Dịch: Anh Nguyễn
Hai người không nói nhiều lời, Thẩm Dữ Quan ăn xong, cầm lấy tài liệu trong thư phòng, nói ngắn gọn với Tống Khanh rồi rời đi.
Nghe tiếng xe thể thao gầm rú rời đi, Tống Khanh ngồi vào bàn ăn, vẫn có chút không thể phục hồi tinh thần.
Cậu nhẹ nhàng chạm vào chỗ Thẩm Dữ Quan vừa ngồi, để lại hơi ấm đọng lại từ đầu ngón tay truyền đến ngực, khiến trái tim lạnh lùng của cậu thoáng ấm áp.
Cậu cười mỉa mai chính mình, dùng giọng điệu căm hận nói: "Tống Khanh, mày thật vô dụng."
Thẩm Dữ Quan vừa dùng bữa với cậu, còn nói sẽ đến đưa cậu về nhà. Trái tim khô héo của cậu giống như những bông hoa nở vì Thẩm Dữ Quan đã được tưới sương, trong trẻo rồi mọc lại.
Nhưng lần cuối cùng Thẩm Dữ Quan ăn tối với cậu là trong buổi họp mặt giáo viên cách đây nửa năm.
Thẩm Dữ Quan thường xuyên đến đại học R giảng bài. Tống Khanh kể từ lần đầu gặp Thẩm Dữ Quan đã ba năm đi nghe giảng, chưa bao giờ thôi nhớ nhung anh. Nhưng Thẩm Dữ Quan lại không có chút ấn tượng nào với cậu, cho nên cả hai đều không để lại ấn tượng gì cho nhau. Mãi đến khi họ cùng nhau nói chuyện và chiêu đãi quan khách trong tiệc cưới, anh phát hiện ra Tống Khanh là học trò của mình.
Thẩm Dữ Quan nói: "Cậu đúng là người mờ nhạt, ở lớp tôi giảng ba năm, tôi lại chẳng có ấn tượng gì."
"Đúng là bí ẩn thật đấy."
Tống Khanh tới lúc đó cậu khá vui vẻ: "Không sao đâu, từ nay về sau em là vợ của anh, anh tự nhiên sẽ cảm nhận được thôi!"
Tất nhiên, cho đến nay, Tống Khanh vẫn chưa nhìn thấy bất kỳ dấu vết hiệu nào cả. Cậu phải thừa nhận rằng khả năng tương thích thực sự là một siêu hình học.
Vậy cậu dựa vào cái gì mà vẫn yêu Thẩm Dữ Tự như vậy? Chỉ dựa trên mối tình đơn phương ba năm ở trường sao?
Điều đó không hoàn toàn đúng. Khi cậu và Thẩm Dữ Quan mới kết hôn, mối quan hệ của họ không tệ như bây giờ. Thẩm Dữ Quan thường về nhà ăn tối và chăm sóc Tống Khanh rất tốt và rất tình cảm, có thể nói là khiến người ta ghen tị.
Sự chu đáo và lời nói nhẹ nhàng của Thẩm Dữ Quan đối với cậu giống như mật ngọt, khiến tình cảm của cậu từng chút một trở nên sâu sắc đến mức khó quên.
Cậu từng nghĩ họ có tình yêu sâu đậm như bao cặp vợ chồng khác và sẽ cùng nhau già đi.
Nhưng sau đó cậu phát hiện ra rằng Thẩm Dữ Quan không nên làm chính trị gia, anh nên diễn xuất với khuôn mặt và kỹ năng diễn xuất tuyệt vời. Anh chắc chắn sẽ giành được giải Oscar và anh sẽ có vô số người hâm mộ vì diễn xuất quá giỏi.
Tình cảm vợ chồng, tình cảm sâu đậm, đều là diễn xuất, chỉ để Tống gia nhường bước cho kẻ thù chính trị của mình, để người ngoài đang háo hức theo dõi biết rằng cậu và Thẩm Dữ Quan yêu thương nhau. Mối quan hệ của Thẩm gia và Tống gia không thể bị chia cắt.
Chắc chắn rồi, khi anh đã đảm bảo được vị trí của mình và Tống gia phải quay sang dựa dẫm vào anh, quân cờ để trưng bày lac cậu có thể bị bỏ qua một cách công khai và trắng trợn.
Tống Khanh không hiểu tại sao người nhẹ nhàng dịu dàng với mình mấy ngày trước đột nhiên trở thành một người khác, lịch sự mà xa cách. Có thể nói là quá xa cách, đến mức cậu tìm đến cả tình nhân trẻ của Thẩm Dữ Quan, liên tục bảo cậu ta tránh xa Thẩm Dữ Quan ra.
Tình nhân trẻ không nói gì, nhìn cậu với ánh mắt không rõ ràng, lúc đó Tống Khanh không biết có ý gì, nhưng về sau cậu mới hiểu đó là điều đáng tiếc.
Thẩm Dữ Quan vẫn không để ý tới cậu, cậu đành phải làm phiền ông nội, không ngờ lại khiến Thẩm Dữ Quạ tức giận.
Thẩm Dữ Quan lần đầu tiên nghiêm nghị nói với cậu: “Nếu cậu còn muốn làm Thