấn Giáp trả lời mà ánh mắt đảo loạn lên, rõ ràng là y đang nói dối.
“Bảo chủ hiện tại chưa quay về bảo, thỉnh trang chủ chờ trong chốc lát.”
Võ Duyệt Dương ánh mắt trầm xuống, khóe miệng gợi lên tiếu ý đầy bí hiểm:
“Không phải là vì nghe ta tới nên đã khẩn cấp ra bảo rồi chứ?”
“Không, không phải như vậy, Võ trang chủ hạ cố tới chơi, đó là vinh hạnh cho Thiên Ưng Bảo, có khách quý như vậy tới chơi, bảo chủ của chúng tôi nhất định gấp gáp trở về.” Trấn Giáp vừa nói, nước miếng tung bay, phải lo yên ngoại thất đã rồi mới lo tới nội thất được.
“Hừ, thật là khẩu thị tâm phi”. (khẩu thị tâm phi: nói một đằng, nghĩ một nẻo )
Võ Duyệt Dương quay đầu đi, ánh mắt âm lãnh hạ xuống, vẻ mặt như đang suy nghĩ. Trấn Giáp vội vàng tiến vào nội thất, kỳ thực Trấn Lan Ưng đúng là vẫn ở trong bảo, có điều y vừa nghe thấy Võ Duyệt Dương tới, liền thật sự muốn ra khỏi bảo.
“Bảo chủ, ngài đang làm gì vậy?” Vừa mở cửa phòng của Trấn Lan Ưng , Trấn Giáp thiếu chút nữa bị hù chết.
Y thấy Trấn Lan Ưng mở cửa sổ, chẳng lẽ ngài ấy định tẩu thoát qua đường cửa sổ? Thế là y vội vã chạy tới, giữ tay áo Trấn Lan Ưng lại, nếu bảo chủ không ra ngoài tiếp khách, y thật sự sẽ thê thảm.
“Bảo chủ ở đây cách xa mặt đất nhiều lắm.”
“Chỉ cách mặt đất mười thước mà thôi, có nhảy cũng không chết người, tiếp Võ Duyệt Dương mới có thể chết người”.
Trấn Lan Ưng vẻ mặt thống khổ, khắp thiên hạ, y trời không sợ, đất không sợ, nhưng ngay từ cái ngày đầu tiên gặp Võ Duyệt Dương, y đã biết trên thế gian này y có một cường địch, một kẻ xung khắc với y, nụ cười hào sảng của y, hắn nghe xong liền phán là chói tai, y đành hãm bớt tiếng cười lại, thì bị hắn mỉa mai rằng tiếng cười của y thật giống kẻ tiểu nhân bỉ ổi.
Y ở trước mặt hắn, cười không dám cười, nói không dám nói, bỗng nhiên y trở thành một tiểu hài tử tay chân thừa thãi luống cuống không biết làm gì, chỉ cần thấy hắn là y cảm thấy toàn thân dường như không ổn, quả thật là y rất thích Võ Duyệt Tâm, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc nếu thành thân với Võ Duyệt Tâm, y sẽ mãi phải dây dưa với Võ Duyệt Dương cả đời, y liền cảm thấy cuộc sống sau này chỉ toàn một màu hắc ám, không có lối thoát.
“Bảo chủ, nếu ngài không ra, Võ Duyệt Dương sẽ nghĩ ngài sợ hắn.” Xem ra nói chỉ vô dụng mà thôi, Trấn Giáp quyết định dùng chiêu khích tướng.
Trấn Lan Ưng thống khổ vạn phần thừa nhận, y vốn là một nam nhân hào sảng, khi ở cùng với Võ Duyệt Dương lại trở thành một kẻ phải thận trọng lời nói trước sau, quả thật là khốn khổ dằn vặt vô cùng.
“Ta sợ hắn, phi thường, phi thường sợ hắn”.
“Bảo chủ, chí khí, người hãy phát ra chí khí của bảo chủ Thiên Ưng Bảo đi.” Khích tướng không được, thôi thì phải động viên vậy.
“Ta không có chí khí, sao có thể có được chứ! A Giáp, ngươi đừng ngăn ta, ta phải mau trốn, nếu không đợi lát nữa hắn tới, ta muốn trốn cũng không kịp.”
Biểu tình trên mặt y chính là của kẻ mau mau muốn chạy trốn, ai cũng không ngăn được, thế nhưng lúc này, cửa phòng bị mở ra, Võ Duyệt Dương vẻ mặt băng lãnh nhìn cái kẻ đã đặt một chân lên bệ cửa sổ Trấn Lan Ưng, lạnh lùng nói: “Ta tới rồi, ngươi không cần chạy trốn nữa”.
Thực sự là xấu hổ a, bị bắt gặp trong hoàn cảnh này, Trấn Giáp vội vã phân trần: “Bảo chủ nhà chúng ta thấy khách quý nên mới vội vàng….”
Võ Duyệt Dương lạnh lùng tiếp lời “Nên mới vội vàng nhảy cửa sổ chạy trốn?”
Trấn Giáp cái khó ló cái khôn, vội vã nêu lên lý do mà không ai tin nổi, nhưng nói chúng trước mắt cứ vượt qua tình cảnh khó khăn này đã.
“Không, không, đương nhiên là không phải rồi, bảo chủ là vì thấy phía dưới kia có một đóa hoa vô cùng kì lạ, ngài ấy muốn hái để khách quý thưởng thức, ngài xem bảo chủ đang chuẩn bị nhảy xuống để hái hoa.”
“Hái hoa ư?”
Võ Duyệt Dương tới gần, Trấn Lan Ưng lúng túng xấu hổ, chẳng phải hắn vừa mới bị người ta nhìn thấy cảnh y định nhảy cửa sổ chạy trốn đó sao, thật là mất hết tự tôn của nam tử hán đại trượng phu, vốn y định kiếm chuyện gì đó nói để làm dịu không khí căng thẳng này, thế nhưng đột nhiên Võ Duyệt Dương lợi dụng lúc Trấn Lan Ưng không đề phòng cảnh giác, đã tàn nhẫn ra tay đẩy cho y một phát, khiến y té nhào xuống dưới.
Võ Duyệt Dương cũng không thèm nhìn xuống dưới xem tên nam nhân bị hắn đẩy ngã ra sao mà thản nhiên xoay người nhìn Trấn Giáp, Trấn Giáp thề rằng, hắn thấy rõ trong mắt Võ Duyệt Dương ánh lên tà ý, Trấn Giáp trợn lồi mắt, mồm há hốc, quả nhiên không hổ danh ác bà bà tâm địa độc ác, thản nhiên đẩy bảo chủ ngã xuống dưới, Ác bà bà! Võ Duyệt Dương hắn quả thật là Ác bà bà!
“Bảo chủ…ngài….ngài có ổn không?”
Trấn Giáp vừa len lén nhìn sắc mặt của Võ Duyệt Dương, vừa nhỏ giọng hỏi thăm bảo chủ của y, tuy rằng bảo chủ nhà y võ công cao cường, thế nhưng là bị đánh lén nha, may mắn nhất thì cũng ngã gẫy chân.
Trấn Lan Ưng ở phía dưới hô với lên:
“Không….không sao.”
“Vậy đã bắt đầu hái hoa cho ta chưa?”
Võ Duyệt Dương vẫn có thể ra cái lệnh này sao? Trấn Lan Ưng ngồi trên mặt đá thở dốc, ban nãy thiếu chút nữa là chân của y coi như phế bỏ, Võ Duyệt Dương thật là tâm địa thâm độc, ra tay không chút lưu tình.
Trấn Lan Ưng vì cố nén đau đớn mà hốc mắt đã ngập nước, thế nhưng y cũng không dám lờ đi, không trả lời câu hỏi của Võ Duyệt Dương, không có cách nào khác, chỉ đành ngồi thở dốc một lát rồi trả lời: “ Được, ta lập tức đi hái hoa”.
