Chương 23: Thiên càn nhập địa khôn (4)

Ẩn Tiên cốc chia làm ngoại cốc cùng nội cốc, đệ tử trong môn phái đều ở ngoại cốc, ngày thường có người tới chữa bệnh cũng là bọn họ tiếp đãi. Nội cốc chỉ có cốc chủ cùng đệ tử thân truyền mới có tư cách ở, mà sư phụ Ôn Ngải cũng chính là cốc chủ đời trước đã sớm đi vân du, hiện tại nội cốc lớn như vậy chỉ có một mình cậu ở.

À, không đúng, còn Trác Dật Khanh chỉ còn nửa cái mạng nữa.

Trác Dật Khanh bị thương rất nặng, chỉ hơn người chết đúng một hơi, Ôn Ngải chỉ xử lí vết thương ngoài da của hắn cũng đã mất hơn một canh giờ, mệt đến nỗi mồ hôi đầy đầu, sau đó mã bất đình đề (ngựa không dừng vó) chạy tới kho dược liệu phối thuốc, phối xong lại ném vào ấm thuốc bắt đầu sắc.

Một ấm thuốc sắc đến ba lần, đem ba lần nước này trộn với nhau, sau đó mới coi là thành công.

Ôn Ngải lăn lộn trong phòng bếp hơn một canh giờ, trên đường còn phải thường xuyên quay về phòng ngủ xem tình huống của Trác Dật Khanh, chạy tới chạy lui thẳng đến lúc le lưỡi thở giống không khác nào chó Pug.

Lúc bón thuốc, Trác Dật Khanh tỉnh lại một lần, mông lung trông thấy được gương mặt Ôn Ngải đong đưa trước mắt mình, gương mặt phiếm hồng, trên chóp mũi có một tầng mồ hôi mỏng, đôi môi phấn nộn hé mở phát ra từng tiếng thở gấp. Trác Dật Khanh nghĩ bản thân lại mộng xuân thấy tiểu khả ái của hắn, liền nhắm mắt lại hưởng thụ giấc mộng.

Một lần ngủ này của Trác Dật Khanh kéo dài năm ngày, Ôn Ngải mỗi ngày đổi thuốc sắc thuốc cho hắn, đôi khi còn phải xem tình hình chích cho hắn mấy châm, vừa mệt lại vừa nhàm chán, hai ngày đầu mệt quá mức, tới buổi tối còn bị mất ngủ. Ôn Ngải nằm trên giường muốn tâm sự với hệ thống, nhưng hệ thống còn mải mê với rắn săn mồi, lâu lâu mới nói một hai câu. Cuối cùng Ôn Ngải chỉ có thể yên lặng lật sách thuốc, lật đến tận lúc ngủ, ngay cả trong giấc mơ cũng ngửi thấy mùi thảo dược.

Sáng ngày thứ sáu, Ôn Ngải tắm rửa sạch sẽ, bưng cháo vào gian phòng của Trác Dật Khanh. Trác Dật Khanh đã tỉnh, chính là vết thương ngoài da của hắn quá nặng, không thể động đậy được, ăn cái gì cũng chỉ có thể nhờ Ôn Ngải đút từng miếng.

Cháo là Ôn Ngải cố ý phân phó đệ tử nấu, vừa đậm vừa đặc, ngửi đặc biệt thơm. Cậu múc một thìa cẩn thận thổi thổi, sau đó mới đưa đến bên miệng Trác Dật Khanh.

Trác Dật Khanh phối hợp uống xong, cặp mắt lại nhìn chằm chằm Ôn Ngải.

Ôn Ngải bị hắn nhìn đến nỗi cả người không được tự nhiên, mạnh tay nhét thìa vào trong mồm hắn: "Nhìn ta làm gì! Nhanh ăn đi, sáng nay ta còn chưa có ăn đâu."

Trác Dật Khanh nghiêng đầu, tránh đi thìa cháo Ôn Ngải đưa tới, nâng cằm với cậu: "Ngươi ăn."

Ôn Ngải: "Ta không ăn cái này, ta để bụng để tí nữa ăn bánh bao."

Trác Dật Khanh "Ừ" một tiếng, tốc độ ăn cháo nhanh hơn.

Tới lúc đổi thuốc, Ôn Ngải mới thật cảm thấy Trác Dật Khanh tỉnh còn không bằng không tỉnh, lúc trước hắn hôn mê bất tỉnh, Ôn Ngải cởϊ qυầи áo sạch sẽ đổi thuốc cũng không cảm thấy có cái gì, trị bệnh cứu người mà, có cái gì mà kiêng dè. Nhưng hiện tại Trác Dật Khanh thanh tỉnh, có ý thức, Ôn Ngải liền có điểm không thể hạ thủ.

Sau một lúc rối rắm, Ôn Ngải để Trác Dật Khanh ngồi dựa vào đầu giường, đầu tiên đổi dược ở nửa thân trên của hắn, sau đó duỗi tay cởi thắt lưng hắn.

So với vết đao tung hoàng ngang dọc trên ngực trên lưng, nửa người dưới của Trác Dật Khanh thật ra chỉ bị mấy đao, nhưng đám sát thủ kia cũng rất lợi hại, lấy góc độ phi thường xảo quyệt chém hai đao trên đùi phải của Trác Dật Khanh, miệng vết thương không sâu, nhưng là vị trí xấu hổ.

Ôn Ngải ngồi quỳ giữa hai chân mở rộng của Trác Dật Khanh, nhấc đùi phải của hắn lên, lộ ra vết thương trên bắp đùi, cúi xuống gỡ băng bắt đầu đổi thuốc.

