Chương 1: Thình lình xảy ra phân hoá dẫn đến kỳ phát tình, tiểu kẹo mềm được vợ cứu, khóc chít chít đọc kiểm điểm bị vợ chán ghét

Chung Việt đứng trước cửa sổ, nhìn Nguyễn Triều Nam - mặc áo trắng, đầu đen mang băng trán dưới tóc mái, mặc quần đùi hồng nhạt, giày thể thao màu trắng, cánh tay kẹp một quả bóng rổ, tay phải cầm một lon nước có ga màu hồng nhạt - dưới lầu.

Cũng không biết omega trong trường tại sao đều thích cậu ta, lớn lên mềm mại như vậy, có thể bảo vệ bọn họ sao? Thân là thẳng A, Chung Việt tỏ vẻ không thể lý giải.

Đúng lúc này, một cổ mùi hương tin tức tố đào mật ngọt ngào bay đến, đồng tử Chung Việt có chặt, có omega động dục!

Mùi tin tức tố ngọt ngào thuộc về omega trong không khí càng này càng nồng, tiếng chuông cảnh báo của trường học vang vọng, làm giật mình nhóm chim chóc trên cây đang mơ màng sắp ngủ.

Toàn bộ trường học lập tức trở nên hỗn loạn, còn có tiếng thét chói tai hoảng sợ, Chung Việt chửi thầm một tiếng, hắn còn chưa phân hoá nhưng đối với tin tức tố phá lệ mẫn cảm.

Chung Việt vội vàng đi xuống lầu, thân là hội trưởng Hội Học Sinh, hắn có nghĩa vụ bảo vệ các bạn học.

Alpha bị bắt động dục là một việc vô cùng nghiêm trọng, nhưng A trong trường bọn hắn đã từng chịu qua huấn luyện nghiêm khắc, chống cự sự quấy nhiễu của tin tức tố O bên ngoài, không bị tin tức tố khống chế, cho nên tình huống của bọn họ miễn cưỡng vẫn còn lại tia lý trí, giúp O cùng B trong lớp nhanh chóng chạy thoát.

Chung Việt có kỷ luật có tổ chức phối hợp với các thầy cô đưa toàn bộ các omega cùng beta tập trung ở nơi an toàn, mỗi ban phái ra một omega làm đại diện để thống kê nhân số.

Dù sao cũng là trường học quý tộc, mấy chiếc phi cơ trực thăng ở giữa không trung phun tin tức tố.

Trong hội trường, đại diện mỗi ban rành mạch báo cáo nhân số, chỉ có ——

“Báo cáo, ban cao một ( 29 ) Nguyễn Triều Nam không có!” Âm thanh kinh hoảng thậm chí có chút thét lên.

Chung Việt khóe miệng ngừng lại, ánh mắt âm lãnh, biết ngay mà!

Các lão sư sôi nổi thương lượng làm sao bây giờ, Chung Việt đi đến, cùng bọn họ nói: “Em sẽ tìm cậu ta."

Chủ nhiệm lớp của hắn là người thứ nhất không đồng ý, nghiêm khắc nói: “Không được, bên ngoài nguy hiểm như vậy, lỡ như em xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Alpha động dục quy mô lớn cũng không phải chuyện nhỏ, đây là muốn lấy mạng người!”

“Không liên quan, thân là con trai đầu tiên của thượng tướng, sao có thể chỉ vì một chút nguy hiểm liền lùi bước, lúc cần thiết em sẽ đem hết toàn lực bảo hộ đồng học. Mong thầy cho phép.” Chung Việt bình tĩnh trình bày thỉnh cầu, hắn hiện tại rất tức giận, chỉ hy vọng con gà què này đó đừng có ngăn cản hắn.

Hội trường cách khu dạy học rất xa, tại đây cũng có thể ngửi được mùi tin tức tố của omega đang phát tình, có thể thấy được người nọ có bao nhiêu khó chịu.