Trấn Lan Ưng hết nhìn bên trái lại quay qua bên phải, trong ngực nén xuống một cơn sợ hãi, phía dưới này chỉ toàn đá là đá, bốn phía hoàn toàn trụi lủi, sao có thể moi ra hoa ở cái chốn này chứ? Y biết hái hoa ở đâu mà mang tới cho Võ Duyệt Dương xem?
Có điều, Trấn Giáp cũng đã lường được tình hình, lập tức sai người chạy đi mua loài hoa quý nhất mang tới đây, len lén chuyền xuống phía dưới cho Trấn Lan Ưng theo đường cửa sổ, Trấn Lan Ưng mặt mũi tèm lem, người đầy bụi đất, cầm một bó hoa mà y chưa từng thấy bao giờ mang lên cho Võ Duyệt Dương xem, hơn nữa còn cẩn thận cười cười, có thể thấy có bao nhiêu nịnh nọt đều hiện hết lên trên mặt.
“Chính là loại hoa này, Duyệt Dương, ngươi ngạc nhiên không?”
Võ Duyệt Dương cầm bó hoa lại gần, ngó bên trái một chút, lại ngó bên phải một chút, khiến Trấn Lan Ưng đứng coi mà toát mồ hôi vì sợ hắn nhìn ra được mánh khóe của y.
Nhìn một hồi lâu, Võ Duyệt Dương thản nhiên nói: “Hoa này là do tôi tớ trong trang viện của ta bán, mỗi đóa hoa đáng giá mười lạng bạc, ngươi coi, ở đây còn có ấn ký của Duyệt Dương sơn trang, quả thật đúng là thú vị a, hoa do trang viện nhà ta bán ra lại có thể sinh trưởng dưới cửa sổ nhà ngươi?”
Trấn Lan Ưng chết lặng, không còn biết gì hơn ngoài quay đầu cầu cứu Trấn Giáp, mà Trấn Giáp hiện tại cũng đang sống dở chết dở, y thuận miệng bịa đại: “Đúng vậy, đúng vậy, Võ trang chủ, quả là một điều vô cùng bất ngờ.”
Võ Duyệt Dương khẽ nhếch khóe miệng: “ Ta nói Trấn bảo chủ, nếu hoa của nhà ta hay mọc dưới cửa sổ của nhà ngươi, vậy sau này mỗi ngày ngươi hãy hái một đóa mang tới sơn trang của ta có được không?”
Trấn Giáp đứng một bên len lén cực lực lắc đầu, hoa này chỉ nở vào một mùa nhất định, mà cũng không phải ngày nào cũng nở, bởi vậy mà vô cùng quý hiếm. Trấn Lan Ưng nhìn thấy Trấn Giáp ra hiệu, vội vàng nói: “Hoa này mười năm mới mọc một lần, bởi vậy không có cách nào…”
Võ Duyệt Dương đứng lên lạnh lùng nói: “Muốn kết hôn với muội muội nhà ta, thế nhưng một chút tâm ý cũng không có, có thể thấy ngươi hoàn toàn là tình giả ý giả, thùng rỗng kêu to, ta sao có thể giao muội muội của ta cho thứ ngụy quân tử như ngươi?”
Trấn Lan Ưng vô cùng muốn nói rằng y căn bản hoàn toàn không muốn cưới muội muội của hắn, chỉ cần nghĩ tới việc sau này hắn là anh vợ của y, y đã sợ hãi tới tận tâm can, y vô cùng nguyện y lấy một nữ nhân bình thường, không chút xinh đẹp.
“Biểu tình của ngươi như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ trong lòng người đang nghĩ là không muốn trở thành người thân của ta, không muốn cưới muội muội của ta?” Võ Duyệt Dương quát hỏi, tuyệt không lưu tình.
“Không…không ….Hoàn toàn không phải!” Bị nói trúng tim đen, hơn nữa lời nói lại vô cùng gai góc khiến Trấn Lan Ưng chật vật vạn phần.
“Vậy ngươi là có ý tứ gì?”
“Ta không dám có ý tứ.” Trấn Lan Ưng giống như tiểu thϊếp bị Ác bà bà mắng chửi, vô cùng sợ hãi, chỉ thiếu điều đứng run lẩy bẩy.
“Ngươi chính là rất có ý khác, vừa nghe thấy tên ta, ngươi lập tức nhảy cửa sổ chạy trốn, mang tới một bó hoa mua ngoài chợ mà lại dám tính chuyện lừa gạt ta.”
“Ta…Ta không dám.”
“Không dám? Ngươi vốn là vô cùng dám làm như thế.”
Cầm lấy bó hoa, Võ Duyệt Dương đập về phía Trấn Lan Ưng , Trấn Lan Ưng chỉ còn thiếu nước quỳ xuống mà xin lỗi, Trấn Giáp trông cảnh này mà tưởng tưởng tới cảnh một con hổ uy phong sa cơ mà bị khuyển khi dễ thật vô cùng thương tâm (khuyển là chó a~ =))), hay giống như một Ác bà bà khi dễ người tiểu thϊếp, Võ Duyệt Dương căn bản là từ nhỏ đã muốn ngược đãi vị bảo chủ bá chủ thiên hạ của y.
Thấy hắn mắng nhiều khát nước, Trấn Lan Ưng lập tức tìm cách nịnh nọt tự tay rót trà dâng lên, Võ Duyệt Dương cầm lấy chén trà, sau đó mới nói: “ Hôm nay ta dẫn muội muội theo, ngươi nếu không có việc gì, không cần phải theo ta, ra gặp nàng ấy đi.”
Trấn Lan Ưng chớp mắt cảm thấy như mình vừa được đại xá, thầm khấn tạ thiên địa, Võ Duyệt Dương nhìn thấy, trong mắt lửa giận lại nổi lên, nhưng hắn cố đè xuống để hỏi: “Ta…Ngươi không thích ta tới vậy sao?”
“Không có ý này”. Trấn Lan Ưng nói mà không chút thành thực.
Cảm thấy Trấn Lan Ưng nghĩ một đằng, nói một nẻo, Võ Duyệt Dương mặt mày đại biến, Trấn Giáp thấy vậy vội nói: “Bảo chủ, ngài mau đi gặp Võ cô nương đi, tránh để nàng chờ lâu.”
Trấn Lan Ưng đưa mắt cảm kích nhìn Trấn Giáp, rồi lập tức bàn chân như được bôi dầu, nhanh chóng đi ra cửa, Võ Duyệt Dương buồn chán ngồi trên ghế, Trấn Giáp nói nhỏ: “Võ trang chủ, thỉnh ngài cứ tự nhiên”.
“Ân, ngươi đi đi.”
Biết rõ hắn là một Ác bà bà đáng sợ, thế nhưng Trấn Giáp trước khi đi vẫn quay người lại nhìn Võ Duyệt Dương, nhìn thấy đôi mắt ánh lên vẻ cô đơn của Võ Duyệt Dương, y giật mình, thiên địa ơi, sao bỗng dưng y cảm thấy Võ Duyệt Dương so với muội muội Võ Duyệt Tâm lại điềm đạm và đáng yêu bội phần? Một người như thế sao có thể là một Ác bà bà vô cùng đáng sợ a! Ảo giác, toàn bộ chỉ là ảo giác! Tuyệt đối không thể bị lừa! Bởi vậy Trấn Giáp cũng lập tức ly khai. Trấn Lan Ưng đi ra ngoài rồi, liên tục vừa đi vừa quay đầu lại, may mắn Võ Duyệt Dương không có đuổi theo mình, may quá hắn thực sự ngồi lại sảnh.
“Trấn bảo chủ, ngài đang nhìn gì vậy?”
Võ Duyệt Tâm phong tư yểu điệu nhìn y mỉm cười, hắn đưa tay lên ngực, ổn định lại nhịp tim đang đập dồn dập, nếu nói rằng y vừa nãy thoát ra được khỏi phòng thật giống như vừa thoát khỏi cảnh bị người ta truy gϊếŧ e rằng người nghe cười vỡ bụng.