Tư thế này thực sự dễ khiến người suy nghĩ miên man.

Trác Dật Khanh ở trên nhìn động tác vội vàng của Ôn Ngải, khóe miệng không tiếng động giương lên.

Ôn Ngải đổi thuốc cực nhanh, nhanh chóng nâng đầu ra khỏi hai chân Trác Dật Khanh, khuôn mặt hồng hồng không biết là do cúi đầu quá lâu nên sung huyết hay do xấu hổ mà nên.

Lại qua một đoạn thời gian, tay chân Trác Dật Khanh có thể nhúc nhích một chút, Ôn Ngải bắt đầu khóa cửa phòng hắn lại, chính là ra ra vào vào có điểm không tiện.

Một ngày Ôn Ngải đẩy cửa tiến vào, đúng lúc Trác Dật Khanh chậm rãi tập đi trong phòng.

Ôn Ngải nhìn hắn trong chốc lát, đưa ra kết luận: "Có thể xuống đất."

Trác Dật Khanh giơ ngón tay cái với cậu: "Là do công lao của tiểu khả ái chăm sóc chu đáo."

Ôn Ngải không nói một lời đi vòng qua người hắn, kéo ra một đống đồ vật dùng vải che lại ở dưới giường, Trác Dật Khanh tò mò tới cạnh thăm dò, Ôn Ngải quay lại, dùng vòng sắt khóa cổ chân hắn lại.

Lông mày Trác Dật Khanh nhướng lên, nhấc chân quơ quơ xích sắt trên chân phải: "Đây là đang chơi trò gì?"

Ôn Ngải không nói hai lời, một tiếng "cùm cụp", chân trái Trác Dật Khanh cũng bị khóa lại.

"Dứt khoát như vậy." Trác Dật Khanh thuận thế ngồi xuống mép giường, cười nói, "Sợ ta chạy? Ngươi yên tâm, cho dù ngươi đuổi ta cũng không đi."

Ôn Ngải đứng lên, dùng một đôi vòng sắt còng hai tay Trác Dật Khanh lại, giật giật thử, xác định đầu xích sắt không có vấn đề gì, lúc này mới khoanh tay nói với Trác Dật Khanh: "Dây xích này được chế tạo từ Vẫn Thiết, sau khi đeo lên nội lực sẽ bị phong bế. Ngươi có thể tự do hoạt động trong căn phòng này, còn chuyện khác, nghĩ cũng đừng nghĩ."

Trác Dật Khanh thử vận công, phát hiện chân khí ngưng đọng, cơ hồ bị ngưng kết lại.

Nụ cười nơi khóe miệng hắn phai nhạt đi một chút, nhưng ngữ khí vẫn ái muội như cũ: "Có phải ngươi muốn nhốt ta ở nơi này làm ít chuyện xấu đúng không?"

"Ngươi từ chỗ nào kiếm được khuôn mặt dày như vậy?" Ôn Ngải châm biếm một tiếng, "Ta nhặt ngươi về là bởi ta cần một dược nhân nội lực thâm hậu."

Khóe miệng Trác Dật Khanh thẳng tắp: "Ý của ngươi là, nếu nội lực ta yếu kém, lúc ấy ngươi sẽ không cứu ta?"

"Không khác lắm đi." Ôn Ngải vuốt cằm nghĩ nghĩ, "Chính là nếu ngươi có nội lực yếu kém, không phải hồn đã về tây thiên từ sớm trước khi ta đến hay sao?"

Ý cười trong mắt Trác Dật Khanh hoàn toàn biến mất, qua một lúc lâu, hắn mới cong cong khóe môi: "Tiểu khả ái, ta sẽ làm cho ngươi biết, cầm tù Thiên Càn --- là một chuyện rất nguy hiểm."

Thiên Càn có bao nhiêu nguy hiểm tạm thời Ôn Ngải không biết, nhưng cậu phát hiện tố chất thân thể Thiên Càn thực sự rất tốt, năng lực tự chữa trị rất cao. Lúc trước Trác Dật Khanh là kẻ chìm nửa người vào sông Vong Xuyên, hiện tại mới chỉ hơn nửa tháng, nội thương ngoại thương thế nhưng cơ bản đã hồi phục.

Bất quá nếu đã hồi phục, chúng ta liền phải chạy cốt truyện.

Nhiệm vụ nhắc nhở rằng, mỗi ngày Doãn Thiên Sương lấy đi nửa chén máu của Trác Dật Khanh, dùng để nghiên cứu độc dược có thể khiến người mất hết võ công.

Ôn Ngải tìm một thanh chủy thủ sắc bén, lại lấy một cái chén không, lộc cộc chạy tới căn phòng giam giữ Trác Dật Khanh.

Trác Dật Khanh đang ngồi vẽ tranh bên cửa sổ, xiềng xích nặng nề trên tay tựa hồ không hề ảnh hưởng đến trạng thái của hắn, Ôn Ngải đứng bên cạnh yên lặng nhìn trong chốc lát, phát hiện hóa ra Trác Dật Khanh vẽ lại khung cảnh thảo dược được phơi nắng trong viện, phong cách đậm nét tả thực.

Sau thời gian hai chén trà, Trác Dật Khanh rốt cuộc dừng bút, hắn quay đầu, thấy được thanh đao cùng cái chén trong tay Ôn Ngải, biết rõ còn cố hỏi: "Ở bên ta đợi lâu như vậy, rốt cuộc là muốn làm cái gì?"

Ôn Ngải nhìn nhìn tay Trác Dật Khanh, lại nhìn nhìn bức họa trên bàn, càng nắm chặt chủy thủ trong tay, cuối cùng không nói một lời chạy ra ngoài.

