Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài, Có Cuộc Hẹn Không?

Chương 4: Tôi thích bạch nguyệt quang của anh?

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Buông ra! Anh phát bệnh thần kinh à?”

Lâm Sơ Dương bị quăng ngã mà xoa xoa cái mông đau, đang muốn phát cáu, vừa ngẩn đầu lên sa vào đôi mắt thâm thúy của Du Triết Hãn, lời nói đến bên miệng liền không tự giác nuốt xuống.

Du Triết Hãn một tay cầm chặt hai tay Lâm Sơ Dương tùy ý đặt lên trên đỉnh đầu, dùng một tay khác hung hăng nhéo lên cằm cậu, Lâm Sơ Dương bị bắt ngẩng đầu, thân thể tạo thành một hình cung hoàn mỹ.

“Cố Khuynh là người của tôi, chỉ bằng cậu, tư cách xách giày cho em ấy cũng không xứng, còn vọng tưởng tới gần em ấy, nằm mơ!” Du Triết Hãn hung hăng nhéo cầm cậu, ánh mắt lạnh lùng nói.

Lâm Sơ Dương nghe thấy hắn nói vậy, sửng sốt một chút, hốc mắt không khống chế được mà đỏ lên.

Tuy nói, đối mặt với Du Triết Hãn hiện tại thân phận của cậu là beta, nhưng bản thân cậu giới tính thật lại là Omega, nghe được lời như vậy khó tránh trong lòng sinh ra một chút khó chịu.

Cậu bỗng nhiên hối hận, không nên tự quyết định mà đi giúp hắn, như vậy bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại, chính mình cũng không hiểu sự việc gì để cho người ta sỉ nhục, hết thảy đều này là cậu tự tìm.

Nghĩ vậy Lâm Sơ Dương đau lòng, cậu tự giễu cợt cười cười: “Du tổng nói không sai, là tôi không xứng. Vì Cố Khuynh tiên sinh đây trân thành mời tôi, án kiện này, tôi không nhận! Không, phải nói là tôi không có tư cách nhận.”

Đúng vậy, cậu không nhận!

Đi cái chân mẹ anh, ai hiếm lạ ai, lão tử mới không hiếm lạ!

Du Triết Hãn ngẩn người, hắn không nghĩ tới Lâm Sơ Dương sẽ nói như vậy, hắn chỉ là nghĩ cảnh cáo cậu đừng thân cận với Cố Khuynh.

“Không được, cậu đã đáp ứng a khuynh!”

Du Triết Hãn chưa bao giờ giữ người khác lại, bởi vì hắn là Du tổng cao cao tại thượng, trước nay đều chỉ có người khác giữ hắn lại, ngay cả Cố Khuynh cũng không có.

Cho nên, bá đạo tổng tài Du Triết Hãn chúng ta chỉ có thể lấy Cố Khuynh làm cớ để giữ Lâm Sơ Dương lại.

Đến nỗi lấy lý do như này sao……

Hơn nửa là sợ Cố Khuynh nghe xong tưởng hắn ác ý đuổi Lâm Sơ Dương đi ( thực chất chính là) sợ lưu lại ấn tượng không tốt với Cố Khuynh với sợ Cố Khuynh một mình một người đi tìm cậu ( từ đầu mục đích chính là đây).

A, tâm cơ boy! Phi, tâm cơ man!:)))

Lâm Sơ Dương bộ dáng nhướng mày hiển nhiên không đồng ý với lý do này: “Cố Khuynh bên kia tôi sẽ giải thích, anh không cần lo lắng cậu ấy sẽ bởi vì chuyện này mà giận chó đánh mèo lên người anh.”

Du Triết Hãn: “……”

Nhìn hắn bộ dáng cau mày không nói một lời, Lâm Sơ Dương trong lòng hừ lạnh một tiếng: Cùng tôi khoác lác, anh nói bao nhiêu cũng không lại tôi đâu, còn muốn thắng tôi, hừ, đúng là con cóc muốn học thiên nga kêu!