“Không nhìn gì cả, Võ cô nương, hoan nghênh nàng tới Thiên Ưng Bảo du ngoạn.” Vừa nhìn thấy Võ Duyệt Tâm, Trấn Lan Ưng lập tức hồi phục lại phong thái bình thường.
Nhìn thấy trước mắt mình là đệ nhất mỹ nhân Võ Duyệt Tâm, y thật sự không dám tin rằng Võ Duyệt Dương và Võ Duyệt Tâm là huynh muội sinh đôi, một kẻ là Ác bà bà khủng bố, một người là mỹ nhân đệ nhất, xinh đẹp thiện lương giống tiên hạ phàm.
“Ngươi gặp ca của ta chưa?”
Trấn Lan Ưng gật đầu: “Ân, lệnh huynh đang uống trà tại sảnh.”
“Ca của ta mang theo vài thứ cho ngươi, nói muốn ở lại đây hai ngày.”
“Hai ngày?!” Trấn Lan Ưng kinh hoàng kêu to, chỉ một ngày y đã không thể chịu nổi, sao có thể chịu được những hai ngày?
Võ Duyệt Tâm nhìn thấy phản ứng của Trấn Lan Ưng , cảm thấy như mình bị hạ nhục.
“Là cô của ta muốn ta qua đó ở vài ngày, nhưng ca của ta không quen ở chỗ của cô, nên mới muốn sang đây ở một hai ngày, đợi ta ở cùng cô vài ngày rồi lại qua đây, ta không biết rằng bảo chủ…có chỗ không tiện.”
Kiên quyết không chào đón được nói thành có chỗ không tiện, Võ Duyệt Dương quả thật là cô nương ý nhị. Trấn Lan Ưng tức giận thầm chửi rủa mình, y là một người hào sảng nghĩa hiệp, sao có thể không chào đón bằng hữu ở lại? Huống hồ một người còn là nương tử tương lai của y, sở dĩ y phản ứng như vậy là do người còn lại chính là Võ Duyệt Dương.
“Không…không phải là bất tiện, chỉ là hai ngày tới ta bận công việc, chỉ sợ không thể tiếp đón lệnh huynh chu đáo, thất lễ với lệnh huynh.”
Y cố tìm một lý do để khiến phản ứng của y không quá thất lễ.
“Nguyên lai là như vậy.” Võ Duyệt Tâm khẽ vuốt ngực mình, ngẩng đầu mỉm cười.
Nụ cười của nàng từ trước đến nãy khiến cho ý chí kiên định của nam nhân cũng có thể nhũn ra, thế nhưng Trấn Lan Ưng phát hiện ra y vẫn trấn định như thường, quả thật y cũng thấy Võ Duyệt Tâm rất đẹp, thế nhưng lại không thể khiến y khuynh đảo, y cảm thấy dường như thiếu thiếu cái gì đó.
Bất quả Trấn Lan Ưng nghĩ rằng y là một người vô cùng lý trí, mà tìm một cô nương tốt để kết hôn chẳng qua cũng chỉ là việc thành gia lập nghiệp mà thôi, chọn Võ Duyệt Tâm chỉ bởi là nàng vô cùng thích hợp cho vị trí phu nhân bảo chủ mà thôi, …trừ việc nàng có một vị ca ca vô cùng kinh khủng.
“Cảm tạ ngài, bảo chủ”.
Võ Duyệt Tâm xấu hổ nhìn Trấn Lan Ưng cười, Trấn Lan Ưng đưa nàng vào trong bảo, nói chuyện sau này phải cải tổ lại bảo như thế nào, việc này Võ Duyệt Tâm nghe cảm thấy không hứng thú, ban đầu nàng còn chăm chú nghe, sau nàng chỉ lễ phép mỉm cười.
Trấn Lan Ưng cảm thấy trong ngực có chút đau lòng, y vốn muốn dành chút thời gian để nói chuyện gì thú vị với nàng, nhưng y cũng hiểu hầu hết các cô nương hoàn toàn không hứng thú với chuyện này.
Võ Duyệt Tâm nhìn Trấn Lan Ưng anh tuấn ngât trời, nàng nghĩ Trấn Lan Ưng là một nam nhân tốt, có một phong thái bất phàm, việc gả cho hắn là điều mà tất cả các cô nương khác mong ước.
Thế nhưng khi hắn nói tới việc của bảo, nói chuyện làm thế nào để Thiên Ưng Bảo vững mạnh, nữ nhân chúng ta nghe kiến thức nửa vời, hoàn toàn không hiểu, phải cố gắng lắm mới không ngủ gật, gả cho một người như vậy liệu có tốt không?
Tuy rằng lúc trước cùng ca ca nói chuyện, nàng biết Võ Duyệt Dương phi thường ngưỡng mộ Trấn Lan Ưng, bọn họ đã tới Thiên Ưng Bảo nhiều lần, tuy rằng ca ca từ trước tới này vốn không thích nàng xuất đầu lộ diện ra ngoài, nhưng lại rất chịu khó đưa nàng tới Thiên Ưng Bảo.
Võ Duyệt Tâm biết Trấn Lan Ưng sau này sẽ đổi xử rất tốt với nàng, cũng biết làm phu nhân Thiên Ưng Bảo thật khiến người khác ngưỡng vọng, nhưng nàng lại không rõ như vậy liệu có tốt hay không?
Trấn Lan Ưng trò chuyện cho tới khi Võ Duyệt Tâm ly khai mới thôi, Võ Duyệt Dương sau khi đưa muội muội tới nhà cô mới trở về một khách điếm.
Hắn ngồi tại khách điếm, hắn đã chuẩn bị thật tốt cho hôm nay, thế nhưng tới lúc thực hiện thì hắn lại do dự.
“Ta làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?” Võ Duyệt Dương ngồi trước gương tự hỏi.
Hắn cởi dải dây, chỉnh sửa lại tóc mình, hắn và Võ Duyệt Tâm rất giống nhau bởi bọn họ là huynh muội sinh đôi, chỉ cần chỉnh sửa lại tóc, mặc nữ trang là hắn có thể đóng giả làm Võ Duyệt Tâm.
“Như thế này chí ít khi nhìn thấy ta, y cũng sẽ không giống như nhìn thấy quỷ.”
Hắn tự hỏi tự trả lời, hắn thực thích Trấn Lan Ưng , có điều mỗi lần Trấn Lan Ưng thấy hắn, tựa như đang gặp quỷ, thái độ đó khiến cho hắn cảm thấy tức giận, lại càng trở nên hà khắc, mà như vậy, khi gặp hắn, Trấn Lan Ưng lại càng khϊếp sợ.
“Ta hóa trang thành Duyệt Tâm, để khi thấy ta y không bỏ chạy.”
Hắn mặc nữ y, sơ chỉnh lại tóc, giờ hắn và Duyệt Tâm vô cùng giống nhau, vừa ra khỏi khách điếm, đã có một bầy nam nhân bu lấy, bầy ra khuôn mặt thối, hắn rất tức giận, nhưng không thể mở miệng thóa mạ vì hiện tại hắn đang giả làm Duyệt Tâm, đành chỉ mỉm cười rồi tìm cách thoát ra khỏi đàn ong bướm, thế nhưng nam nhân bu quanh ngày một đông, Võ Duyệt Dương cảm thấy vô cùng phiền phức, đang định mở miệng mắng chửi thì Trấn Lan Ưng xuất hiện.
Kể từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên Trấn Lan Ưng có cảm giác như bị sét đánh trúng tới ngơ ngẩn người, có thể nói, hiện tại nếu chỉ dùng từ xinh đẹp như thiên tiên để miêu tả Võ Duyệt Tâm lúc này là không đủ, mặc dù quả thật khuôn mặt, vóc dáng của nàng ấy vẫn giống như lúc sáng, thế nhưng lại xinh đẹp tới mức khiến y ngơ ngẩn mất hồn.