Ngày hôm sau, Ôn Ngải lại cầm một cái chén không lộc cộc chạy vào, lấy ra một viên thuốc từ bình dược, đưa đến trước mặt Trác Dật Khanh: "Ăn."

Trác Dật Khanh không cầm lấy, cúi đầu ngửi ngửi, chóp mũi gần chạm đến lòng bàn tay Ôn Ngải, khiến Ôn Ngải nhột đến nỗi muốn dùng tay gãi.

"Ngửi cái gì mà ngửi, ngửi ra được độc dược ngươi cũng chẳng làm được gì đâu." Ôn Ngải bóp miệng Trác Dật Khanh, ụp bàn tay mình lên miệng hắn, trực tiếp tống viên thuốc vào trong miệng Trác Dật Khanh, nhét xong còn không chịu buông tay ra, che lại phòng ngừa hắn phun ra.

Trong mắt Trác Dật Khanh xuất hiện vài tia ý cười, vươn đầu lưỡi dùng sức liếʍ vài cái lên lòng bàn tay Ôn Ngải.

Ôn Ngải vội vàng kêu lên một tiếng, nhanh như chớp rụt tay lại.

"Có tin ta cắt đầu lưỡi của ngươi không?" Ôn Ngải điên cuồng lau tay lên quần áo, lòng bàn tay trắng nõn bị ma sát đến phiếm hồng.

Trác Dật Khanh dùng tay chống cằm, ung dung nhìn cậu: "Tin chứ, nếu như ngươi dám động thủ."

Ôn Ngải dùng ấm trà bên cạnh rửa tay, không thèm ngẩng đầu lên mà phản bác hắn: "Ngươi đừng có kích ta, ta nói cho ngươi biết, ta hoàn toàn có thể làm được."

Trác Dật Khanh định hé miệng nói gì đó, bỗng nhiên cổ họng ngòn ngọt, phun ra một dòng máu.

Ôn Ngải lập tức ném ấm trà, dùng chén không tiếp được máu Trác Dật Khanh vừa phun ra, sau khi thu được tầm lưng chén, Trác Dật Khanh cũng không còn phun ra máu nữa.

"Lau đi." Ôn Ngải ném cho Trác Dật Khanh một chiếc khăn tay sạch sẽ, bản thân bưng chén rời khỏi, không thèm quay đầu lại.

Trong cốt truyện, Doãn Thiên Sương ở trong phòng một tháng để nghiên cứu chế tạo ra độc dược có thể cắn nuốt nội lực, Ôn Ngải cũng cần phải trong thời gian này làm ra thành quả, sau đó cho nam chính uống.

Cả buổi chiều, Ôn Ngải nhốt mình trong phòng nghiên cứu phương pháp phối độc.

Ngày hôm sau, Ôn Ngải lại đưa cho Trác Dật Khanh viên thuốc giống ngày hôm qua, sau đó ôm chén trông mong hắn hộc máu, đôi mắt đen lúng liếng chớp cũng không chớp, giống như đứa trẻ ngoan ngoãn chờ phát kẹo.

Trác Dật Khanh nhịn không được chọc cái trán đầy đặn của cậu: "Thích máu của ta đến vậy à?"

Ôn Ngải không cần nghĩ ngợi gật gật đầu.

Trác Dật Khanh nheo đôi mắt đào hoa lại: "Nếu ngươi không khóa ta, ta nguyện ý mỗi ngày cho ngươi nửa chén máu."

Ôn Ngải kiên định lắc đầu: "Ám chỉ này của ngươi quá lộ liễu, hết hy vọng đi, ta sẽ không thả ngươi đi, nhân lúc còn sớm ngươi chuẩn bị cho chuyện chết già trong cốc đi."

"Chết già?" Trác Dật Khanh cười, tựa người ra sau, "Nói như vậy là ngươi định ở bên ta đến trăm tuổi."

Ôn Ngải chế trụ ót hắn, ấn đầu hắn cúi xuống: "Ngươi đừng ngửa cổ, nếu không máu liền ở trong cổ mất."

Vừa dứt lời, Trác Dật Khanh liền hộc máu.

Ôn Ngải nhanh chóng dùng chén đỡ, không rớt một giọt: "Ngươi thấy chưa, may là ta đỡ kịp lúc!"

Trong giọng nói cậu còn mang theo chút kiêu ngạo, Trác Dật Khanh nghe xong, tức khắc vừa giận vừa buồn cười, vừa há miệng ra liền lộ hàm răng bị máu nhiễm đỏ.

Ôn Ngải ở gần hắn, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hắn dọa sợ, máu tươi trong chén thiếu chút nữa liền bị lãng phí trên mặt đất.

Ôn Ngải không nấu cơm, một ngày ba bữa cơm đều là do đệ tử ngoại cốc đưa vào, Ôn Ngải ăn giống Trác Dật Khanh, lúc này hai người ngồi trước bàn cơm, đệ tử đưa cơm như thường lệ bày mâm.

Trác Dật Khanh rất nhanh nhìn được đồ ăn hôm nay không bình thường, táo đỏ chưng củ từ, gạo nếp táo tàu đỏ, gan heo xào, gan lợn trắng, canh cà chua gan heo... Thậm chí trong cơm còn trộn thêm cả đậu đen.

Tất cả đều là nguyên liệu bổ máu.

Sau khi đệ tử đưa cơm lui ra ngoài, Trác Dật Khanh nhướn lông mày hỏi: "Muốn bổ sung máu cho ta?"