Có thầy giáo đưa hắn mấy liều thuốc ức chế, công đạo nói: “Tìm được vị đồng học kia, lập tức tiêm vào!”

Chung Việt hoàn mỹ tránh khỏi nhóm A vì động dục mà nơi nơi tìm O, hắn suy tư tìm kiếm nơi Nguyễn Triều Nam khả năng cao sẽ đến trốn.

Suy nghĩ trong đầu bay nhanh, bước chân tự động đến một chỗ.

Tầng hầm ngầm của tòa nhà thực nghiệm sinh vật.

Chung Việt nhấn dấu vân tay, cửa điện tử mở ra liền nhanh chóng đi vào, thẳng đến khi cửa khép lại.

Không gian tối tăm ẩm ướt, mùi tin tức tố đào mật mãnh liệt ngọt ngào ở xung quanh khuếch tán. Có tiếng rêи ɾỉ vô cùng nhỏ, không cẩn thận lắng nghe liền sẽ theo bản năng xem nhẹ.

Chung Việt sắp bị tin tức tố ngọt đến hoảng hốt huân đến hôn mê, hắn thấp giọng kêu Nguyễn Triều Nam một tiếng, giây tiếp theo, có một vật nặng ấm áp đem hắn đẩy ngã.

Hắn trong nháy mắt bị giật mình, người trên người hắn toàn thân đều đang run rẩy, phun lên cổ hắn từng đợt hô hấp nóng hầm hập, hơi thở Chung Việt hơi chút dừng lại, "Cậu mau đứng lên, tôi tiêm cho cậu thuốc ức chế……” Đôi môi vừa nóng vừa ngọt ngăn hắn nói, hàm răng bị đẩy ra, đầu lưỡi linh hoạt ướŧ áŧ tiến vào.

Đồng tử Chung Việt căng thẳng, mẹ nó, nụ hôn đầu tiên của hắn! Đem người đang đè nặng hắn đẩy ra, Chung Việt quay sang bên cạnh phun nước miếng, “Tởm chết.”

Hô hấp trong bóng đêm trầm xuống, Chung Việt bị một lực đạo mạnh mẽ áp trên mặt đất, đôi tay bị chế trụ vững chắc, thế mà không thể động đậy.

“Nguyễn Triều Nam, đầu óc cậu có bệnh à, buông tôi ra.” Chung Việt giãy giụa, trong miệng hùng hùng hổ hổ, cũng không thèm giả vờ cao lãnh.

Cổ bị hung hăng cắn một cái, Chung Việt đau đến mắt đầy sao, hắn hít hà một hơi, chịu đựng không phát ra tiếng động. Nghĩ thầm, Nguyễn Triều Nam hiện tại bị cơn phát tình tra tấn, vốn đã không còn lý trí……

A……

Đồng phục bị xốc lên trên, không khí lạnh lẽo tiếp xúc với làn da, đầu ngón tay nóng bỏng lên nhéo đầṳ ѵú của hắn, Chung Việt không cẩn thận phát ra thanh âm, vội vàng cắn chặt môi dưới.

Hắn chính là người sẽ phân hoá thành A, làm sao có thể bị một O làm cho có cảm giác……

Không khí trong l*иg ngực giống như đều đè ra ngoài, Chung Việt hơi thở cũng chưa.

Giống như bị con chó liếʍ miệng, Chung Việt bị bắt giương môi, đầu lưỡi quấn quýt bên nhau, “Ư……” Chung Việt chỉ cảm thấy thẹn, gương mặt than luôn tỏ ra lạnh băng, giờ phút này cực kỳ khô nóng.

Môi lưỡi giao hòa, hắn cũng không nghĩ tới kỹ thuật hôn của Nguyễn Triều Nam lại tốt như vậy, Chung Việt có chút choáng váng mà đáp lại, âm thanh hôn môi dính nhớp trong không gian tăm tối càng có vẻ trêu chọc.

Xung quanh, hơi thở ngọt ngào trong kỳ phát tình mùi vị càng nồng nàn, Chung Việt chân có chút mềm, hôn môi xong, tay bị buông ra.