Hơn nữa, Trấn Lan Ưng nhìn thấy một đống nam nhân điệu bộ sỗ sàng đang vây quanh Võ Duyệt Tâm khiến nàng ấy khuôn mặt chau lại, nhìn quanh cầu cứu, tự nhiên y thấy hỏa khí trong người bốc lên, thế là y đi tới bên cạnh Võ Duyệt Tâm, đặt một tay lên vai nàng như thể khẳng định nàng là của hắn, kể nào chán sống thì cứ ra mặt đi, rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Võ cô nương, nàng không sao chứ?”
Võ Duyệt Dương lúc này, mắt trợn tròn, lưỡi líu lại như thể gặp quỷ, hắn thật không thể tưởng tượng được một kẻ như Trấn Lan Ưng mà lại có biểu tình ôn nhu săn sóc như thế này, thật không ngờ y đối với một nữ nhân lại ôn nhu tới vậy.
“Ta…ta không sao.”
Võ Duyệt Dương kinh ngạc tới ngơ ngác nhìn nụ cười tươi rói nở rộ trên khuôn mặt Trấn Lan Ưng ,tim hắn hiện tại đang nhảy loạn nhịp, khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu nói: “ Cảm tạ ngươi.”
Nàng ấy cúi đầu, đỏ mặt bộ dáng trông lại càng e lệ kiều diễm, bàn tay y đặt lên vai nàng không khỏi có chút căng thẳng, Võ Duyệt Dương nhận thấy Trấn Lan Ưng đang đặt tay lên vai mình, liền nhẹ nhàng lui xuống vài bước.
Trấn Lan Ưng tự biết y không phải nam nhân thích chiếm tiện nghi nữ nhân, nhưng dường như lúc này y đột nhiên cảm thấy dường như chiếm tiện nghi của Võ Duyệt Tâm.
“Cẩn thận, đằng sau có đá.”
Trấn Lan Ưng cánh tay nhanh nhẹn nhẹ nhàng ôm mỹ nhân nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng, cơ thể Võ Duyệt Tâm tỏa ra hương vị ngọt ngào khiến y thật muốn thú tính đại phát. Mặt Võ Duyệt Dương hiện tại đã đỏ bừng, dù cho nam nhân ôm nam nhân cũng không phải là chuyện gì to tát, hương vị trên cơ thể Trấn Lan Ưng rất dễ chịu, khiến hắn muốn dựa mãi vào khuôn ngực này, thoải mái hưởng thụ.
“Không phải nàng muốn tới nhà cô nàng sao?”
Câu nói của Trấn Lan Ưng làm cho Võ Duyệt Dương đang trầm mê chợt tỉnh táo, vội vã gật đầu giấu giếm: “Cô ta có việc, nên đã bảo ca ta lưu lại, còn ta trở về trước.”
“Lệnh huynh quả thật không đúng, sao có thể để một thiếu nữ ở bên ngoài một mình?”
Nghe thấy người y trách mắng là mình, mặc dù y nói đúng thế nhưng Võ Duyệt Dương vẫn cảm thấy tức giận, nếu không phải vì kế hoạch cải trang này không thể để cho người trong trang biết, hắn làm sao lại cô linh linh (lẻ loi) mà cải trang thành muội muội của mình.
“Ca của ta và ngươi có cừu oán sao? Sao lại ăn nói khó nghe tới vậy?”
Hắn dùng lực đẩy mình ra khỏi lòng Trấn Lan Ưng , Trấn Lan Ưng lúc này thật muốn tự vả thật mạnh vào miệng mình, tình cảm huynh muội của bọn họ tốt như vậy, sao y lại tự dưng chê trách Võ Duyệt Dương trước mặt nàng chứ.
“Ta..hoàn toàn không có ý này…Võ cô nương, chúng ta quay lại bảo thôi.”
“Ân.”
Võ Duyệt Dương yên lặng đi trước, Trấn Lan Ưng liền sóng bước bên cạnh, Thiên Ưng Bảo nằm trên sườn núi, dọc đường đi, vì sợ hắn mệt, Trấn Lan Ưng thường xuyên dìu hắn, sự ôn nhu săn sóc của Trấn Lan Ưng không những không khiến Võ Duyệt Dương cảm thấy vui vẻ mà còn có vẻ bi thương.
Hắn nghĩ quả là Trấn Lan Ưng thật sự ái mộ, yêu thích Võ Duyệt Tâm, bởi vậy mà y cố chịu đựng sự cau có khó tính của hắn, có điều quả thật là Võ Duyệt Tâm vô cùng khả ái đáng yêu, bởi vậy mà Trấn Lan Ưng vừa gặp muội ấy đã thương.
Thật không hiểu vì lẽ gì mà hai giọt lệ trong mắt chầm chậm lăn trên gương mặt Võ Duyệt Dương, Trấn Lan Ưng thấy vậy, vội vòng tay che chở, lo lắng ôn nhủ hỏi: “Làm sao vậy? Duyệt Tâm? Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, không cần phải để ý tới ta.”
Lời nói của nàng có vẻ rất tự nhiên, thế nhưng hai hàng lệ cứ tràn đầy trên khuôn mặt kiều diễm, Trấn Lan Ưng cảm thấy dường như không chịu nổi, hai tay run run, y muốn tiểu cô nương này, y muốn nàng, ngay từ lúc nhìn thấy nàng ban nãy y đã thành tâm nguyện ý, y nhất định phải có nàng.
“Ngươi làm gì?”
Trấn Lan Ưng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đưa tay ôm lấy bảo bối của y, Võ Duyệt Dương còn chưa hiểu y định làm gì thì môi Trấn Lan Ưng đã kề sát môi hắn, đương còn hoảng sợ bất ngờ, chợt cảm thấy có thứ gì nóng nóng trên môi mình, rồi Trấn Lan Ưng nhỏ giọng nói: “Hé miệng.”
Hắn biết y đang làm gì, dù thế nào thì hắn cũng là một nam nhân, tuy rằng chưa từng làm như vậy với một cô nương nào, thế nhưng hắn cũng đã từng nghe nói đến.
Võ Duyệt Dương run rẩy hé mở đôi môi, đầu lưỡi của Trấn Lan Ưng lập tức thâm nhập, tìm kiếm đầu lưỡi của y, chân Võ Duyệt Dương tưởng chừng đã nhũn ra, Trấn Lan Ưng còn rêи ɾỉ gấp gáp: “ Cho ta..thêm nữa…đầu lưỡi của nàng.”
Võ Duyệt Dương giao ra đầu lưỡi, để Trấn Lan Ưng hấp hút, chân hắn đã không thể chống đỡ được sức nặng cơ thể, Trấn Lan Ưng ôm lấy hắn, tay hắn vòng ra ôm lấy tấm lưng của Võ Duyệt Dương, như để đáp ứng nhiệt tình của y, tình cảm này, nhiệt tình này của Trấn Lan Ưng khiến tim hắn đập mạnh mẽ liên hồi.
Trấn Lan Ưng âu yếm xoa xoa lưng hắn, rồi tay trượt xuống tới phần hông của hắn, những nơi tay y đặt vào đều khiến Võ Duyệt Dương cảm thấy như có hỏa nhiệt lưu chuyển, tới tận khi tay của y lần tới trước ngực hắn, ý đồ xoa nắn bộ ngực mà hắn căn bản là không có, thì Võ Duyệt Dương mới giật mình bừng tỉnh, đẩy Trấn Lan Ưng ra.
Trấn Lan Ưng hô hấp gấp gáp, vừa nãy y vốn định vén váy nàng lên, y hít một hơi thật sâu, cố không để ý tới hạ bộ hiện vừa cương vừa nhức, nhìn thấy mỹ nhân trước mắt khuôn mặt diễm lệ, đầu tóc có chút rối loạn, quần áo xộc xệnh cũng đang cố hít thở, hơi thở cho điểm gấp gáp, cho y thấy là vừa nãy y vừa mất kiểm soát gây ra chuyện gì.
“Duyệt Tâm, xin lỗi, vừa nãy ta đã quá mất khống chế”.