Ôn Ngải gật đầu, thuận tay đẩy gan heo xào trước mặt mình đến chỗ Trác Dật Khanh: "Ăn đi, mỗi ngày lấy nửa chén máu, ta sợ ngươi đến lúc đó bị ta ép không, ta đi nơi nào để tìm được dược nhân tốt như thế nữa."

Trác Dật Khanh vui vẻ: "Nói như vậy, ta đối với ngươi rất có giá trị?"

Ôn Ngải rút chân gà từ trên thân gà xuống, bớt chút thời gian liếc hắn một cái: "Đúng vậy, ngươi đối với ta rất có giá trị, ngươi xem cả một bàn đồ ăn lớn thế này, ngoại trừ đĩa gà quay này, còn lại đều là của ngươi."

Trác Dật Khanh với đũa giúp cậu cắt đứt phần gân nối liền chân gà với thân gà: "Lần sau đừng làm thế, ta cũng không thích ăn mấy cái này."

Ôn Ngải được như nguyện gặm chân gà, đôi mắt cong lên: "Vậy ngươi thích ăn cái gì?"

Trác Dật Khanh suy nghĩ trong chốc lát: "Củ ấu, đặc sản quê nhà ta, đáng tiếc hiện giờ chưa tới mùa."

Ôn Ngải ăn đến cả miệng bóng nhẫy: "Ngươi không cần nói thêm câu phía sau, nói như thể ta sẽ cho ngươi ăn í."

Trác Dật Khanh nhìn Ôn Ngải gặm chân gà, cười lắc đầu: "Tiểu thổ phỉ không lương tâm."

Hôm sau, Ôn Ngải ở kho dược liệu sắp đồ, kết quả lúc ở quầy chứa Hoàng Tinh tìm được một đống củ ấu, không biết là đệ tử ngoại cốc nào lúc kiểm kê dược liệu không cẩn thận cho vào.

Ôn Ngải nhìn chằm chằm đống củ ấu kia hai giây, xoay người đi tới chỗ phơi đồ trong viện cầm một cái khăn trải giường trở lại, trải lên mặt đất, nhặt củ ấu cho lên khăn trải giường.

Củ ấu có ngoại hình khá giống hoàng tinh, lại đều một màu đen tuyền, ngồi chọn lâu có chút mỏi mắt.

Hệ thống kinh ngạc: "Cậu đối với hắn tốt như thế làm gì?"

Ôn Ngải xoa xoa mắt: "Không phải là tôi đối tốt với hắn, chỉ là tôi có chút áy náy."

Hệ thống mang ghế ra ngồi: "Kể chuyện xưa của cậu đi."

Ôn Ngải: "... Không có chuyện xưa. Chủ yếu là mỗi ngày đều lấy máu của người ta làm tổn thương thân thể cùng tự tôn, lương tâm tôi bất an."

Hệ thống: "Nhưng thoạt nhìn hắn không hề có bộ dáng bị tổn thương tự tôn lắm."

Ôn Ngải: "Cách một tầng da, cậu lại không nhìn thấu nội tâm hắn, nhỡ đâu là cố gắng gượng cười thì sao? Lúc trước hắn rất quan tâm tôi, hôm qua hắn vừa nói muốn ăn củ ấu, hôm nay tôi liền thấy, đây là do số phận an bày."

Hệ thống có điểm hận sắt không thành thép: "Cậu mềm lòng như thế, nhiệm vụ sớm muộn gì cũng toi!"

Sau khi chọn xong củ ấu, Ôn Ngải túm bốn góc khăn trải giường buộc lại, thắt nút, miễn cưỡng buộc thành một cái tay nải lớn, tha đến phòng bếp.

Ôn Ngải thử nấu một nồi, dựa theo phương pháp hệ thống tra trên Baidu, đầu tiên nấu 15 phút, sau lại nấu 10 phút, vừa mở nắp nồi ra, hương vị củ ấu tràn ra khắp phòng bếp, tỏa khắp gian phòng trúc đều là hương vị này.

Lúc Ôn Ngải bưng bát vào phòng, Trác Dật Khanh đã ngồi chờ trước bàn: "Hôm qua không phải nói dù thế nào cũng không mua cho ta sao, hôm nay như thế nào lại đột nhiên nấu vậy?"

"Không cẩn thận tìm thấy ở kho dược liệu, không biết đã cất bao lâu, vừa lúc dùng ngươi thử độc." Ôn Ngải đẩy bát về phía Trác Dật Khanh, "Ăn."

Trác Dật Khanh cúi đầu nhìn thịt củ ấu toàn bộ đều hóa thành vụn, buồn cười hỏi: "Tại sao lại lột thành như thế này?"

Ôn Ngải chắp tay sau lưng đứng cạnh hắn: "Rốt cuộc ngươi dùng để ăn hay dùng để ngắm vậy? Tiện thể, ta thấy ta lột khá tốt."

Trác Dật Khanh vớt một củ nếm thử: "Thật ra hương vị không tệ, nhưng là biến thành thế này... Tay nhỏ của ngươi lớn lên đẹp như vậy, tại sao lúc làm việc lại vụng về như thế hả?"

Ôn Ngải một tát đập vào cái tay hắn đang duỗi vào trong bát: "Vậy thì đừng ăn!"

Tuy nội lực của Trác Dật Khanh bị phong bế, song nhãn lực vẫn rất sắc bén, tay Ôn Ngải mới vừa vươn ra từ phía sau, Trác Dật Khanh liền thấy rõ mấy ngón tay sưng đỏ kia, mày hắn nhăn lại, bắt lấy tay Ôn Ngải nhìn cẩn thận, thanh âm trầm thấp hỏi: "Do lột củ ấu sao?"

