Chương 15: “Có đau không?”

Lạc Nhạc mở trà bánh ra nhìn xem, đây không phải là loại ông nội thích sao?

Loại trà này không có trên thị trường và chỉ có một khu vực trồng duy nhất trên hành tinh thứ bảy trong toàn bộ thiên hà.

Nhưng vì trà pha có vị chua và đắng nên việc pha trà hơi phức tạp.

Không có nhiều người ở thế hệ của họ thích nó.

Ừm... Nhưng điều này phù hợp với phong cách cán bộ kỳ cựu của Hoắc Lan Cảnh.

Khi Lạc Nhạc còn nhỏ, cậu luôn xem ông nội pha trà, dần dần cậu cũng học được cách pha .

Có thể nói đây là một trong số ít trà cậu biết pha.

Nửa giờ sau.

Lạc Nhạc một tay chống má phải, nhìn thẳng vào người đang đọc tài liệu trên bàn.

Người đàn ông đang ngồi thẳng, đôi bàn tay mảnh khảnh đảo qua đảo lại rồi đổi hướng.

Lạc Nhạc cũng đổi hướng, tựa người vào chiếc bàn trước mặt.

Nhìn Hoắc Lan Cảnh, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Chồng ơi, lâu rồi không gặp. Cậu thầm nói trong lòng.

Người ta nói, đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, đây quả thực không phải là nói dối.

Ánh mắt nóng cháy này khiến người ta dù có muốn cũng không thể bỏ qua được.

Hoắc Lan Cảnh đặt tài liệu xuống, nhìn cậu.

Lạc Nhạc lập tức cười nói: "Ông xã, anh xong chưa?"

Nếu anh kế Lạc Nhạc nhìn thấy bộ dạng chân chó đó, có thể sẽ cười nhạo cậu.

Hoắc Lan Cảnh liếc cậu một cái, sau đó chỉ vào cửa.

Lạc Nhạc giả vờ không hiểu, nắm tay hắn: "Sao vậy?"

Anh rút tay ra, chỉ vào cửa lần nữa: “Ra ngoài.”

Lạc Nhạc bất mãn lắc đầu, "Đừng mà."

Giọng nói của Hoắc Lan Cảnh có chút lạnh lùng: "Lạc Nhạc."

Lạc Nhạc cứng đờ, thở dài: "Biết rồi, biết rồi. Chỉ cần anh uống trà thì em sẽ rời đi."

Cậu chỉ vào tách trà trên bàn.

Hoắc Lan Cảnh theo động tác của cậu, nhìn sang, ly trà được rót ra đang tỏa nhiệt.

Chóp mũi anh ngửi thấy mùi trà quen thuộc.

Anh không nói gì, xoa xoa ngón trỏ và ngón áp út rồi liếc nhìn cậu.

Lạc Nhạc không dám cùng anh đối diện, "Sao... sao vậy? Em pha trà cho anh uống để lên tinh thần là sai sao? Anh không uống thì để em đem đi đổ."

Sau đó cậu tức giận quay người, bưng trà bỏ đi.

Nếu không uống, cậu sẽ đi hỏi lính canh xem hắn có muốn uống không, cậu thật sự mất trí rồi, pha một thứ trà dở tệ.

Vừa tới cửa, cậu đã bị gọi lại.

Lạc Nhạc quay người lại, giọng điệu không tốt. "Có chuyện gì?"

"Trà, mang đến đây."

Hoắc Lan Cảnh nhìn trà trong tay cậu với giọng điệu bình tĩnh.

Lạc Nhạc thực ra rất dễ dỗ, chỉ cần làm theo ý muốn của cậu.

Nghe thấy tiếng, cậu lại bưng trà bước tới.

Cậu rót trà cho anh với nụ cười trên môi.

Động tác có chút vội vàng, nước trà đổ xuống mu bàn tay cậu.

Lạc Nhạc vội vàng thu tay lại, đau đớn kêu lên.