Võ Duyệt Dương khuôn mặt đỏ dừ, loại tình cảm mãnh liệt như vậy hắn chưa từng được cảm thụ qua, nguyên lại mỗi khi Võ Duyệt Tâm và Trấn Lan Ưng cùng một chỗ đều như vậy, hắn xoa xoa đôi môi ướŧ áŧ bị hôn tới mức sưng tấy của mình, nếu như không phải vì y đưa tay lần sờ trước ngực có lẽ căn bản là chuyện ban nãy đã không thể dừng lại.
“Chúng ta đi thôi.”
Hắn mặt đỏ như gấc, chỉ dám cúi đầu nhìn xuống đất, Trấn Lan Ưng đi tới, khẽ nắm tay của hắn, đỡ hắn đi, trên đường đi, Trấn Lan Ưng hoàn toàn không có ý định buông tay hắn ra, cho tới giờ, cảm giác mãnh liệt ban nãy còn nguyên vẹn, mùi vị của Trấn Lan Ưng trong miệng hắn vẫn còn rất nồng đượm.
“Thiên Ưng Bảo đang tiếp tục được thay đổi, chờ tới khi nàng trở thành bảo chủ phu nhân, nàng sẽ có một hoa viên vô cùng xinh đẹp, hơn nữa hành lang của Thiên Ưng Bảo nên sửa chữa lại, chừa một lối đi cho gia nhân, và cũng sửa sang lại để không bị kết cấu giống mê cung như bây giờ .”
Võ Duyệt Dương yên lặng lắng nghe, trong lòng thầm nhủ, đây là viễn cảnh tương lai của Trấn Lan Ưng …không phải viễn cảnh tương lai của hắn.
Hai ngày kế tiếp, bọn hắn quấn quýt không rời, chỉ cần có cơ hội là Trấn Lan Ưng lại cầm tay hắn, khiến cho nô tỳ theo hầu nhìn cũng cảm thấy đỏ mặt, cuối cùng, khi hắn nói phải tới chỗ cô, Trấn Lan Ưng nhất quyết đòi đưa hắn đi, thế nhưng nếu như vậy y sẽ gặp Võ Duyệt Tâm ở đó, bởi vậy Võ Duyệt Dương quyết liệt từ chối.
“Ta muốn tự mình xuống núi, ca ca sẽ tới đón ta.”
“Vì nàng, ta nguyện chịu đựng ca ca của nàng.”
Đây là lần đầu tiên Trấn Lan Ưng nhắc tới hắn, thế nhưng y lại dùng hai chữ chịu đựng, có thể thấy được y căn bản là tạm nhân nhượng vì cục diện toàn cục mà thôi, Võ Duyệt Dương bốc chốc cảm thấy tâm tình có trút trầm xuống.
“Ca ta là người tốt, ta van ngươi, đừng nên ghét hắn.”
“Ta sẽ cố gắng tận lực để không ghét hắn.”
Trấn Lan Ưng chỉ có thể hứa được như vậy, Võ Duyệt Dương nghe xong cảm thấy ngực chợt nhói đau, thế nhưng lại không cách nào biểu đạt ra ngoài, chỉ cần nghe qua cũng có thể nhận thấy y ghét hắn tới cỡ nào, khiến cho Võ Duyệt Dương sắc mặt tái nhợt.
“Ta đi, không cần phải tiễn ta.”
“Được.”
Nghe Trấn Lan Ưng nói vậy, tự nhiên Võ Duyệt Dương cảm thấy có chút không cam lòng, hắn cảm thấy như muốn khóc, loại cơ hội này sẽ không bao giờ có được nữa, bởi vậy hắn thu hết dũng khí, thấp giọng nói: “Hôn ta một lần nữa có được không?”
Trấn Lan Ưng lập tức để hắn dựa lưng trên tường, rồi đặt môi mình cuồng loạn trên môi hắn, mà Võ Duyệt Dương cũng cuồng nhiệt như đang được hưởng nụ hôn cuối cũng trong cuộc đời mình.
Hắn ôm chặt y, tay vò nhẹ mái tóc y, rồi hưởng thụ cái hương vị dễ chịu, khoan khoái tỏa ra từ cơ thể của Trấn Lan Ưng.
Trấn Lan Ưng vừa thở gấp vừa phát ra lời thề : “Ta sẽ cưới nàng, Duyệt Tâm, ta xin thề, có thiên địa làm chứng, ta hiện tại mới biết rằng ta yêu nàng nhiều tới như thế nào.”
Võ Duyệt Dương đưa tay đặt lên môi Trấn Lan Ưng , hòng ngăn chặn những lời yêu thương từ miệng y thốt ra, hắn biết, những lời yêu thương nồng đượm này vốn không phải dành cho mình, mà hắn cũng không muốn nghe, tránh sau này mỗi khi nhớ tới lại cảm thấy đau lòng không thôi.
Bọn họ vừa hôn nhau, thế nhưng vẫn còn cảm thấy thèm khát, triền miên dây dưa không dứt, hôn rồi lại hôn, cứ thế triền miên tới ba lần, sắc trời đã có chút sẩm tối, Võ Duyệt Dương cuối cùng cũng đẩy Trấn Lan Ưng ra, thấp giọng nói: “Ta đi rồi lát nữa sẽ trở lại.”
“Ân, ta sẽ xin ca ca nàng để nàng được phép ở lại đây vài ngày.”
Khóe môi Võ Duyệt Dương gợn lên một nụ cười khổ: “Ân.”
Võ Duyệt Dương lập tức xuống núi, cố gắng lòng bảo với lòng quyết không ngoái lại đằng sau, cuối cùng thì hắn đã hiểu tại sao hắn lại cảm thấy Trấn Lan Ưng không vừa mắt, ấy là vì từ trước tới giờ, Trấn Lan Ưng chưa từng nhìn hắn, bởi vậy mới khiến hắn sinh khí giống như tiểu hài tử, trút giận lên y.
Võ Duyệt Dương trở lại khách điếm, thay đổi y phục, rồi đi đón Võ Duyệt Tâm. Về phần Trấn Lan Ưng, ngay khi Võ Duyệt Tâm vừa rời cửa chưa lâu, bèn phái người mang kiệu xuống chân núi đón.
“Bảo chủ của chúng ta nói mời Võ cô nương lại lên trên bảo ở vài ngày.”
Trong khi Trấn Giáp đang thấp thỏm lo lắng, không hiểu lần này Võ Duyệt Dương lại tìm ra lý do gì để mắng bọn y đây, thì không ngờ tới Võ Duyệt Dương lại thản nhiên nói: “Vậy khởi kiệu đi, đi sớm một chút, Duyệt Tâm có thể nghỉ ngơi sớm.”
Có nằm mơ Trấn Giáp cũng không dám mơ Võ Duyệt Dương lại nói như thế, có điều dường như y nhận thấy Võ Duyệt Dương hôm nay có điều bất ổn, thần tình có chút buồn bã, đôi mắt cũng ánh lên vẻ man mác buồn, chẳng lẽ hôm nay hắn có tâm sự? Không được tự nhiên, lại buồn bã, lộ vẻ mất mát, đau lòng.
“Võ trang chủ, ngài có khỏe không?” Y nhịn không được mở miệng hỏi Võ Duyệt Dương một câu.
Võ Duyệt Dương trừng mắt liếc y: “Bảo chủ nhà các ngươi thật là lớn mật, bảo chúng ta lên núi là chúng ta phải lên núi sao? Y coi chúng ta là gì? Là tôi tớ trong bảo của y chắc?”
Trấn Giáp lập tức câm như hến, y thật muốn tự vả vào miệng mình mấy chưởng, đúng là y ăn no rửng mỡ, vô công rỗi nghề mới đi chọc vào Võ Duyệt Dương.
Sau khi khởi kiệu, mất chừng một canh giờ là tới Thiên Ưng Bảo, kiệu vừa dừng, Trấn Lan Ưng vội vã đi tới, lật tấm rèm kiệu, đỡ Võ Duyệt Tâm ra, y đứng ở trong bảo chờ đã rất lâu, bởi vậy khi vừa gặp Võ Duyệt Tâm bèn ân cần hỏi han: “Nàng có mệt không Duyệt Tâm?”
