Editor: Salad days
Vắc xin cũng đã được tiêm, lông cũng đã tẩy rửa sạch sẽ, giấy chứng nhận cũng làm xong rồi, chú chó này đã có thể mang về nhà. Hề Hòa liền ôm nó xuống lầu, phải ôm nó qua một bên thì cậu mới có thể thấy đường mà đi xuống cầu thang, thỉnh thoảng còn phải xốc nó lên để nó đừng tuột xuống. Bùi Nhược Mộc đi phía sau, nhìn đến cạn lời, giờ chỉ lo Hề Hòa không cẩn thận mà trượt chân ngã xuống cầu thang, vì vậy hắn luôn đi sát theo phía sau để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào xảy ra. May mắn là cậu có thể an toàn đi xuống lầu, cũng là chỗ bán đồ chơi thú cưng. Bùi Nhược Mộc cho Hề Hòa tự mình chọn lựa, mà chú chó trong lòng Hề Hòa hình như là vừa ý một cái ổ chó hình móng chân chó rồi, chú chó yêu thích đến nổi vươn chân trước ra như muốn bắt lấy, nhưng Hề Hòa nhìn giá xong muốn hoa cả mắt....
(đọc tại Watt @salad-days-06) cái ổ chó thôi mà hơn 800 tệ rồi. .
TruyenHDCậu ôm con chó mà lui lại sau một chút, dù sao thì ngày xưa ở của A Hoàng cũng đâu có ổ chó hay thức ăn cho chó gì, nó vẫn sống rất tốt đó thôi, còn nhảy nhót tưng bừng được.
Bùi Nhược Mộc thấy vậy liền đẩy cậu về trước một chút nói - "Không cần nhìn giá, thích thì cứ mua"
Hề Hòa lắc đầu.
(đọc tại Watt @salad-days-06) Bùi Nhược Mộc đành tự mình đi tới, cầm cái ổ chó đó đi, rồi kêu cậu là đi chọn đồ ăn cho chó đi. Hề Hòa vẫn mặc kệ, dù là A Hoàng lúc này đang làm nũng lè lưỡi với cậu, cậu vẫn không chịu đi.
Bùi Nhược Mộc thực sự là bất đắc dĩ rồi, đành gọi nhân viên cửa hàng đến chọn, rồi lại quay đầu nhìn thấy Hề Hòa đang đứng ngồi không yên ở đó. Trong lòng không khỏi thầm than, chắc là đợi đến lúc Hề Hòa có thể thoải mái nói ra thứ mình thích chắc là còn xa lắm. Bùi Nhược Mộc thực sự lo lắng cho Hề Hòa, hắn giờ như một người phụ huynh muốn chiều chuộng con cái của mình, chỉ cần cậu muốn gì, hắn đều có thể cho cậu được, hắn cũng không tin là có đồ vật gì cậu thích mà hắn cho không nổi.
(đọc tại Watt @salad-days-06) Mang tâm tình lo lắng như vậy, Bùi Nhược Mộc chở Hề Hòa cũng chú chó về nhà. Chú chó so với chủ của nó thì vui vẻ hơn nhiều, vừa vào nhà liền lắc quẩy đuôi liên tục, còn vây quanh chân Bùi Nhược Mộc, còn nhón thân muốn đứng dậy quào quào vào cái túi mà Bùi Nhược Mộc đang cầm, trong đó có mấy túi đồ ăn cho chó. Hề Hòa thì vẫn đứng ở cửa nhà, lúng túng đến muốn khóc, nhỏ giọng mà gọi - "A Hoàng, A Hoàng, mà lại đây, mày sao lại không có liêm sĩ như vậy?"
Cùng chó mà nói liêm sĩ gì chứ.
Bùi Nhược Mộc cười, lấy ra một hộp đồ ăn, lấy thêm cái tô có in hình khúc xương rồi đưa cho Hề Hòa - "Đi cho nó ăn đi"
(đọc tại Watt @salad-days-06) A Hoàng ngửi được mùi đồ ăn nên hưng phấn hẳn lên, đôi mắt đen láy cứ nhìn chằm chằm vào hộp đồ ăn, sau đó liền gào lên và chạy về phía Hề Hòa. Hề Hòa bị nó nhào lên cũng nhịn không được mà rất vui vẻ, kéo nó đi theo, sau đó kéo vào phòng khách. Cậu ngồi xuống sàn nhà, cẩn thận đem đồ ăn đổ vào tô, rồi đẩy đến và nhìn nó ăn.
Cậu nghiêng người nhìn chú chó ăn đến vui vẻ, đôi mắt nhếch lên và khóe môi cũng nhô cao, là vui vẻ từ đáy lòng. Trải qua rất nhiều biến cố, dù là người hay đồ vật, dù quý giá hay không, đều đã không còn, cậu chỉ còn một chú chó này là có thể khiến cậu vui vẻ.
- -------------------------
- Tối nay tui up thêm một quyển mới nữa nha =))))