Lý trí bị tin tức tố huân đến mơ màng sắp ngủ vẫn còn nhớ, muốn cứu…… Cứu hắn……

Cổ bị liếʍ cắn nhớp nháp, Chung Việt tim đập mạnh, run rẩy từ trong túi lấy ra thuốc ức chế, xoay người đem Nguyễn Triều Nam đè xuống.

Tay chạm vào nơi nào đó trong quần Nguyễn Triều Nam, cầm lấy côn ŧᏂịŧ sưng tấy to lớn nóng bỏng ra ngoài.

Chung Việt trong lòng oán giận, chỉ là côn ŧᏂịŧ của O sao phải to như vậy làm gì, còn không phải sẽ bị người ta đâm sao.

Hắn cúi người, há mồm ngậm lấy căn thô to dươиɠ ѵậŧ.

Nguyễn Triều Nam đã không còn thần trí, bàn tay thô lỗ kéo đầu tóc Chung Việt, hung hăng mà đâm vào trong miệng Chung Việt, yết hầu Chung Việt bị qυყ đầυ thô to đâm đến, thiếu chút nữa nôn mửa. Ngay sau đó, Nguyễn Triều Nam động vòng eo, ở trong miệng hắn thọc vào rút ra.

Hai người làm trên mặt đất lên, một người quỳ, một người đứng.

“Ư ưm……” Chung Việt khó chịu muốn chết, hắn đã bao giờ bị đối đãi như vậy, một tên Ở nhưng sức còn mạnh hơn trâu, miệng Chung Việt chống đỡ cực hạn, hắn cảm thấy miệng mình muốn rách luôn rồi.

Bị bắt quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu giúp Nguyễn Triều Nam khẩu giao.

Bên tai là tiếng hít thở nặng nề của Nguyễn Triều Nam, Chung Việt chỉ cảm thấy tai đều bị ù, trong lòng cũng nóng muốn cháy.

Cự vật dính nước miếng của hắn, lúc tiến vào khoang miệng có thể nghe được tiếng nước thẹn thùng. Yết hầu thường thường bị đâm vào, động tác nuốt theo bản năng luôn sẽ buộc chặt gương mặt, hút côn ŧᏂịŧ run lên.

Thời gian một chút một chút nóng nảy trôi qua, nội tâm Chung Việt vô cùng nôn nóng, cuối cùng, dươиɠ ѵậŧ Nguyễn Triều Nam bắn vào miệng hắn.

Liền vào lúc Chung Việt muốn gục xuống đất, thanh âm mang theo khóc nức nở mà nói: “Ôm…… Chúng ta ôm một chút……”

Vừa rồi hắn nhân cơ hội đem vỏ ngoài thuốc ức chế xé ra, ống chích chuẩn bị sẵn chất lỏng, trực tiếp tiêm vào tuyến thể O là được.

Chung Việt ôm cổ Nguyễn Triều Nam, chủ động hôn lên. Nguyễn Triều Nam thân thể cứng đờ, nhưng ngay sau đó du͙© vọиɠ chiếm hữu mười phần mà giữ lại cổ hắn, môi hôn gắt gao, hai đầu lưỡi sắc dục tới cực điểm quấn lấy lẫn nhau.

Cảm nhận được Nguyễn Triều Nam dần dần sa vào, Chung Việt nhân cơ hội đem ống chích đâm vào tuyến thể sau cổ Nguyễn Triều Nam, chất lỏng lạnh lẽo chậm rãi rót vào, tin tức tố ngọt ngào mùi đào mật trong hầm ngầm cũng không còn tính xâm lược.

Nguyễn Triều Nam nằm liệt trên người Chung Việt, cái miệng nhỏ nặng nề thở. Cũng khôi phục vài phần lý trí, bắt lấy đồng phục Chung Việt, “Tôi…… Thực xin lỗi.”