Võ Duyệt Tâm cảm thấy Trấn Lan Ưng ngày hôm nay quá mức nồng nhiệt, nhưng nàng vẫn không thể hiện gì ra ngoài mặt, chỉ mỉm cười nói:
“Ta không mệt, bảo chủ, để ngài phải ra tận đây nghênh tiếp, thật là ngượng ngùng.”
“Nói gì vậy, chẳng phải sau này chúng ta sẽ là phu thê …”
Trấn Lan Ưng còn chưa kịp nói xong, thì hỏa ác long Võ Duyệt Dương đứng bên cạnh đã lập tức đá cho y một cước.
“Đừng có ăn nói linh tinh với muội muội của ta, dám lờ ta đi, có thể trở thành phu thê hay không thì còn phải đợi đại ca này của nàng đồng ý mới được.”
Vẻ mặt của Võ Duyệt Dương lúc này trông thật là ác hình ác trạng, Trấn Lan Ưng tức giận muốn ứa máu, hơn nữa vì Võ Duyệt Tâm, Trấn Lan Ưng lúc này không giống như mọi khi, thấy Võ Duyệt Dương như chuột thấy mèo nữa mà muốn vùng lên.
“Ngươi có ý kiến gì sao?”
“Không….không có ý kiến gì hết.”
Võ Duyệt Dương ánh mắt lạnh băng nhìn Trấn Lan Ưng, khiến tiếng nói của y nhỏ dần, có thể cùng hắn kết thông gia, đáng lẽ y phải cảm thấy may mắn, tuy nhiên chỉ cần thấy ánh mắt hàn băng của hắn, thì y hệt như một tiểu thϊếp nhìn thấy người vợ cả, khí thế hoàn toàn tụt giảm.
“Hừ! Còn không mau chuẩn bị chỗ ở cho chúng ta!”
Trấn Giáp lập tức chuẩn bị phòng, yêu cầu tối quan trọng là gian phòng phải làm Võ Duyệt Dương hài lòng, nhất thiết không thể nhỏ hay dính tý chút bụi bẩn, cuối cùng, phòng ngủ của Võ Duyệt Dương được sắp xếp ngay cạnh phòng ngủ của Trấn Lan Ưng .
Vừa đóng cửa phòng lại, Trấn Lan Ưng vô cùng hận sự nhu nhược của chính y, rõ ràng y muốn lập tức đưa ra yêu cầu cầu thân, y hiện tại không thể chờ nổi cái giờ phút có thể đường hoàng đem Võ Duyệt Tâm đặt dưới thân, thỏa thích hôn môi, ấy vậy mà chỉ cần nhìn thấy Võ Duyệt Dương là y lại không dám mở miệng.
Trấn Lan Ưng càng nghĩ lại càng thấy mình thật xuẩn ngốc, nếu luận về võ công, y chỉ cần nhẹ nhàng tung một chưởng là có thể khiến Võ Duyệt Dương trọng thương, hơn nữa thế lực của Thiên Ưng Bảo lớn hơn gấp mười lần so với thế lực của Võ sơn trang, hơn nữa trong giang hồ, Võ Duyệt Dương không phải là nhân vật khiến người khác kinh sợ, thật không hiểu nổi sao mỗi lần y gặp hắn, y lại giống như chuột thấy mèo, ếch thấy xà?
“Không có lý do a, ta hoàn toàn không có lý do nào để sợ hắn cả.” Càng nghĩ lại càng thấy không hợp lý, rõ ràng y hoàn toàn không cần sợ Võ Duyệt Dương, mà Võ Duyệt Dương cũng không có một điểm gì có thể khiến y sợ, thế nhưng chỉ cần y nhìn thấy hắn, là khí thế bỗng chốc không tự giác mà triệt tiêu triệt để, rốt cục là tại làm sao a?
Càng nghĩ lại càng thấy bế tắc, khiến Trấn Lan Ưng cả đêm không an giấc, tới nửa đêm khi y tỉnh dậy, liền không ngủ tiếp được, Trấn Lan Ưng quyết định là ngoài hiên hóng gió, gió mát từ từ thổi lại, ánh trăng trải dài khắp nơi, khi y tới khúc quanh nơi hành lang, ánh mắt vừa thoáng đảo qua, trái tim y dường như đỉnh chỉ, thế rồi bỗng chốc đập nhanh hơn bao giờ hết.
Võ Duyệt Dương đang đứng nơi khúc rẽ của hành lang, gió đêm làm vài sợi tóc nhẹ nương theo gió, quần áo đơn bạc lặng ngắm trăng cao, Trấn Lan Ưng lập tức cởϊ áσ, phô ra khí thế nam nhi, đem áo khoác choàng lên bờ vai Võ Duyệt Tâm, ôn nhu nói: “Gió to, cẩn thận kẻo bị cảm.”
Võ Duyệt Dương kinh ngạc quay đầu lại, Trấn Lan Ưng nhận ra người đứng trước mặt y là Võ Duyệt Dương, y bèn buột miệng kêu lên giống như nửa đêm gặp quỷ, vẻ mặt ôn nhu khi nãy lập tức bay biến mất sạch, Võ Duyệt Dương nhìu đôi lông mày, tức giận hỏi:
“ Ta giống quỷ lắm sao? Ngươi làm gì kêu la thảm thiết vậy?”
“Không…không..”
Y không chỉ kêu lên thảm thiết, mà hiện tại còn run run, Võ Duyệt Dương bày ra khí thế dọa người không ai sánh bằng, tức giận từ tận tâm can.
“Lần sau cấm ngươi kêu thảm thiết cạnh tai ta, khiến ta rất khó chịu, đã hiểu chưa?”
“Đã…đã hiểu”.
Y khúm núm lên tiếng trả lời, tuy rằng trong bụng tự uất ức vì mình vô dụng, thế nhưng y…Ô, thế nhưng y chỉ cần gặp hắn là thái độ lại như cũ, thật không thể tìm ra nguyên nhân, không thể lý giải nổi, Võ Duyệt Dương muốn đánh y thì đánh, muốn mắng y thì mắng, dù cho y là thiên hạ đệ nhất võ lâm, nhưng y luôn sợ một người, mặt y lúc này cũng cố thể hiện sao cho người kia nguôi giận.
Chỉ cần gặp Võ Duyệt Dương, y sẽ lập tức trở thành một nam nhân vô dụng, Ô, ! A! y thật sự muốn hét to lên, chẳng lẽ y sẽ trở thành nam nhân vô dụng nhất thiên hạ này hay sao?
“Ngươi lén lút vòng ra sau lưng ta làm gì?” Võ Duyệt Dương thật sự không giống một người đang chiếm ưu thế mà trở nên thư giãn, trái lại khuôn mặt, khí thế lại càng dọa người.
“Ta cho rằng…cho rằng…” Y ấp a ấp úng, y cùng Võ Duyệt Tâm hai ngày qua vô cùng tâm đầu ý hợp, chuyện này sao y có thể nói cho một ác bà bà như Võ Duyệt Dương nghe, y không phải kẻ ngốc, lại càng không muốn chết.
“Ngươi cho rằng ta là Võ Duyệt Tâm?”
“Không…không có khả năng, cũng không thể như vậy.” Y vội vã chối, hoang mang tới cực điểm.
“Hừ, ngươi bộ dạng quỷ háo sắc, không phải đã động tay động chân với muội muội của ta rồi chứ?”
Không chỉ động tay động chân mà y còn hôn nàng vài lần, có điều sao y dám thừa nhận? Không còn cách nào khác đành giả vờ câm điếc, Võ Duyệt Dương lừ mắt nhìn y, khiến y mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Y có cảm giác Võ Duyệt Dương biết được chuyện xảy ra mấy ngày trước giữa y và Võ Duyệt Tâm, có điều, cho dù tình cảm huynh muội của Võ Duyệt Tâm và Võ Duyệt Dương có tốt đến thế nào thì Võ Duyệt Tâm cũng không thể kể ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm về kỹ xảo hôn môi của y thế nào cho Võ Duyệt Dương nghe được.