Ôn Ngải giận dỗi không chịu để ý tới hắn.

Trác Dật Khanh đau lòng, nhẹ nhàng chạm chạm đầu ngón tay sưng đỏ của cậu: "Đau không?"

Biểu tình thương tiếc của Trác Dật Khanh vừa xuất hiện, ủy khuất trong lòng Ôn Ngải liền không áp được, cái miệng nhỏ bĩu xuống: "Ngươi đoán xem? Tốt bụng lột cho ngươi, ngươi còn ghét bỏ tay ta vụng về..."

Bộ dáng bị bắt nạt của Ôn Ngải khiến tim Trác Dật Khanh đều hóa thành một bãi xuân thủy: "Không vụng về không vụng về. Ta chỉ đùa ngươi thôi, do chính tay ngươi lột, cho dù hóa thành bã đậu ta cũng thích, đừng buồn mà."

Ôn Ngải mạnh miệng nói: "Ai buồn chứ, nói như thể ta rất để ý vậy, ta chỉ điên một chút thôi."

"Được được được, vậy ta không bắt nạt ngươi nữa." Trác Dật Khanh ôm tay Ôn Ngải đưa tới miệng, "Ta thổi thổi cho ngươi."

Trác Dật Khanh cúi đầu thổi mấy đầu ngón tay sưng đỏ, thổi thổi liền hôn lên, hôn vài ngụm còn chưa đủ, cuối cùng ngậm vào trong miệng.

"Ngươi làm gì đó!" Ôn Ngải trừng mắt muốn rút tay về, kết quả Trác Dật Khanh túm chặt tay cậu không buông, ngậm ngón tay cậu giống như ngậm bảo bối, đầu lưỡi ôn nhu liếʍ láp miệng vết thương cực nhỏ trên lòng bàn tay.

"A..." Ôn Ngải dùng sức đẩy đầu Trác Dật Khanh ra, "Ngươi đừng liếʍ, chốc nữa ta tự mình đi bôi thuốc."

Trác Dật Khanh ngậm hồi lâu mới buông tha cho ngón tay Ôn Ngải, nâng trong lòng bàn tay, trìu mến hôn hôn: "Không được đυ.ng vào mấy đồ vật sắc nhọn đó, ta sẽ đau lòng."

Ôn Ngải đỏ mặt thu tay lại: "Trò mèo của ngươi, đừng tưởng ngươi ngoan ngoãn một chút ta sẽ mềm lòng thả ngươi, không có cửa đâu!"

Nói xong cậu liền quay đầu chạy.

Trác Dật Khanh sửng sốt nửa ngày, hóa ra một màn nhu tình của mình, đối với Ôn Ngải lại bị hiểu lầm thành vì chạy trốn mà uốn mình theo người, nụ cười của Trác Dật Khanh có chút ảm đạm: "Đúng là oan chết ta mà..."

Ngày sau, Ôn Ngải lại nấu một nồi củ ấu, sau khi tắt bếp liền dùng gầu xúc cho ráo nước, bưng đến trước mặt Trác Dật Khanh: "Không phải muốn dạy ta lột vỏ ấu sao?"

"Được rồi, trước tiên ngươi ngồi xuống đã." Trác Dật Khanh giúp Ôn Ngải kéo ghé trúc bên cạnh ra, tùy tiện cầm một củ ấu ở gầu lên, quay đầu hỏi Ôn Ngải: "Tiểu đao ta làm cho ngươi đâu?"

Ôn Ngải lấy ra tiểu đao đưa cho hắn: "Đừng có làm hỏng, ta lấy từ trong dược phòng đó, còn phải dùng để xử lý dược liệu nữa."

"Ta cũng không dám đảm bảo." Trác Dật Khanh búng búng lưỡi dao mỏng mà sắc, lại chọc chọc củ ấu trên tay, "Củ ấu này ngươi luộc khá lâu, vỏ không cứng lắm."

Ôn Ngải có chút do dự: "Hay là ta mang mấy củ ngày hôm qua tới cho ngươi?"

"Không cần, ta sẽ cố gắng kiềm chế một chút." Trác Dật Khanh nói, "Ngươi lại gần một chút, ta sắp bắt đầu rồi."

Ngoại hình củ ấu khá giống ngưu ma vương, có thêm một đôi sừng sắc nhọn, Trác Dật Khanh cắt xuống hai phần nhọn này, lại rạch ngang một cái trên bụng củ ấu, dùng tay nắm tai bên tách ra bên ngoài, thịt củ ấu trắng trắng toàn bộ lộ ra.

Trác Dật Khanh nâng cằm Ôn Ngải, "Ngươi xem có bị nứt không?"

Ôn Ngải cẩn thận bỏ thịt củ ấu vào lòng bàn tay, dùng ngón tay chọc một cái, ngữ khí hưng phấn, "Hoàn hảo, một chút cũng không bị rơi ra!"

Trác Dật Khanh đắc ý cười cười, cầm lấy thịt củ ấu nhét vào miệng Ôn Ngải: "Ăn ngon không?"

Ôn Ngải vừa nhai vừa nói: "Ăn ngon!"

Kỳ thực hương vị vẫn như vậy, chủ yếu là do được ăn cả một quả hoàn chỉnh, trên tâm lý sẽ sinh ra cảm giác vui sướиɠ.

Trác Dật Khanh rất nhanh lột thêm cái nữa, quơ quơ trước mắt Ôn Ngải: "Có muốn không?"

Ôn Ngải nhìn chằm chằm thịt củ ấu tròn vo, gật gật đầu: "Muốn!"

