Dịch: Anh Nguyễn
Tống Khanh dần dần chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại, bầu trời đầy sương trắng và nắng ấm.
Sau một đêm ổn định, tâm trạng của cậu đã bình tĩnh lại, chỉ có đôi mắt sưng tấy là rõ ràng rằng cậu đã khóc.
Trên đường xuống lầu nấu ăn, cậu chợt nghĩ sau khi ly hôn, cậu sẽ không có cơ hội đi thăm đứa con với Thẩm Dữ Quan nữa.
Tìm cơ hội nhắc nhở anh, Tống Khanh hạ quyết tâm.
Trong bữa ăn, cậu không quên mở lịch, chọn ngày may mắn và ghi ngày 29 là ngày tốt để cúng bái nhưng không phải là ngày cưới.
Cậu lại gọi cho trợ lý của Thẩm Dữ Quan, hỏi xem ngày 29 Thẩm Dữ Quan có lịch trình gì quan trọng không.
Trợ lý đã làm việc cho Thẩm Dữ Quan nhiều năm, có ấn tượng tốt với Tống Khanh, hắn nhanh chóng lật lịch, dùng giọng nghiêm khắc và nghiêm túc nói: “Buổi sáng ngài ấy có cuộc họp định kỳ, nhất định phải đến, còn lại thì lịch trình buổi chiều có thể gác lại. Phu nhân, có chuyện gì thế?"
"Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi trước thôi."
"Được rồi, cậu còn cần hỏi gì nữa không?"
"Không, cảm ơn." Tống Khanh cảm ơn rồi cúp điện thoại.
Cậu đã lập một lịch trình mới vào ngày 29 dương lịch để đi gặp Viên Viên.
Thẩm Dữ Quan đến biệt thự đúng giờ, Tống Khanh đã đợi ở cửa. Cậu mặc một chiếc áo gió màu xám đậm, để lộ mắt cá chân trắng nõn dưới chiếc quần jean rộng. Cậu ôm một hộp quà dài với bao bì tinh xảo và mái tóc của cậu buông xoã trước trán.
Tống Khanh nhìn thấy người tài xế quen thuộc liền đi thẳng tới.
Trên đường đi, cậu lo lắng cái gì đó, bồn chồn suy nghĩ hồi lâu, mới mở miệng định nói: "Đầu tiên..."
"Cậu đã khóc à?” Thẩm Dữ Quan nhìn cậu với ánh mắt dò hỏi.
"Rõ ràng vậy à?"
“Ừm.” Thẩm Dữ Quan thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở đầu gối, tựa hồ nghĩ đến điều gì, tặc lưỡi cười nói: “Có mục đích?”
Tống Khanh vừa nghe liền phản ứng lại, chắc hẳn Thẩm Dữ Quan cho rằng cậu cố ý khóc sưng mắt để ông nội gây áp lực cho anh.
Nhưng họ sắp ly hôn, vậy tại sao lại phải bận tâm chứ? Cậu ngay lập tức giải thích: "Không, em chỉ... chợt nghĩ đến một số chuyện trong quá khứ."
Nói xong, Tống Khanh cảm thấy cơn đau đã nguôi ngoai lại mơ hồ sống lại.
“Ví dụ như?” Thẩm Dữ Quan tựa hồ không tin lời này, nhưng Tống Khanh có thể nghĩ tới, sau đó hắn liền ý thức được, Tống Khanh không cần thiết phải trả lời.
"Đứa bé.” Tống Khanh vốn không định đi loanh quanh với Thẩm Dữ Quan, nhưng Thẩm Dữ Quan nhắc đến, liền làm theo nói: “Ngày 29 em muốn đi thăm nó, ann có thể đi cùng em được không? "
Ngón tay Thẩm Dữ Quan dừng lại một lát: “Được.”
Thẩm gia nằm dưới chân núi Tây Giao ở ngoại ô phía tây Sương thành, đối diện với Sương hồ, bao phủ bởi một khu vực rộng lớn được bao quanh bởi núi và sông. Họ đi qua cánh cổng sắt chạm khắc, hai bên là rừng sâu đổ bóng. Sau khi lái xe khoảng ba phút, họ đứng cạnh nhau. Những ngôi nhà bậc thang lớn từ từ hiện ra trước nhà. Có một đài phun nước cổ kính phía trước ngôi nhà.
Lão gia của Thẩm gia khi còn trẻ đã có địa vị cao, rất tự hào về sự nghiệp lẫy lừng của mình. Tuy nhiên, những đứa con trai do ông sinh ra đều bất tài. Trong số họ đã sa sút, may mắn thay, con trai cả của con trai ông là Thẩm Dữ Quan sinh ra, khi ra ngoài lăn lộn không những đảm bảo được vị trí của Thẩm gia mà còn có xu hướng thăng tiến.
Gia tộc rất lớn nên anh em ruột, anh em họ của Thẩm Dữ Quan có đến hàng chục người. Tống Khanh mỗi lần đều rất khó khăn mới phân biệt được từng người.
Sinh nhật bảy mươi hai tuổi của ông nội không được coi là sinh nhật lớn nên chỉ có họ hàng thân thiết đến dự, nhưng khi Tống Khanh bước vào, vẫn có rất đông người.
Thẩm Dữ Quan vừa bước vào liền bị kéo đi, Tống Khanh bất an đứng trong đại sảnh lộng lẫy cầm hộp quà tới đây lui tới, lãnh đạm chào hỏi, quay lại cười vui vẻ.
Cậu cố ý lui vào một góc, cố gắng tránh xa, sau đó tóm lấy người giúp việc hỏi thì biết ông nội còn ở trong phòng, cậu liền tìm đến một cách quen thuộc.
Con đường duy nhất từ Thẩm gia đến nơi ở của ông nội đã quen thuộc với Tống Khanh.
Sau khi đi qua đại sảnh, có một hành lang sâu với những cây anh đào được trồng hai bên. Đang là mùa hoa anh đào nở rộ, nhìn xung quanh có thể thấy một biển hoa.
Mặc dù hoa rất đẹp nhưng Tống Khanh lại tránh chúng. Điều cậu sợ nhất là đến Thẩm gia vào thời điểm này trong năm. Những người xung quanh cậu ít nhiều đều bị dị ứng từ nhỏ, nhưng Tống Khanh thì luôn cho rằng cậu miễn dịch với mọi thứ, nhưng kết quả là vẫn bị dị ứng như bao người.
Đây là lần đầu tiên cậu đi qua nơi này, đẹp đến mức mọi choáng ngợp. Tống Khanh chạy vào rừng hoa anh đào và đi lang thang, không ngờ càng chạm vào hoa đào thì càng ngứa ngáy. Cúi đầu, thấy trên người mình nổi mẩn đỏ, sợ đến mức tưởng Tống Khanh phải chạy ra ngoài. Chuyện gì xảy ra vậy? Cậu lo lắng gọi bác sĩ, nhưng bác sĩ lại chỉ vào mũi Tống Khanh và mắng cậu. Cậu bị dị ứng với hoa đào mà còn vào đó?
Cậu đặc biệt uống thuốc chống dị ứng và mặc áo dài tay nhưng khi đi ngang qua một cách thận trọng, cố gắng không để chúng chạm vào móng tay.
Sau con đường dài là hai tòa nhà song lập ba tầng. Cậu đi về phía tòa nhà ở phía Tây. Ông nội bị đau chân và đã chuyển từ tầng ba sang phòng chính ở tầng một cách đây hai năm. Cậu bước tới, giơ tay định gõ cửa nhưng cậu lờ mờ nghe thấy có người đang nói chuyện bên trong.
Đó là Thẩm Dữ Quan và ông nội của anh, chỉ nói mấy câu là đang bàn chuyện làm ăn.
Tống Khanh biết tứ đại lãnh chúa của Sương thành là gồm Thẩm Tống và Tần Lý. Thẩm gia và Tần gia đều nắm giữ quyền lực lớn và không ngừng công khai đối địch nhau. Mà Tần gia dạo này có vẻ đang trục trặc nên khá im hơi lặng tiếng.
Sau khi Thẩm Dữ Quan ngồi vững, anh và Tống gia trở lại trạng thái lãnh đạm. Tống gia không thể nào ràng buộc với Thẩm Dữ Quan, Tần gia thì lại liên tục bày tỏ thiện ý. Tống gia thấy thái độ của Thẩm Dữ Quan không rõ ràng, dứt khoát ở im chờ xem.
Hai nhà thông đồng, lợi ích đan xen. Nếu Tống gia sụp đổ, Tần gia đương nhiên cũng không khá hơn là bao.
Mà Tần Tuần là một người khá kỳ lạ, hắn từ chối đi theo con đường thịnh vượng, từ nhỏ đã bỏ nhà ra đi, gia nhập xã hội đã hơn mười năm rồi. Nếu không phải danh ngày càng vang thì người ra còn chẳng thèm nhớ tới nhị thiếu gia Tần gia này rồi. Mà lần này Tần gia xảy ra chuyện nên hắn tức tốc trở về.
Cậu ôm hộp quà ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, lấy điện thoại di động ra suy nghĩ xem có nên mua lễ vật trước không, nhưng sau đó lại nghĩ hôm nay là sinh nhật của ông nội, thật sự là xui xẻo nên vội vàng đóng trang.
Lúc Thẩm Dữ Quan cùng ông nội đi ra, ánh mắt vừa lúc nhìn đến chỗ Tống Khanh. Anh nhìn thấy Tống Khanh cúi đầu, ôm một chiếc hộp dài ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha.
"Cháu dâu của ta tới rồi, sao cháu không vào đi?" Ông nội nhìn thấy Tống Khanh, tâm tình tốt hơn một chút, vội vàng chào đón cậu.
Tống Khanh nghe thấy tiếng động liền đứng dậy, đặt hộp quà lên bàn, đỡ ông cụ: "Ông nội, chậm lại một chút."
“Được, được." Ông lão cười đến nỗi nếp gấp gấp mấy lần. Đột nhiên nhìn thấy một mảnh hoa anh đào trên áo gió của Tống Khanh, ông vội vàng nhặt nó ra, lập tức tức giận, “Tao đã bảo là bỏ rừng đào bên kia đi rồi, nếu cháu dâu ta lại bị dị ứng thì mày coi chừng tao."
Tống Khanh không dám vì mình mà để rừng hoa đào hàng chục năm ở đây bị chặt bỏ nên đã uống thuốc. Thẩm Dữ Quan kinh ngạc: "Cậu dị ứng với hoa đào à?”
Tống Khanh còn chưa kịp nói chuyện, ông lãi đã vỗ vào lưng Thẩm Dữ Quan, lực càng lúc càng mạnh, cho nên cái vỗ này cũng không nên coi như tát Thẩm Dữ Quan một cái: “Vợ mày dị ứng với cái gì mày cũng không biết? Thẩm Ngọc Quan, mày đúng là ngu như bò mà."
Tống Khanh muốn cười, nhưng khi ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Dữ Quan liếc nhìn cậu, cậu vội vàng quay người lại cầm hộp quà đưa cho ông lão, ra vẻ hòa giải: “Đây là quà sinh nhật cho ông nội. Ông nội, ông mở ra xem xem?”
Ông lão tức giận muốn tát anh mấy cái, nhưng lại không muốn phản bác lòng tốt của Tống Khanh, chỉ có thể lạnh lùng hừ một tiếng với Thẩm Dữ Quan khi anh quay mặt về phía Tống Khanh. Ông lão vẻ mặt ân cần nói: "Được rồi, để ta xem năm nay cháu dâu đã chuẩn bị những gì nào."
Mở hộp quà ra, một chiếc nạng đen sáng nằm lặng lẽ bên trong, ông lão vui vẻ lấy ra dùng thử hai lần, trọng lượng vừa phải, tay cầm êm ái, vừa tay, chiều cao cũng tương đương với chiếc cũ. Chiều cao của chiếc nạng rất phù hợp, nhất là khi biết được Tống Khanh tự mình làm ra, ông càng trân trọng hơn, liên tục thở dài: "Cháu dâu của ta thật chu đáo.”
Người giúp việc đến thông báo rằng bữa tiệc sắp bắt đầu. Ông lão vừa đăng xong những khoảnh khắc lên WeChat phô trương của mình, đang tag từng người bạn cũ của mình vào: “Hahaha, những ông già đó chắc chắn đang ghen tị với ta lắm.”
Thẩm Dữ Quan đi tới muốn giúp ông lão, nhưng ông lão xua tay: "Sao mày đỡ tao làm gì? Tao không đi được chắc? Mau qua giúp vợ mày nhanh!!"
Ông lão thấy Thẩm Dữ Quan không thể động đậy, lại thúc giục: "Đỡ nó đi!”
Tống Khanh trước tiên nắm lấy tay Thẩm Dữ Quan, ông lão có vẻ buồn cười không chịu buông ra: "Cháu dâu của tao sống chung với một kẻ ngốc không hiểu chuyện hài hước như mày đúng thật là rất khó khăn!”
“Ông nội, chúng ta đi nhanh thôi, mọi người nhất định đang chờ rồi đó." Tống Khanh sợ ông lão tiếp tục nói, Thẩm Dữ Quan sẽ chuyển sắc mặt từ xanh sang đỏ cho nên mới kịp thời cắt ngang.
"Được rồi được rồi."
Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người :3