Y từng tràng từng tràng mồ hôi đổ xuống, so với sự run sợ thời nhỏ khi bị sư phụ giáo huấn thì hiện y còn run sợ hơn, Võ Duyệt Dương hiện tại ánh mắt lạnh lùng vẫn trừng trừng nhìn y, khoảng thời gian này y cảm tưởng kéo dài tới cả kiếp người, thế nhưng cuối cùng hắn cũng quay đầu đi, nhìn ra ngoài đình.
“Thiên Ưng Bảo nằm trên sườn núi nên không khí quả thật rất trong lành.”
“Ân, a…”
Trấn Lan Ưng lần thứ hai ấp úng, lúng búng trả lời, trong lòng lo lắng câu trả lời của y nếu hắn nghe cảm thấy không có lòng thành, liệu có tiếp tục quay lại trừng mắt với y, thật y cũng hết cách, đối với Võ Duyệt Dương, nếu y không tìm cách lẩn trốn thì cũng là cố gắng hạn chế tối đa việc chạm mặt, không thì là chân luôn luôn ở tư thế sẵn sàng bỏ trốn, hiện tại y cũng đang cố gắng tìm một cái cớ để ly khai hắn thật xa.
Y tìm cớ là cảm thấy buồn ngủ, muốn trở về phòng rồi chân cứ bước thụt lùi dần ra sau, cho tới tận cửa phòng, bước vào phòng liền lập tức đóng ngay cửa lại. Y cảm thấy hình như bình minh cũng sắp lên, bởi vậy liền rửa mặt chải đầu chuẩn bị đi tìm Võ Duyệt Tâm, bọn y hiện tại vô cùng lưỡng tình tương duyện, chỉ đợi Võ Duyệt Dương gật đầu đồng ý là y lập tức sẽ cầu thân.
Vừa mới mở cửa bước ra, y liền thấy Võ Duyệt Dương cũng vừa mở cửa bước ra, nếu không chào hỏi gì xem ra có vẻ thất lễ, nên y đành mở miệng lễ phép nói: “Đêm qua ngủ có ngon không Duyệt Dương?”
“Ân.”
Võ Duyệt Dương lạnh lùng đáp, tự như ban ơn bố thí một từ cho y, Trấn Lan Ưng vội vã thối lui ba bước, tính kế chuồn, thì chợt nghe Võ Duyệt Dương hỏi:
“Bảo chủ đêm qua ngủ ngon không?”
“Rất ….tốt”
“Ca ca, đi dùng điểm tâm thôi”.
Võ Duyệt Tâm khoan thai bước tới, Trấn Lan Ưng nhìn tới mê mẩn, vội vã bước tới bên nàng, ôn nhu nói: “Duyệt Tâm, ta đưa nàng đi dùng bữa.”
“Cảm tạ ngươi, bảo chủ.” Võ Duyệt Tâm mỉm cười.
Đáng lẽ ra khi nhìn thấy nụ cười của Võ Duyệt Tâm, tim y nhất định sẽ đập thình thình như trống hội, cả người ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lại càng hận không thể đưa nàng về phía góc tường mà thoải mái thưởng thức đôi cánh hoa anh đào đỏ thắm kia, trêu đùa, tận hưởng hương vị nơi đầu lưỡi nhỏ nhỏ kia, có điều kỳ quái thay, lúc này y lại chả có chút cảm giác nào như thế.
Hắn không cảm thấy dục hỏa bộc phát, hơn nữa nhìn cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của nàng cũng không nổi lên ham muốn mà bất giác đưa lưỡi liếʍ liếʍ môi mình như mấy hôm trước, cơ thể y vẫn lạnh lùng thật giống trước kia, hiện tại cảm giác của y đối với Võ Duyệt Tâm chính là tình cảm mà một vị ca ca dành cho tiểu muội muội bên nhà hàng xóm mà thôi.
“Bảo chủ, ngài làm sao vậy? Sắc mặt của ngài thật kỳ quái.” Võ Duyệt Tâm nhìn sắc mặt Trấn Lan Ưng vô cùng quái lạ bèn hỏi thăm.
“Không có gì, hôm qua ta ngủ không ngon giấc.”
Hai ngày trước, y và Võ Duyệt Tâm vô cùng tâm đầu ý hợp, bởi vậy y đã xác định y muốn cưới Võ Duyệt Tâm, giờ chỉ còn đợi Võ Duyệt Dương đồng ý mà thôi, có lẽ bởi hôm qua ngủ không ngon giấc, hơn nữa lại bị Võ Duyệt Dương làm cho sợ tới hồn xiêu phách lạc mà lúc này gặp nàng, y không có cảm giác gì.
Y đưa tay ra, không để ý lễ giáo nắm lấy tay của Võ Duyệt Tâm, Võ Duyệt Tâm cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn nhu thuận để y cầm, Võ Duyệt Tâm rất rõ, ca ca thường tới Thiên Ưng Bảo, hơn nữa cũng vừa mắt Trấn Lan Ưng , bởi vậy nam nhân này nhất định sau này sẽ là hôn phu của nàng.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại, so với hôm trước còn mềm mại nhu thuận hơn, có điều tim của y vẫn đập rất bình thường, không chút nháo loạn, hơn nữa một điểm cảm giác cũng không có, có thật chỉ bởi hôm qua do y ngủ không đủ mà ra, sao y lại thấy như cảm giác so với y cầm khúc gỗ giống nhau?
Võ Duyệt Dương cắn môi, vốn hắn muốn nói Trấn Lan Ưng bỏ tay muội muội của hắn ra, thế nhưng vừa mới mở miệng đã thấy Trấn Lan Ưng lướt qua hắn, dịu dàng dìu Võ Duyệt Tâm tới phòng ăn, căn bản không để ý tới hắn.
Bởi vậy hắn im lặng chầm chậm đi đằng sau, hơn nữa còn chăm chú nhìn những luống hoa sặc sỡ hai bên hành lang, chứ không đủ dũng khí quay đầu về phía trước nhìn đôi uyên ương nắm tay thân mật, ngay cả hai bàn tay y cũng đã nắm chặt lại, móng tay đâm sau vào thịt, thế nhưng y lại không chút cảm giác đau đớn, bởi tim hắn hiện đang nhói đau, đau tới tận trong xương tủy.
Hắn rất lâu sau mới đi tới phòng ăn, trên bàn bày ra rất nhiều món ăn tinh xảo do Trấn Giáp tự tay tuyển lựa.
Trấn Lan Ưng gắp vài món ăn bỏ trong bát Võ Duyệt Tâm, Võ Duyệt Tâm ngọt ngào cười nói lời cảm tạ, nụ cười ngọt ngào tới vậy, khiến cho Trấn Giáp nhìn mà ngây ngất, quả thật không hiểu bảo chủ nhà y làm sao, khi nhìn thấy Võ Duyệt Tâm cười biểu tình vô cùng kỳ quái.
“Làm sao vậy? Bảo chủ? Đồ ăn có gì không ổn?”
Trấn Giáp có thể ở trong Thiên Ưng Bảo hô phong hoán vũ, chu toàn công sự ấy là bởi y có biệt tài nhìn sắc mặt người khác mà đoán ý, y nhìn thấy sắc mặt của chủ nhân không tốn bởi vậy vội vã bước tới hỏi.
“Không có gì không ổn, chỉ là ta hơi quái lạ, Trấn Giáp, ngươi xem liệu có phải ta nhiễm phong hàn?”
“Bảo chủ võ công thâm hậu, từ trước tới nay trăm độc không trúng, sao có thể nhiễm phong hàn được.”
