Chương 10: Có thai à?

"Xin chờ một lát, tôi lấy quần áo cho cậu rồi đưa cậu đến đó."

Lạc Nhạc gật đầu, nhìn bóng lưng của hắn, xoa xoa cái eo đau nhức của mình.

Sau khi lấy được, Lạc Nhạc theo anh ta vào phòng thử đồ.

Cậu vừa mặc quần vào thì chợt nghe thấy ngoài cửa phòng thử đồ có người nói chuyện, âm lượng khá lớn.

"Phó Trần hôm nay đã trở lại, tâm trạng của lão đại tựa hồ cũng tốt hơn. Hôm nay lúc tôi huấn luyện đã xảy ra chút chuyện, anh ấy thậm chí còn không kỷ luật tôi."

"Đúng vậy, cuối cùng đã trở về. Hai ngày nay tâm tình của lão đại đặc biệt không tốt, huấn luyện nhiều đến mức tôi gần như muốn nghỉ hưu."

"Theo tôi thấy, có lẽ do lão đại không bận nên anh ấy vẫn theo dõi quá trình tập luyện của chúng ta. Có lẽ sau này lão đại sẽ không kiểm tra nữa, cảm ơn trời đất. Chỉ là mùi tin tức tố của lão đại quá bá đạo khiến tôi mỗi ngày đều bị khó thở."

"Ừ, không biết một Omega như Phó Trần sao có thể chịu được lão đại."

"Này, nói đến chuyện này, cậu đã nghe nói chưa? Vợ lão đại đang ở đây, hiện tại đang ở chỗ lão đại."

Lạc Nhạc càng nghe càng cảm thấy có gì đó không ổn, bọn họ không thể nào nói về Hoắc Lan Cảnh được...

Cậu lắc đầu, sao có thể trùng hợp như vậy được, chắc là họ đang nói về người khác.

"Nghe nói, nghe nói, chính là lão đại rất ghét người đó. Trời ạ, khó trách lão đại gần đây tâm tình không tốt, không biết cậu ta sẽ ở lại bao lâu."

Càng nói về sau càng thấy tuyệt vọng.

"Này, cậu quên à? Phó Trần đã về rồi."

"Vâng, cảm ơn Phó Trần. Cảm ơn rất nhiều."

"Đừng nói chuyện nữa, nhanh mặc thử quần áo, mua sắm xong hãy quay về. Thời gian nghỉ ngơi sắp đến rồi. Nếu chúng ta không quay lại, Hoắc lão đại sẽ "yêu" chúng ta."

Lão đại họ Hoắc, Lạc Nhạc cười khổ, như vậy là người vợ đáng ghét mà bọn họ nói chính là cậu.

“Chết tiệt, đừng có nói nghe ghê tởm thế chứ.”

"Này, cậu đi nhầm chỗ rồi. Đây là phòng thử đồ của Omega. Chết tiệt, suýt chút nữa tôi đã đi vào."

Âm thanh ngoài cửa dần dần nhỏ đi.

Lạc Nhạc vô thức nắm chặt chiếc áo trong tay.

Hoắc Lan Cảnh ghét cậu đến vậy sao, cậu mới tới đây có mấy ngày, lại khiến hắn tức giận như vậy.

Lạc Nhạc vẫn đứng yên, không biết mình đang suy nghĩ gì.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.

"Tiên sinh, ngài ổn chứ, thưa ngài?"

D lo lắng nhìn cánh cửa, vị khách này đã vào lâu như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì trong đó.

“Thưa ngài, nếu ngài ổn thì vui lòng trả lời một tiếng.”

Vào lúc bọn họ chuẩn bị đạp cửa thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.

Lạc Nhạc thay lại bộ quần áo đã mặc trước đó, chỉ vào bộ quần áo bên trong và trên tay.

"Gói những bộ đồ này lại rồi gửi đến địa chỉ này. Thanh toán hóa đơn."

Lúc Lạc Nhạc đi ra, phát hiện những người trước đó còn đang trò chuyện, cầm trên tay mấy bộ quần áo.