Tay cậu run lên và buông tách trà ra.

Nó sắp rơi vào chân cậu.

Hoắc Lan Cảnh bước tới, bóng của hắn bao phủ Lạc Nhạc, hắn bất giác dừng lại.

Cậu nhìn thấy Hoắc Lan Cảnh đang nghiêng người vững vàng cầm lấy tách trà, trà đổ ra khiến tay anh đỏ bừng.

Lạc Nhạc vội vàng đặt ấm trà trong tay xuống.

Cậu cởi chiếc khăn tay trên ngực ra, lau nước trên tay Hoắc Lan Cảnh.

Đúng rồi, nếu muốn hạ nhiệt độ thì phải xả nước.

Nghĩ đến đây, Lạc Nhạc kéo anh đi về phía phòng tắm bên cạnh.

Hoắc Lan Cảnh không nói gì, để Lạc Nhạc dẫn mình đến trước chậu rửa mặt trong phòng.

Lạc Nhạc nắm tay hắn nhúng xuống nước, nhìn vết đỏ, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: "Có đau không? Đều là lỗi của em, nếu biết trước em sẽ không pha trà."

Nghe vậy, Hoắc Lan Cảnh hơi nheo mắt lại, nhìn người trước mặt.

Chỉ là bị nước nóng đổ vào, máu cũng chưa chảy, như vậy thôi Lạc Nhạc lại cảm thấy đau?

Vừa cụp mắt xuống, anh thoáng nhìn thấy làn da trắng nõn mềm mại của Lạc Nhạc, Hoắc Lan Cảnh mím môi.

Anh không khỏi nghĩ đến những người lính cùng tuổi với Lạc Nhạc trong quân đội.

Nhiều người trong số họ đã lập nhiều chiến công và trên cơ thể họ có rất nhiều vết sẹo do trận chiến để lại.

Về phần vị thiếu gia này, thân thể trắng nõn, anh nghĩ cậu chắc chưa từng cảm nhận được đau đớn thực sự.

Đúng rồi, cậu từ nhỏ đã là thiếu gia nhà họ Lạc, được mọi người yêu mến, sau này lại gả cho hắn.

Cho dù hắn không quay về, thì địa vị của Lạc Nhạc vẫn như cũ, cậu vẫn sẽ nhận được sự tôn trọng.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Hoắc Lan Cảnh lập tức trở nên u ám.

Anh rút tay lại, lấy ra một tờ giấy lau đi: “Không sao đâu.”

Nói xong hắn quay người đi về.

Lạc Nhạc nghi hoặc nhìn bóng lưng hắn, người đàn ông này sao có thể thay đổi sắc mặt nhanh hơn lật trang sách?

Sau khi lau tay, cậu đi theo.

Khi đi ra ngoài, cậu phát hiện Hoắc Lan Cảnh đã bưng trà lên uống.

Bàn tay bị dính nước nóng vẫn còn đỏ.

Nhưng nghĩ tới sự chán ghét trong mắt Hoắc Lan Cảnh, cậu liền quay đầu làm như không nhìn thấy.

"Một lát nữa anh có thể kêu tiểu Viên thu dọn, em đi đây."

Hoắc Lan Cảnh không trả lời, chỉ nhấp một ngụm trà.

"Trà này là tiểu Viên pha à?"

Lạc Nhạc sửng sốt. Cậu vất vả pha trà, Hoắc Lan Cảnh làm sao vậy, thái độ ngạo mạn còn chưa tính, hiện tại hắn còn nói là tiểu Viên pha trà.

Lạc Nhạc tức giận đi tới, chống tay lên bàn: "Anh chưa từng uống trà tiểu Viên pha à? Anh thấy giống?"

Hoắc Lan Cảnh chậm rãi lau khóe miệng, "Không có."

Nhìn bộ dáng thẳng thắn của hắn, Lạc Nhạc dừng lại. Nghĩ đến đây, hắn căn bản sẽ không cho tiểu Viên vào thư phòng.