Tuy rằng mạnh mồm nói vậy, nhưng Trấn Giáp vẫn đưa tay sờ trán chủ nhân để xem Trấn Lan Ưng có bị sốt hay không, xem ra nhiệt độ vẫn bình thường, y còn cẩn thận sờ lên trán mình để đối chiếu, nhiệt độ của y còn cao hơn chủ nhân nữa, bảo chủ tuyệt đối là không bị bệnh.
“Bảo chủ, bình thường a! Người thân thể trường kiện, tuyệt đối không thể nhiễm phong hàn.”
“Ta đây hẳn cũng không có khả năng bị trúng độc?”
Càng nói càng kỳ quái, khiến cho Trấn Giáp há hốc miệng, lộ ra bộ mặt xuẩn ngốc.
“Có kẻ âm mưu hãm hại bảo chủ sao?”
Trấn Lan Ưng nhỏ giọng giải thích với Trấn Giáp: “Ta mấy hôm trước nhìn thấy Duyệt Tâm, rõ ràng cảm thấy thân thể phát nhiệt, thế nào mà hiện tại một chút cảm giác cũng không có, ngoại trừ bị trúng độc thì sao có thể giải thích?”
“Bị hạ độc ư? Hay bảo chủ là bị yếu….sinh lý?”
Trấn Giáp trợn tròn mắt, thiếu chút nữa thì mắt y rớt ra khỏi tròng, bảo chủ là nam tử hán trường kiện anh tuấn, tuy rằng không phải kẻ háo da^ʍ ham sắc dục, nhưng không thể tránh được việc phong tình, sau một đêm phong lưu, tất thảy nữ nhân đều bày ra bộ mặt ửng đỏ e thẹn, vô cùng mãn nguyện rời khỏi phòng bảo chủ, việc này chứng tỏ chuyện phòng the của bảo chủ hoàn toàn không có yếu, sao bỗng nhiên bảo chủ lại có thể bị yếu sinh lý được?
“Chủ tớ các người đang nhỏ to chuyện gì vậy? Ăn cũng không ăn, để mặc khách ngồi một góc, ngươi bảo sao ta có thể nuốt trôi?”
Âm thanh của ác bà bà đã vang lên, Trấn Giáp cùng Trấn Lan Ưng lập tức miệng câm như hến, thấy Võ Duyệt Dương vẻ mặt không vừa lòng, Trấn Giáp vội lên tiếng giải thích: “Hình như bảo chủ nhà chúng ta bị trúng gió, thân thể hơi bị bệnh, người có chút nóng.” Võ Duyệt Dương ánh mắt thoáng chút lo lắng, thế nhưng có miệng hắn vẫn độc địa như trước:
“Tối hôm qua còn cởϊ áσ khoác cho người khác tránh gió, ta xem ngươi phải tự lo cho thân thể mình trước đã rồi hẵng nghĩ tới việc lo cho người khác.”
Tuy miệng ăn nói khó nghe, thế nhưng tay Võ Duyệt Dương vẫn đặt trên trán của Trấn Lan Ưng.
“Vẫn tốt, chỉ hơi nóng, nhưng nhiệt độ chưa quá cao.”
Không chỉ nóng, chỉ trong nháy mắt, có thể Trấn Lan Ưng chợt như thiêu như đốt, hơn nữa chỗ hạ phúc vừa nóng lại vừa ẩn ẩn đau, phân thân thẳng tắp thống khoái đứng lên, chẳng có vẻ gì là biểu hiện của bệnh yếu sinh lý cả, vừa nãy hành động của Võ Duyệt Dương làm y vô cùng kinh ngạc, giật mình theo phản xạ bật dậy làm chiếc ghế y đang ngồi ngã xuống đất.
Sao có khả năng? Sao y lại đối với ác bà bà mà động tình chứ? Không động tình với Võ Duyệt Tâm khả ái mà lại là kẻ chanh chua đáng sợ Võ Duyệt Dương? Mà Võ Duyệt Dương còn là nam nhân a, y tin mình không phải kẻ ham thích nam sắc.
Chiếc ghế đổ chỏng chơ trên đất, vẻ cự tuyệt của Trấn Lan Ưng quả thật rất rõ ràng, sắc mặt Võ Duyệt Dương trầm xuống, tựa như sắp khóc, thế nhưng chỉ thoáng sau vẻ mặt ấy lại băng lãnh lạnh lùng vô cùng.
“Nếu bảo chủ chán ghét ta tới vậy, ta lập tức rời đi, không dám ở đây làm phiền.”
Hắn xoay người bỏ đi, Trấn Giáp đứng như trời trồng, đối với loại tình huống này, y quả tình không biết xử trí sao, sau một phút thất thần, y vội la lên: “Chủ tử, ngài mau đi xin lỗi Võ trang chủ, cố tìm lấy cái cớ gì cũng được, thế nhưng nhất quyết không để ngài ấy rời đi, ngài ấy mà đi, việc hôn sự của ngài và Võ cô nương coi như hỏng.”
“Đúng, đúng rồi, hôn sự…”
Trấn Lan Ưng giật mình tỉnh trí, cước bộ vội vã hướng đại môn chạy ra, ngăn Võ Duyệt Dương lại: “Duyệt Dương, ban nãy không giống như ngươi nghĩ đâu, là ta sốt cao, nhất thời không tỉnh táo, chứ không phải là ta ghét ngươi.”
“Ngươi ghét ta, ngươi nhất định rất ghét ta, ta vô cùng hiểu rõ.” Võ Duyệt Dương cố nén thương tâm.
“Ta muốn kết hôn với Duyệt Tâm, sao có thể ghét ca ca của nàng được? Ngươi đừng nên kích động, chậm rãi nghe ta nói.”
Võ Duyệt Dương ngẩng đầu, mở miệng đáp ứng hôn sự: “Không cần phải nói gì cả, ta đáp ứng hôn sự giữa ngươi và Duyệt Tâm, ngươi là kẻ anh tuấn hào kiệt trong thiên hạ, cuộc hôn nhân tốt như vậy, sao ta có thể từ chối? Ta quay về trang viện chuẩn bị thỏa đáng, ngươi mau chọn ngày hoàng đạo, đưa kiệu tới rước dâu.”
Thật không ngờ trong tình huống này, Võ Duyệt Dương lại đồng ý gả Võ Duyệt Tâm cho Trấn Lan Ưng, Trấn Giáp nghe vậy nhảy cẫng lên hoan hô, còn Trấn Lan Ưng lại ngây ngốc đứng lặng đi.
Nhìn đôi mắt Võ Duyệt Dương ngập nước rưng rưng, răng cắn chặt vào môi dưới, trong lòng y như nổi lên trận sóng nước, y thật muốn giang tay ôm Võ Duyệt Dương vào lòng, hơn nữa y còn muốn siết hắn thật chặt, quyết không để hắn rời xa mình.
Loại cảm giác này là gì, y căn bản vô pháp lý giải.
“Bảo chủ, ngài cuối cùng cũng có thể cưới Võ cô nương, đây thật lại một đại sự kinh hỉ!” Trấn Giáp vô cùng hoan hỉ, còn Võ Duyệt Tâm chỉ đỏ mặt cúi đầu.
“Ta sẽ trở về trang viện để chuẩn bị trước, Duyệt Tâm tạm thời lưu lại đây vài ngày để sớm tập thích ứng.”
“Chờ một chút, ta thật sự không có ghét ngươi.” Trước đây y nói chẳng qua chỉ là ngoài miệng mà thôi, còn hiện tại những lời này là thật tâm của y.
Võ Duyệt Dương lộ ra nụ cười sầu thảm: “Ngươi không cần nghĩ một đằng nói một nẻo, ta đây rất rõ…”
Hắn đang nói chợt thấy tình thần giảm sút vô cùng, bèn cố chỉnh lại tâm tình, xoay người bước ra cửa. Trấn Lan Ưng nhìn theo bóng lưng cô đơn của Võ Duyệt Dương, mặc dù bên tai vẫn nghe thấy tiếng reo hò mừng vui của Trấn Giáp nhưng vẫn không áp được cảm giác kỳ quái đang nổi lên trong lòng y.