Trác Dật Khanh hạ giọng dụ dỗ: "Vậy có phải ca ca rất lợi hại hay không?"

Ôn Ngải nhăn mày rối rắm một giây đồng hồ: "Lợi hại."

Trác Dật Khanh vẫn không thỏa mãn: "Vậy ngươi gọi ta một tiếng ca ca, ta sẽ lột cả nồi củ ấu cho ngươi."

Ôn Ngải không nghe theo, cầm dao bắt đầu tự mình động thủ: "Cho ngươi một cây cột ngươi liền bò lên trên, hôm qua đó là bởi ta không biết làm đúng cách, hiện tại nhất định không kém hơn ngươi."

Lời còn chưa dứt, cậu lại bị góc nhọn chọc vào tay, đau đến nỗi "A" một tiếng, làm Trác Dật Khanh khϊếp sợ.

"Đưa ta nhìn." Trác Dật Khanh vội vàng cầm tay Ôn Ngải, trên ngón trỏ có một vết thương đang chảy máu, không nói hai lời liền cho vào miệng ngậm, Ôn Ngải vừa mở miệng trào phúng lại bị chính mình vả mặt, xấu hổ đến nỗi không muốn nói chuyện, để mặc cho hắn đùa nghịch.

Vết thương nhỏ thế này vốn dĩ không chảy nhiều máu lắm, Trác Dật Khanh rất nhanh liền nhả ra, vén vạt áo của mình giúp Ôn Ngải lau khô nước trên tay, thuật tiện nhéo lòng bàn tay cậu: "Ngươi nói xem tay ngươi có đáng thương không chứ, suốt ngày bị ngươi chọc phải."

Ôn Ngải không tự tin nói: "Ta thích thế."

"Ta không thích vậy." Trác Dật Khanh nhíu mày nhìn cậu, "Hôm qua mới nói với ngươi không cho phép đυ.ng vào mấy đồ vật dễ bị thương như vậy mà."

Ôn Ngải nhỏ giọng ngập ngừng: "Không phải bởi tại ngươi ra điều kiện với ta, ta mới động tay sao."

Trác Dật Khanh nhìn chằm chằm cậu: "Nếu ngươi chịu gọi ta một tiếng thì chuyện này sẽ không xảy ra, không phải sao?"

Ôn Ngải xoay mặt sang một bên: "Không gọi."

Bả vai Trác Dật Khanh sụp xuống, không biết làm thế nào thở dài: "Được rồi, ngươi đáng yêu ngươi có lý, ta cam tâm tình nguyện gọt cho ngươi, được chưa?"

Ôn Ngải xoay mặt trở về, khóe miệng hơi nhếch lên, thanh âm lại rất bình tĩnh: "Ừm."

Ở thế giới trước hưởng thụ qua sinh hoạt tiện lợi của xã hội hiện đại, hiện tại tới cổ đại điều kiện lạc hậu, Ôn Ngải gặp đủ loại vấn đề. Lấy ví dụ như chuyện tắm rửa đi, dùng nồi to đun nước, lại vận chuyển từng thùng đến phòng tắm, lại thêm mấy

thùng nước điều chỉnh độ nóng lạnh, chờ đến lúc có thể tắm, người đã mệt muốn chết.

Đêm nay Ôn Ngải không muốn nấu nước, mắt thấy thời tiết tháng năm đã ấm áp không ít, cậu lấy quần áo, chạy đến hồ nhỏ sau nhà trúc tắm một chút. Lúc mới xuống nước có chút lạnh, tuy nhiên sau khi bơi nhiều một chút, thân thể liền chậm rãi thích nghi với nhiệt độ nước.

Dưới sự dạy dỗ của Hứa Trường Châu, kỹ năng bơi của Ôn Ngải không tính là tồi, nhưng dù sao cũng là ở trong hồ, cậu không dám bơi quá xa, bơi một chút cho đã ghiền, sau đó liền thành thành thật thật ở chỗ nông tắm rửa.

Cảm quan của Trác Dật Khanh rất nhanh nhạy, có thể nói là tai thính mắt tinh, khứu giác vị giác dị thường mẫn cảm, đây không phải là do luyện võ mà được, đây là thiên phú hắn có từ trong bụng mẹ.

Hắn ở cách cái hồ kia tương đối gần, lúc đêm khuya tĩnh lặng thường xuyên nghe được tiếng nước hồ bị gió đêm thổi vào, chính là tiếng vang đêm nay có chút không thích hợp.

Trác Dật Khanh xốc chăn xuống giường, đẩy cửa sổ ra, sau đó mở ra cánh cửa tới thế giới mới.

Tiểu khả ái của hắn đang tắm rửa.

Dưới ánh trăng trắng ngần, một tấc một tấc vuốt ve thân thể trần trụi của mình.

Mỗi động tác giống như câu dẫn trong im lặng.

Máu mũi Trác Dật Khanh chảy xuống đáng được tôn kính, trên người tản ra hơi thở Thiên Càn.

Tiểu khả ái của hắn muốn lên bờ.

Chậm rãi đứng dậy từ trong nước.

Khuôn mặt bị nước làm cho ướt sũng, xương quai xanh xinh đẹp, núʍ ѵú xinh xắn, vòng eo mảnh khảnh, còn có thứ phấn nộn giữa hai chân ----

Hơi thở động tình của Thiên Càn tràn ngập khắp căn phòng, nóng nảy cuồn cuộn, kêu gào.

Ánh mắt Trác Dật Khanh đỏ lên, gắt gao nhìn chằm chằm con mồi, bày tay hướng về phía đũng quần *, xích sắt trên tay kịch liệt đong đưa.

