Lúc này, công đột nhiên thắt dây an toàn cho thụ. Cậu mơ mơ màng màng, ngoan ngoãn bị vây ở ghế lái, ôm cổ tay thở hồng hộc.
Công nhét hai viên thuốc vào miệng thụ. Thụ không chống cự. Bởi vì trong người có tin tức tố của công, cậu lúc này cực kỳ nghe lời.
Thụ bé ngoan uống thuốc, uống nước.
Mấy phút sau, thuốc phát huy tác dụng, cậu hôn hôn trầm trầm ngủ thϊếp đi.
Lúc tỉnh lại đã là ở nhà. Nhà của cậu. Mẹ cậu nằm nhoài bên giường, đầy vẻ lo lắng.
Thấy thụ tỉnh, bà vui vẻ ngồi dậy, nghĩ tới điều gì đó, muốn nói lại thôi.
Thụ liếc nhìn cổ tay mình, quả nhiên được quấn một lớp băng gạc. Không phải là ảo giác, lúc ở trong xe công thật sự đã đánh dấu tạm thời cậu.
Đánh dấu tạm thời có thể giảm bớt du͙© vọиɠ, đồng thời xoa dịu nóng nảy do phát tình.
Ở tình huống đó, đánh dấu tạm thời được cho là một phương pháp hữu hiệu.
Chỉ là coi như tạm thời, nó vẫn cứ là một loại đánh dấu. Phương pháp này quá mức ám muội, mẹ thụ đại khái có thể cảm nhận được khí tức của người khác trên người cậu.
Khí tức này lưu lại cũng phải tầm một tuần.
Mẹ thụ cũng biết là ai đưa con mình trở về. Là đứa con trai nhà họ Mục kia.
Vòng vòng chuyển chuyển, hai người thế mà lại tiếp tục dây dưa.
Lúc nhìn thấy công, mẹ thụ vừa lúng túng vừa hoảng sợ.
Lúng túng vì thái độ của mình đối với công năm đó. Hoảng sợ vì bà lo công vì bất mãn với bọn họ, sẽ đối xử không tốt với con bà.
Nhưng kiểm tra xong, bác sĩ nói trên người thụ ngoài đánh dấu tạm thời thì không có tình huống gì khác.
Không bị xâm phạm, tin tức tố cũng được xoa dịu. Bây giờ hôn mê chỉ là do tác dụng đồng thời của đánh dấu tạm thời và thuốc ức chế mà thôi.
Lúc bác sĩ kiểm tra, công vẫn chưa về.
Anh giống như không phát hiện mẹ thụ đang dùng ánh mắt khiển trách nhìn mình, chỉ yên lặng chờ ở một bên.
Đợi đến khi bác sĩ nói không có việc gì, anh mới chào tạm biệt mẹ thụ.
Mẹ thụ càng lúng túng hơn. Ban nãy, bà một mực cho rằng thụ bị công cưỡng bức, vừa tức vừa gấp vừa hận.
Bây giờ bác sĩ kiểm tra được thụ thực ra không bị gì, trái lại bà còn muốn cảm ơn công đã kịp thời cứu thụ.
Mẹ thụ chỉ cảm thấy hai má nóng lên, lén lút kéo bác sĩ qua một bên, hỏi thụ phát tình mãnh liệt như vậy có phải có liên quan đến tuyến thể nhân tạo của cậu không.
Bác sĩ nói không thể xác định được, vẫn nên đưa thụ đi bệnh viện kiểm tra tỉ mỉ một lần cho chính xác.
Lúc công về, mẹ thụ ra tiễn.
Tiễn tới cửa, đột nhiên bà mở miệng nói: "Chuyện năm đó, tôi hy vọng cậu sẽ không nói cho tiểu Thủ nghe. Nó không biết gì cả."
Xem tình hình hiện tại, đứa con trai ngốc nhà mình có lẽ còn chưa có buông bỏ được Mục Lễ.
Mục Lễ cũng coi như có sự nghiệp, nếu con mình thực sự yêu cậu ta, bà cũng không phải không thể chấp nhận.
Chính là bà sợ công vẫn còn khúc mắc vì chuyện năm đó.
Tính của thụ, mẹ cậu rất rõ.
Nếu như cậu biết năm đó bà đi tìm công, để công tự giác không liên luỵ thụ, khẳng định cậu sẽ nháo đến long trời lở đất, còn muốn hận bà.
Bà không muốn làm con mình tổn thương.
Vậy nên bà hiền hậu nhìn công cười: "Lần này phải cảm ơn cậu. Coi như là để cảm ơn, đợi nó khoẻ lại, chúng ta cùng ăn một bữa đi."
Ai ngờ công lạnh nhạt trả lời: "Không cần. Tiễn tới đây là được rồi, bác quay về đi."