Chung Việt thật sự tức giận, mặt đỏ như sắp sôi trào, chưa tính hắn thế nhưng cùng một tên O ở chung một phòng, còn thiếu chút nữa bị tên O này…… Mẹ nó, thật muốn chém chết người.

Còn tốt vì Nguyễn Triều Nam phát tình không có bất luận kẻ nào bị thương hay xảy ra chuyện, nhưng sau việc này trường học cũng coi trọng việc tăng cường việc quản lý các học sinh, mỗi học sinh chưa phân hóa cần phải mang theo thuốc ức chế bên người, trường học mỗi ngày đều sẽ kiểm tra.

Sáng thứ hai vào giờ chào cờ, Nguyễn Triều Nam bị trường học công khai phê bình.

“…… Bởi vì đối với việc bản thân phân hoá không coi trọng, dẫn tới các ngươi bạn học bị ép vào kì động dục quy mô lớn! May mà trường học kịp thời xử lý, không có xảy ra chuyện, bằng không sẽ tạo thành hậu quả lớn không thể xử lý! Dưới kia, đồng học Nguyễn Triều Nam cao một ( 29 ) ban, mời đến dưới cờ đối với toàn giáo sư sinh tiến hành kiểm điểm.”

Nguyễn Triều Nam từ trong ban đội ngũ đi ra, chịu đựng những ánh mắt giống nhau châm trát, đi lên đài cờ, làm trò trước mặt toàn giáo sư sinh, chảy nước mắt đọc một ngàn tự kiểm điểm, “Ta là cao một ( 29 ) ban Nguyễn Triều Nam, bởi vì đối với tình huống bản thân phân hoá không coi trọng, vào thứ sáu tuần trước không cẩn thận phân hoá, mà đối các vị bạn học tạo phiền toái tỏ vẻ mãnh liệt xin lỗi, ta không nên không mang theo thuốc ức chế bên người, nếu ta lúc ấy trên người có thuốc ức chế, kịp thời tiêm vào, cũng sẽ không khiến cho cả trường gặp rắc rối, ta thẹn với các bạn học…… Thẹn với thầy, thẹn với cha mẹ ta, càng thực xin lỗi bạn học Chung Việt lúc ấy xả thân cứu ta, nếu không phải hắn đã cứu ta, chỉ sợ ta hiện tại đã ở bệnh viện…… Hu hu huu…… Là ta thực xin lỗi mọi người, thực xin lỗi thực xin lỗi hic, hic……”

Chung Việt mặt vô biểu tình mà nghe Nguyễn Triều Nam kiểm điểm khóc chít chít mà xin lỗi, gân xanh trên trán lúc ẩn lúc hiện, mẹ nó thiểu năng trí tuệ, khóc cái gì mà khóc, đúng là phiền chết, thật chán ghét.

Cuối cùng, “Hu hư hu…… Ta là một omega có trách nhiệm, ta sẽ đối học trưởng Chung Việt cao nhị ( 1 ) ban phụ trách, hic, hu huu…… Chung Việt học trưởng, ngươi nhất định phải phân hoá thành Alpha nga, ta muốn gả cho ngươi!” Nguyễn Triều Nam khóc khóc, mang theo nước mắt cười đến vô cùng xán lạn.

Chung Việt:……

Bởi vì là hội trưởng Hội Học Sinh, cho nên mỗi lần chào cờ Chung Việt đều sẽ cùng hiệu trưởng chủ nhiệm ngồi chỗ cái bàn trên khán đài, bị toàn giáo sư sinh nhìn chăm chú.

Giờ này khắc này, bị toàn bộ các giáo sư hai mắt ánh lên hài hước mà nhìn chằm chằm, Chung Việt hận không thể chui vào khe đất.

Liền hiệu trưởng đều vui tươi hớn hở mà nhìn hắn, thậm chí nói giỡn nói: “ Khi nào mới được uống rượu mừng của các ngươi a, ha ha ha……”

Chung Việt cắn răng, đối với Nguyễn Triều Nam chán ghét lại tăng thêm một bậc.