Tiểu khả ái của hắn bắt đầu mặc quần áo.

Quần áo rơi xuống đất.

Tiểu khả ái của hắn cúi xuống.

Mông thịt no đủ hơi tách ra.

Như ẩn như hiện mà lộ ra –

Lòng bàn tay nóng lên, Trác Dật Khanh phóng thích.

Ôn Ngải mặc xong quần áo, thần thanh khí sảng về phòng.

Trác Dật Khanh nhìn bờ hồ trống không, cảm thấy hoài nghi sâu sắc với lực kéo dài của mình.

Thời điểm ăn cơm ngày hôm sau, Trác Dật Khanh nói muốn tắm rửa.

Ôn Ngải tay bưng một chén cà chua xào trứng chan canh vào đó: "Không phải chưa tới ba ngày sao?"

Đun nước tắm rất phiền toái, mỗi ngày Ôn Ngải đun nước tắm cho bản thân mệt đến ngoắc ngoải, không có khả năng sẽ đun cho Trác Dật Khanh. May mà cứ cách ba ngày sẽ có người đến nội cốc quét dọn vệ sinh, Ôn Ngải liền thuận tiện bảo họ đun nước cho Trác Dật Khanh, tạm thời giải quyết vấn đề tắm rửa.

Người dọn vệ sinh vừa mới đến hôm kia, phải đợi đến ngày mai mới lại đến.

Trác Dật Khanh buông đũa xuống nhìn Ôn Ngải: "Mấy ngày nay tiết trời ấm áp, lúc ngủ dễ ra mồ hôi, dính dính cực kỳ không thoải mái."

Ôn Ngải cũng buông đũa nhìn hắn: "Ý của ngươi chính là bảo ta đun nước hầu hạ ngươi?"

Trác Dật Khanh bỗng bật cười: "Ta nào dám để ngươi hầu hạ ta? Ta ra sau hồ tắm một chút là được rồi."

Ôn Ngải nhíu mày nghĩ nghĩ, lại đứng dậy tiến đến ngửi cổ áo Trác Dật Khanh: "Có mùi mồ hôi, được rồi, cho phép. Bất quá ta nói cho ngươi biết, sẽ không bỏ xích sắt, ngươi phải mang nó xuống nước."

Trác Dật Khanh sảng khoái trả lời: "Được."

Buổi chiều, Ôn Ngải thu quần áo đã được phơi khô ở sau viện, lấy cái của mình mang về phòng, còn lại toàn bộ ném lên giường Trác Dật Khanh.

Trác Dật Khanh lấy ra một bộ quần áo sạch từ trong đó, hướng Ôn Ngải hỏi: "Tắm được chưa?"

"Ừa, chờ một chút." Ôn Ngải cầm một cái xích mới, một đầu khóa lên chân trái Trác Dật Khanh, đầu còn lại nắm chặt trong tay, sau đó gỡ bỏ toàn bộ xích sắt vốn đang quấn trên tứ chi Trác Dật Khanh.

Trác Dật Khanh quơ quơ cái xích mới quấn trên chân trái: "Ngươi lấy đồ ở chỗ nào đầy đủ vậy?"

Ôn Ngải cầm xích sắt, giống như dắt cún dẫn Trác Dật Khanh ra khỏi phòng ở: "Sư phụ để lại."

Trác Dật Khanh đuổi theo, đi song song với cậu: "Trước kia sư phụ ngươi cũng nuôi dược nhân?"

Ôn Ngải nhớ lại một chút, lắc đầu: "Chưa thấy bao giờ."

Trác Dật Khanh bọc quần áo chuẩn bị lại thành một bao tung lên nghịch: "Vậy tại sao ngươi lại đi lên con đường tà môn ma đạo này hả?"

Ôn Ngải trừng mắt nhìn hắn: "Vậy cha ngươi là đại hiệp đứng đắn như thế, tại sao lại sinh được đứa con không đứng đắn như ngươi vậy hả?"

Trác Dật Khanh cười khổ: "Lúc ta đứng đắn ngươi lại không biết thôi."

Sau khi đến bên hồ, Trác Dật Khanh bắt đầu cởϊ áσ, Ôn Ngải quấn xích sắt lên thân cây, sau đó lấy ra một bao thuốc bột.

Trác Dật Khanh cởϊ áσ tiện tay ném xuống đất, hỏi: "Đây là gì?"

Ôn Ngải mấp máy môi: "Nhuyễn cân tán."

Dừng một chút, cậu lại bổ sung: "Phân lượng không nhiều, sẽ chỉ khiến ngươi không thể có khí lực lớn, tắm rửa thì không thành vấn đề."

Trác Dật Khanh cởϊ áσ trong, lộ ra nửa thân trên rắn chắc: "Tại sao không cho ta trước khi ra ngoài? Không sợ ta ở trên đường kéo xích sắt chạy mất sao?"

"Ta vừa rồi bận việc nên quên mất." Ôn Ngải giữ lại cái tay Trác Dật Khanh đang chuẩn bị cởi dây lưng quần, "Ngươi đợi chút nữa hẵng cởi, uống thuốc trước đi."

Trác Dật Khanh nhận lấy gói thuốc, mở ra rồi đổ toàn bộ vào miệng, xong còn chủ động lè lưỡi cho Ôn Ngải kiểm tra.

Ôn Ngỉ bất ngờ nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi, đầu lưỡi còn thật sắc tình uốn lên phía trên, cậu lập tức đẩy đầu Trác Dật Khanh sang một bên: "Ngươi không thấy kinh à!"

