Chu Mạt (1) mệt mỏi bước vào thang máy.
Ngày hôm nay lắm chuyện xảy ra quá, mệt chết mất thôi.
Lại nói, 80% cơn mệt này đến từ bữa cơm vừa rồi.
Ngài Hách lúc gọi món rất hùng hổ, như điểm danh từng món vậy. Xem ra rất quen thuộc thực đơn chỗ này.
Chu Mạt lên tầng, định tra chìa mở khóa, nhưng cửa không hề khóa, xoay tay nắm cửa một lần đã mở ra.
Chu Mạt thắc mắc, chẳng lẽ hôm nay mình quên khóa cửa?
Nhưng không phải, vừa mới mở cửa ra, anh đã nhìn thấy Tần tiểu thư.
Tần tiểu thư mặc một bộ quần áo ở nhà rộng rãi thoải mái, tóc vừa mới sấy thả xõa bên vai, khuôn mặt đã tẩy trang, nhìn thấy Chu Mạt trở lại thì khó nén nổi sự vui vẻ.
Tần tiểu thư và Chu Mạt tạm coi là bạn từ nhỏ của nhau, thế nhưng hồi nhỏ không chơi cùng nhau, cũng chỉ vì cha mẹ hai bên có quen biết nên thường xuyên qua lại nhà nhau, quan hệ cũng không quá tệ.
Đến mãi tận khi Tần tiểu thư về nước mới liên hệ lại, hơn nữa còn liên hệ rất nhiều lần.
Tất nhiên là Tần tiểu thư đơn phương.
Đối với Tần tiểu thư, Chu Mạt không thể nói là chán ghét cô, cũng chẳng thể gọi là yêu thích.
Nhưng tóm lại cũng thấy phiền, cũng không phải nói Tần tiểu thư phiền, mà là ý định của mẹ anh. Nói đúng hơn là ý định thấy ai cũng muốn đưa vào cửa của bà.
"Sao em lại ở đây?"
Tần tiểu thư đáp: "Em mới vừa về thành phố A, mấy nay không tìm được phòng ở, nên mới mạn phép xin ở lại đây..."
"Ai đưa chìa khóa cho em?"
Tần tiểu thư vô cùng khó xử, nhưng vẫn trả lời: "Là bác gái kêu em tới."
Tần tiểu thư nắm trọng điểm rất tốt, đặc biệt nhấn hai chữ "bác gái".
Hai chữ này được Tần tiểu thư nắm lấy như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Chu Mạt nghe thế, mặt không tự chủ lạnh xuống.
"Được, tôi biết rồi, có thiếu gì thì em bảo tôi. Hôm nay tôi hơi mệt, tôi đi nghỉ trước, em cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Tần tiểu thư không nghĩ tới anh sẽ trở mặt, đang định nói gì đó thì Chu Mạt đã trực tiếp đi vào phòng, đóng cửa lại, coi cô như không tồn tại.
Chu Mạt biết những lời vừa rồi mình nói với Tần tiểu thư là không đúng, nhưng anh thực sự đã bị làm phiền quá nhiều.
Chính mẹ đã thích đưa thẳng người tới cửa, bản thân mình còn biết nói gì.
Chu Mạt cởϊ qυầи áo, tắm nước lạnh.
Anh vừa xả nước vừa nhìn mình trong gương, tự dưng thấy vô cùng chán ghét.
Mỗi ngày đều trưng ra vẻ mặt này có mệt hay không?
Khuôn mặt này, mỗi ngày đều phải dịu dàng cười với người khác, nhưng trong thâm tâm lại chìm đắm trong đau khổ.
Thể diện có ăn được không, rõ ràng chẳng là cái thá gì, tại sao vẫn phải giả vờ hoàn mỹ?
Chu Mạt ra khỏi phòng tắm, trên người quấn khăn, nằm trên giường chuẩn bị ngủ một giấc thì di động rung lên, là tin nhắn Wechat:
Quý ngài đẹp trai: Thầy Chu về nhà chưa? Thầy Chu (2) chẳng biết nói gì, chẳng phải chính cậu đã đưa tôi về à?
Sunday: Vâng, hôm nay làm phiền ngài Hách rồi. Bên kia chiến tuyến, ngài Hách đang chuẩn bị đi ngủ, vừa nghe thấy thông báo Wechat đã nhanh chóng mở điện thoại lên.
Sau đó, thầy Chu và ngài Hách câu được câu chăng nói chuyện.
Lúc tán gẫu với ngài Hách, thầy Chu luôn cảm thấy rất đặc biệt, có thể bởi vì lúc buôn dưa với đám bạn, anh hay dùng đủ thể loại sticker và kaomoji (3), còn lúc nhắn với ngài Hách thì chỉ có thể dùng văn bản, thỉnh thoảng lắm mới dùng một hai cái emoji màu vàng, là bộ emoji có sẵn trong app.
Đột nhiên ngài Hách hỏi:
Sunday: Nhìn tên Wechat của tôi. Ngài Hách nhìn, Sunday.
Quý ngài đẹp trai: Chủ nhật Chờ chút, Chủ Nhật ư? Tên kiểu gì thế này??
*"Chu Mạt" và "cuối tuần" trong tiếng Trung đồng âm với nhau Ngài Hách nhìn đi nhìn lại hai chữ "Chu Mạt" này, thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Cái tên này thật đặc biệt, cảm giác không hề tương xứng với hình tượng thành thục ổn trọng của thầy Chu, hơn nữa lúc đọc lên thấy hơi giống tên con gái.
Sunday: Sao? Tên kỳ quặc lắm nhỉ, là ông nội tôi đặt. Hết cách rồi, ông cụ rất kiên quyết. Thầy Chu nhìn, quý ngài đẹp trai...
Sunday: Chẳng lẽ tên của ngài là Hách Anh Tuấn? ... Rất đẹp trai
(Hảo anh tuấn).
Ôi cái tên này... Tự tin quá thể đáng.
Sunday: Ồ, tên hay lắm. Quý ngài đẹp trai: Ha ha ha, thầy cũng vậy. Ngài Hách tắt điện thoại, bốn phía tối om, nhưng trong nội tâm của hắn lại vô cùng kích động.
Ngài Hách nghĩ, thầy Chu thực sự rất thú vị, mình và thầy Chu vô cùng có duyên với nhau.
Tuy rằng không nói ra được thú vị chỗ nào.
Cũng chẳng nói ra được có duyên chỗ nào.
(1) Vì không còn ở trường nên không dùng "thầy" với Chu Mạt nữa.
(2) Khi giao tiếp với Hách Tuấn Anh, hai ổng vẫn còn dùng kính ngữ với nhau nên để "thầy Chu" – "ngài Hách" tiếp.
(3) Kaomoji dzui hơn emoji nhiều ( ͡° ͜ʖ ͡°) (☝︎ ՞ਊ ՞)☝︎