"Xin hãy đi với tôi."

Cậu vừa bước đến quầy tính tiền thì những người đó đã tiến đến đứng sau lưng cậu, tiếp tục trò chuyện về những điều thú vị khác.

D ra hiệu: “Xin vui lòng xuất trình ID trí não hoặc thẻ Tinh Cầnr của ngài.”

Nghe thấy tiếng nói của mấy người phía sau, Lạc Nhạc để tấm thẻ Tinh Cần trong tay lên bàn.

"Kiểm tra thẻ."

Tất cả những người có mặt khi nhìn thấy thẻ Tinh Cần đều choáng váng.

Trong cuộc hành quân đầu tiên, thẻ này chỉ có một người có.

Họ đoán ra danh tính của Lạc Nhạc ngay lập tức.

Mọi người nhìn thẻ Tinh Cần với ánh mắt có phần vi diệu.

Đặc biệt là những người đứng sau lưng cậu.

Họ vừa nói xấu vợ của tướng quân, và mọi chuyện sẽ kết thúc nếu cậu ấy nghe thấy.

Họ cứ cầu nguyện trong lòng rằng cậu ta không nghe thấy, không nghe thấy.

Vợ của tướng quân Hoắc rất kiêu ngạo.

Nếu bạn xúc phạm cậu ta, bạn sẽ không nhận được kết quả tốt.

"Được rồi, xin vui lòng đợi...Được rồi."

Lạc Nhạc đáp lại, cầm Thẻ Tinh Cần, quay đầu nhìn về phía mấy người có chút cứng đờ phía sau.

Ở trước mặt bọn họ quơ quơ tay.

“Các anh có phải là lính của chồng tôi không?”

Những gì họ nhìn thấy là một chàng trai trẻ đẹp trai đang khoe thẻ Tinh Cần trên tay với vẻ mặt kiêu ngạo.

Mấy người trầm ngâm hồi lâu mới có người trả lời: "Thưa ngài, đúng vậy."

Lạc Nhạc nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, "Danh tiếng của tôi hẳn là các người đã được nghe nói tới ở bên ngoài. Nếu tôi lại nghe được các ngươi nói xấu sau lưng..."

"Tiên sinh, chúng tôi sai rồi, sẽ không bao giờ dám nữa, xin ngài đừng nói với tướng quân được không? Về sau chúng ta nhất định sẽ câm miệng."

Lạc Nhạc biết mình không thể khống chế được miệng người khác, chỉ là cậu không thích mà thôi.

Lúc đầu cậu hơi buồn, nhưng sau khi nghĩ lại,cậu không phải là loại người đè nén cơn giận.

Nếu cậu không vui thì người khác cũng đừng hòng cảm thấy được dễ chịu , hơn nữa người có lỗi không phải là cậu.

"Chuyện này về sau rồi tính. Điều đó sẽ tùy thuộc vào tâm trạng của tôi, giờ tôi phải đi rồi."

"Tiên sinh, đi thong thả."

Một số người nhìn Lạc Nhạc tiêu sái rời đi.

Sau khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Lạc Nhạc, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông cao lớn ở ngoài cùng bên trái buồn bực nói: "Cũng may cậu ấy không quan tâm đến chúng ta, chúng cũng ta đừng nói chuyện sau lưng người khác nữa."

Người đàn ông có phần đẹp trai ở giữa không đồng tình: "Cậu ta cho rằng cậu ta là ai? Toàn bộ Đế quốc có ai không biết hôn nhân giữa tướng quân và hắn chỉ là trên danh nghĩa, cậu kéo tôi làm gì?"

"Ít nói đi, chuyện này ngay từ đầu đều là lỗi của chúng ta."

"Chết tiệt, sắp hết giờ rồi, nhanh lên, trả phòng."

Sau khi thanh toán hóa đơn, mấy người điên cuồng chạy về phía sân tập.

Trên đường về nhà, tâm trạng của Lạc Nhạc vẫn không tốt.