Trác Dật Khanh xoay đầu trở về, ý vị thâm trường nhìn Ôn Ngải một cái, cuối cùng không nói gì.

Sau khi Trác Dật Khanh xuống nước, Ôn Ngải liền ngồi chờ ở dưới tàng cây quấn xích sắt, thỉnh thoảng nghía tình huống bên hồ một lần.

Khoảng mười phút sau, Ôn Ngải phát hiện không thấy người trong hồ nữa, cậu vội vàng chạy đến bên bờ, xích sắt quấn trên thân cây vẫn ở trong nước, Ôn Ngải thử kéo kéo, đầu xích sắt nặng trịch, hiển nhiên vẫn còn đang xích Trác Dật Khanh.

Ôn Ngải ảo não dậm chân, hơn nửa là do túi nhuyễn cân tán của bản thân gây họa, làm hại Trác Dật Khanh chìm trong nước.

Hai tay cậu nắm chặt xích sắt, dùng sức kéo lên bờ, không lâu sau đột nhiên không kéo được, giống như ở đầu kia bị thứ gì đó túm lại.

Ôn Ngải quấn xích sắt vài vòng lên cánh tay mình, thân thể nghiêng hẳn về phía sau, chân cũng dùng sức, kết quả đất ẩm bên bờ hồ bị cậu làm nên một cái hố, xích sắt vẫn không chút sứt mẻ kẹt trong nước.

Ôn Ngải hoảng hốt, ngay cả giày cũng không tháo, vội vàng nhảy vào trong hồ.

May là hiện tại đang là buổi chiều, ánh sáng đủ dùng, Ôn Ngải theo xích sắt lặn xuống, thấy Trác Dật Khanh đang gặp rắc rối với một đám rong.

Ôn Ngải dùng tốc độ nhanh nhất bơi qua, cởi bỏ rong quấn trên người Trác Dật Khanh, ôm eo hắn bơi lên phía trên. Không ngờ Trác dật Khanh đột nhiên dán miệng lên, đầu lưỡi mở khớp hàm của cậu, dùng sức mυ"ŧ lấy.

Hơi thở bá đạo của Thiên Càn càn quét Ôn Ngải, cậu muốn tránh, nhưng một tay Trác Dật Khanh ôm chặt eo cậu, một tay chế trụ ót cậu, khiến cậu hoàn toàn không tìm thấy nơi thoát ra.

Trác Dật Khanh không ngừng hút đi không khí trong khoang miệng Ôn Ngải, Ôn Ngải hiểu đây là phản ứng bản năng của người chết đuối, vì thế thả lỏng thân thể không giãy dụa, để hai người có thể nổi lên nhanh một chút.

Nhận ra Ôn Ngải thuận theo, Trác Dật Khanh càng dùng sức mυ"ŧ, ngay cả đầu lưỡi Ôn Ngải cũng bị hắn mυ"ŧ lấy.

Sau khi lên khỏi mặt nước, Ôn Ngải đẩy Trác Dật Khanh ra hít vào từng ngụm không khí, cảm giác lá phổi bị hút đến bẹp một lần nữa trở về, mới chậm rãi bơi lên bờ.

Trác Dật Khanh chỉ mặc áo trong cùng quần, hắn choàng áo ngoài lên người Ôn Ngải: "Vừa rồi..."

Ôn Ngải giơ tay ngăn hắn lại: "Bản năng cầu sinh, ta không trách ngươi, trở về đi."

Vừa rồi bị hơi thở Thiên Càn kí©h thí©ɧ, Ôn Ngải cảm giác thân thể của mình có chút nhũn ra, để đảm bảo an toàn, vẫn là nên nhanh về uống thuốc.

Ôn Ngải gỡ xích quấn trên cây xuống, nắm chặt trong tay, buồn bực đi về.

Trác Dật Khanh lúc này không đi song song với cậu, mà đi chậm lại vài bước.

Trác Dật Khanh động động đầu lưỡi, phun ra một mảnh rong từ trong miệng. Lúc Ôn Ngải kéo hắn lên bờ, hắn còn lấy tay nắm chặt lá rong, nhưng sau khi Ôn Ngải bơi vào trong nước, hắn chỉ có thể buông tay, dùng răng cắn lá rong, để bản thân không bị mạch nước ngầm dưới đáy cuốn đi, dựng lên cảnh bị lá rong cuốn lấy, hiện tại răng của hắn vẫn còn đau.

Nhưng rất đáng.

Trác Dật Khanh liếʍ liếʍ môi, hồi tưởng lại tư vị vừa rồi.

Môi tiểu khả ái vừa mềm vừa thơm ngọt, hắn đặc biệt muốn lột sạch cậu, hung hăng xoa nắn một chút, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, từng chút thu hồi lại hơi thở Thiên Càn đang phấn khởi của mình, giấu đi, chờ đợi thời cơ.

Hơn nữa hắn có một việc cần xác định.

Lần đầu tiên gặp Ôn Ngải, hắn như có như không ngửi thấy mùi Địa Khôn trên người Ôn Ngải, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt như vậy, lúc tới gần cổ đối phương cẩn thận ngửi lại, đã không còn mùi gì nữa.

Có lẽ là trùng hợp ở trong nước, chính xác mà nói là lúc hắn tiết ra hơi thở Thiên Càn, hắn lại ngửi thấy mùi hương như gần như xa này, ngọt ngào lại mê người.

Trác Dật Khanh nâng mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng có chút hốt hoảng của Ôn Ngải, trong đáy mắt tràn ra hứng thú nồng đậm.

Tiểu khả ái, bí mật của ngươi, hình như ta đã phát hiện ra rồi.