“Du tổng nếu đã không còn việc gì, anh có thể buông tay tôi ra được r chứ, tôi còn có án kiện cần phải xử lý!”

Lâm Sơ Dương giãy giụa suy nghĩ muốn chạy trốn khỏi Du Triết Hãn, thân thể ở dưới xoay tới xoay lui lâu như vậy, nhưng lại như không có tác dụng gì.

Lâm Sơ Dương không kiên nhẫn đem chân đá người trước ngực, bởi vì thân hình cậu tương đối nhỏ, cho dù ở trong không gian hẹp như vậy cậu cũng thể co duỗi tự nhiên.

Thừa dịp Du Triết Hãn không chú ý, Lâm Sơ Dương lặng lẽ đem chân duỗi đến trước ngực, đột nhiên một chân đá trên ngực Du Triết Hãn.

“Ân!” Du Triết Hãn kêu rên một tiếng, buông tay đang nắm lấy Lâm Sơ Dương ra, hắn đem tay ban đầu nắm cằm cậu, đổi thành nắm chân.

Lâm Sơ Dương lúc đầu nghĩ hắn sẽ buông mình ra, không nghĩ tới hắn lại đem chân mình bắt được.

Người này là có ý định muốn cùng hắn đối đầu sao!

Không, cậu quá không tự tin, hẳn là nếu đối đầu thì làm sao thả được!

Lâm Sơ Dương tức đến đỏ mặt, duỗi tay bẻ tay hắn: “Anh thả tôi ra, thả ra!”

Du Triết Hãn “Phẩm hạnh ác liệt” cười, nhìn người so với mình tay còn nhỏ hơn một vòng vậy mà còn đi bẻ tay người khác.

Lâm Sơ Dương mặt đều bị nghẹn đỏ, vẫn không thể lay động hắn một phân một hào nào.

Cậu nhìn thoáng qua sắc mặt

cười tủm tỉm đáng ghê tởm của Du Triết Hãn, nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên di chuyển cơ thể, hai chân tách ra trực tiếp ngồi ở trên đùi hắn, đôi tay bóp chặt cổ Du Triết Hãn.

“Mau! Thả tôi xuống, bằng không tôi tại đây làm anh!” Lâm Sơ Dương tức đến không lựa lời, giả vờ bộ dáng nói những lời thật hung ác.

Đôi tay nhỏ bé làn da trắng nõn ấm áp đanh bao trùm ở trên da hắn, hình thành nhan sắc.

Nhiệt độ ấm áp từ trên cổ truyền đến, chốc lát thời gian cổ tay bé nhỏ có độ ấm không đáng kể thế nhưng chậm rãi chảy vào đáy lòng hắn, cảm giác tâm trạng đóng băng ban đầu hiện tại đang hòa tan trong lòng từng chút một.

Du Triết Hãn nghe xong sửng sốt giây lát, sau đó cười lên tiếng, cố ý giọng nói trầm thấp dán sát vào bên tai cậu: “Làm tôi, cậu chắc chắn?”

Lâm Sơ Dương: “Tôi……”

Chắc chắn, cậu phi thường chắc chắn……

Làm không được hắn!

Nhìn đà điểu Lâm Sơ Dương trong lòng ngực sắc mặt đỏ bừng cơ hồ muốn đem đầu vùi đến ngực hắn mà biến mất, Du Triết Hãn không có chút lo lắng: Cậu yếu như vậy, án kiện giao cho cậu sẽ không có việc gì đi?

Nếu Lâm Sơ Dương biết đầu óc hắn suy nghĩ cái gì, nhất định sẽ không tiếc hết thảy thế giới, đánh bạo đầu chó hắn!

“Cậu thật sự thích Cố Khuynh, tôi có thể không cùng cậu so đo, nhưng một khi án kiện kết thúc, tôi hy vọng các người không còn bất cứ liên hệ gì.”