Nhưng… Theo lời anh nói, nếu Omega đến đây uống trà thì không phải Hoắc Lan Cảnh là người pha sao?

Nghĩ tới đây, Lạc Nhạc cảm thấy không vui.

Cậu chưa bao giờ uống trà do Hoắc Lan Cảnh pha.

"À, em đã pha trà này, có chuyện gì sao?"

Hoắc Lan Cảnh liếc nhìn tách trà còn nóng, bình tĩnh nói: "Ừm, không tệ."

Không biết tại sao, Lạc Nhạc sau khi nghe được lời khen của anh lại không khỏi vui mừng.

Nghĩ đến cuộc gặp lúc 6h30 sáng mai, không hiểu vì sao cậu vô thức ngáp dài.

"Em đi ngủ đây. Chúc ngủ ngon. Anh cũng nên đi ngủ sớm đi."

Hoắc Lan Cảnh không có trả lời cậu.

Lạc Nhạc không quan tâm, cậu đã quen từ lâu rồi.

Sau đó cậu quay người lại và đi về phòng của mình.

Vừa vào liền tắm rửa rồi đi ngủ, buổi tối cũng không biết Hoắc Lan Cảnh về phòng từ lúc nào.

Ngày hôm sau.

Khi Lạc Nhạc tỉnh lại, Hoắc Lan Cảnh đã không còn ở trên giường nữa.

Cậu liếc nhìn tấm ga trải giường không một nếp nhăn bên cạnh rồi lặng lẽ rời khỏi giường.

Sau khi tắm rửa và ăn sáng xong, cậu chọn một chiếc xe huyền phù màu vàng đen ngầu rồi đi ra ngoài.

Cậu cách khu quân sự không xa, lái xe đến đó bằng xe huyền phù.

Khi cậu đến, có rất ít người ở địa điểm.

Sáu giờ rưỡi, cuối cùng mọi người cũng đến nơi và sĩ quan thổi còi.

Khi mọi người nghe thấy âm thanh, họ tiến lên và xếp hàng theo thứ tự chiều cao.

Lớp cơ giáp của họ có ba mươi lăm người, ba mươi Alpha và năm Omega.

Trong thời đại khan hiếm Omega hiện nay, tỷ lệ này là khá bình thường.

Cậu là người lùn nhất trong số những Omega này, vì vậy bây giờ bên cạnh cậu có một Omega đứng bên trái và một Alpha đứng bên phải.

Hơn nữa, hai người dường như biết nhau, họ cách cậu nói chuyện với nhau vài câu.

"Điểm số."

"1", "2"..."35"

Sĩ quan mỉm cười nói: “Ừ, không tệ, mọi người đều ở đây.”

"Hãy để tôi tự giới thiệu. Tôi tên là Dương Lập Thanh. Các bạn có thể gọi tôi là thầy Dương."

"Tôi biết rằng một số bạn chọn lớp cơ giáp vì thể lực kém và muốn nhập ngũ."

"Tất nhiên, tôi tin rằng vẫn còn có những người thực sự yêu thích cơ giáp."

"Nhưng tôi muốn nhắc nhở trước cho các bạn biết rằng việc rèn luyện thể chất trong lớp sản xuất cơ giáp không hề kém cạnh so với lớp chiến đấu, vì vậy hãy chuẩn bị sẵn sàng."

Thầy Dương vừa nói vừa xòe tay ra: "Có ai cảm thấy rằng thể năng của mình không theo kịp không?"

Lạc Nhạc nhìn quanh, nhưng không ai lên tiếng.

Sau khoảng một phút, không ai lên tiếng. Thầy Dương gật đầu, ông rất hài lòng.

"Ừm, không tệ, không có tôi liền..."

Lạc Nhạc thấy vậy, im lặng rụt rè giơ tay lên.

"EM…"