Khi nghĩ đến Hoắc Lan Cảnh có người ở bên ngoài, trong lòng cậu như bị một mũi kim nhọn đâm vào, thở ra một ngụm ác khí, cảm thấy khó chịu.

Vậy mặt dây chuyền là do Phó Trần tặng?

Chẳng trách Hoắc Lan Cảnh lại quý trọng như vậy.

Nhưng nếu đúng như vậy thì tại sao ngày hôm qua Hoắc Lan Cảnh lại cùng cậu làm chuyện đó?

Lạc Nhạc càng nghĩ càng thấy khó chịu nên dứt khoát không nghĩ tới nữa.

Tắm rửa xong, hắn quấn chăn bông hít một hơi thật sâu, chóp mũi tràn ngập mùi tin tức tố nhựa thông lạnh lẽo của Hoắc Lan Cảnh.

Nhưng lần này không có cảm giác an toàn.

Trằn trọc một lúc lâu.

Cuối cùng, cậu không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ và chìm vào giấc ngủ sâu.

Một giấc ngủ đến tối.

Lạc Nhạc mơ hồ tỉnh lại, nhìn khung cảnh tối tăm xung quanh, cảm thấy có chút mơ hồ.

Bụng có cảm giác nóng rát, hơi khó chịu.

Cậu muốn tìm thứ gì đó để lấp đầy bao tử, nhưng ngay khi vừa rời khỏi mặt đất và chưa kịp đứng vững, tầm mắt cậu đã tối sầm.

Cậu nhanh chóng ngồi xuống, tay chân không khỏi run rẩy, tim đập nhanh, mồ hôi đổ ra.

Lạc Nhạc hai tay ôm đùi, suy nghĩ lời bác sĩ nói.

Du hành qua các vì sao thực sự khiến cơ thể cậu căng thẳng.

Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây, có vẻ như mình cần phải tìm thời gian để kiểm tra xem.

Bình tĩnh lại được một lúc, Lạc Nhạc cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Cậu đi xuống tầng dưới và đi về phía nhà bếp.

Nhìn thấy sữa trên bàn, cầm lấy và uống một cốc lớn.

Cơn nóng rát trong bụng cậu đã dịu đi phần nào.

Ngay khi cậu lau đi hơi ẩm ở khóe miệng, một cơn buồn nôn từ dạ dày trào ra.

Lạc Nhạc chộp lấy thùng rác, nôn ra sữa vừa uống cùng với đồ ăn nhẹ bằng hạt đã ăn trưa nay.

Bàn tay cậu đang cầm thùng rác hơi trắng bệch, các đốt ngón tay phồng lên.

Nôn đến khi không thể nôn được nữa, chỉ còn cảm giác buồn nôn.

Không biết từ khi nào có một bàn tay to lớn xuất hiện sau lưng cậu, giúp cậu vuốt lưng làm giảm cảm giác buồn nôn.

Sau khi cậu bình tĩnh lại, một cốc nước được đưa đến miệng.

Lạc Nhạc nhấp một ngụm rồi phun ra.

Vừa mới uống thêm một ngụm nước vào miệng, cậu chợt nghe thấy người đang cầm ly nước đột nhiên nói: “Có thai à?”

Lạc Nhạc phun ra một ngụm nước, "Khụ khụ khụ..."

Cậu bị sặc đến nỗi rơi nước mắt, quay đầu nhìn người đàn ông đang cau mày và vẻ mặt nghiêm nghị.

"Khụ...Anh nói lại lần nữa?"

"Đi kiểm tra xem, ngày mai tôi sẽ cùng cậu đi."

Lạc Nhạc trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh, anh đang đùa em à? Chúng ta đã một năm lẻ ba ngày không gặp, mới hôm qua thôi, cũng không đi vào, cho dù đi vào, chỉ có một ngày thôi, em nên đi đâu để có thai, hay anh nghĩ tôi đang nuôi A ở bên ngoài?"

Hoắc Lan Cảnh nhìn người trước mặt đang cười vô tình, lạnh lùng nói: "Lạc Nhạc."

Có một sự cảnh cáo trong giọng điệu của anh ấy.