Du Triết Hãn dùng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc nói với Lâm Sơ Dương, ánh mắt tựa hồ muốn nói: “Nếu cậu không đáp ứng, tự gánh lấy hậu quả!”.

Đà điểu Lâm Sơ Dương ngẩn người trừng lớn hai mắt đào hoa đuôi mắt còn phiếm hồng nói, “Tôi thích Cố Khuynh? Tôi chính mình như thế nào không biết?”

“Cậu không phải thích em ấy sao?” Du Triết Hãn bị cậu hỏi đến sửng sốt, buột miệng thốt ra.

Lâm Dơ Dương đè lại cơn tức không ngừng nhảy lên thái dương, nhịn xuống nói: “Cho nên liền bởi vì chuyện này, anh đem tôi ném lên xe, còn nói nhiều điều khó nghe như vậy?”

Du Triết Hãn không cần nghĩ ngợi gật gật đầu.

Nhìn Du Triết Hãn vẻ mặt “Tôi đây không có làm sai”, Lâm Sơ Dương đôi tay dùng sức ấn ấn, trên mặt bài trừ một tia mỉm cười: “Du tổng, nếu là gϊếŧ người không phạm pháp, tôi nhất định gϊếŧ anh đầu tiên!”

Lâm Sơ Dương bỗng nhiên cảm thấy tầm mắt có chút mơ hồ, cậu lắc lắc đầu, ý đồ làm chính mình tỉnh táo, nhưng trước mắt lại càng ngày càng tối, sau đó hắn liền mất đi ý thức.

Du Triết Hãn vừa muốn nói gì, bỗng nhiên thấy Lâm Sơ Dương chậm rãi ngã người tới trước mặt hắn, đỉnh đầu Lâm Sơ Dương vừa vặn gác ở cằm hắn, nhàn nhạt mùi hương dầu gội đầu ùa vào trong mũi hắn, không biết là dầu gội gì, nhưng hương vị rất không tồi.

Du Triết Hãn nhìn Lâm Sơ Dương ngoan ngoãn ở trong lòng ngực mình, cảm giác này, ân, thực kỳ diệu……

Là Lâm Sơ Dương chính mình dựa vào trên người hắn, hắn có nhúc nhích, hơn nữa cậu lại không có tỉnh, cho nên mang về nhà là biện pháp tốt nhất với lại hiện tại giờ này bệnh viện có khả năng đã đóng cửa……

Bệnh viện: Tôi 24 giờ phục vụ, cậu dám làm ảnh hưởng tới danh dự của chúng tôi sao?

Kết quả là, Du tổng trực tiếp đem người mang về nhà, một cuộc điện thoại gọi qua đem bác sĩ từ trong mộng đẹp tỉnh lại.

“Vị tiên sinh này không có gì đáng lo, chỉ là làm việc vất vả quá độ, chú ý nghỉ ngơi một chút là được.” Bác sĩ Đường một bên thu thập đồ vật trong tay, một bên cùng Du Triết Hãn nói rõ tình huống.

Du Triết Hãn gật gật đầu, chờ bác sĩ rời đi, hắn đi đến mép giường, nhìn bộ dáng Lâm Sơ Dương ngủ say, trong đầu bỗng nhiên hiện ra vẻ mặt hung hăng Lâm Sơ Dương bóp chặt cổ hắn nói: “Làm anh!”

“Phụt!” Du Triết Hãn nhịn không được cười ra tiếng, liền chính hắn cũng chưa phát hiện, nguyên nhân ít khi hắn cười, hôm nay cư nhiên bởi vì lời trêu ghẹo của Lâm Sơ Dương mà cười.

Hắn rời khỏi phòng cho khách, trở lại phòng ngủ của mình, vốn tưởng rằng sẽ có ác mộng đi vào giấc ngủ, lại không ngờ đến trong mộng chỉ xuất hiện khuôn mặt nghẹn hồng của Lâm Sơ Dương, một đêm ngủ ngon……
« Chương TrướcChương Tiếp »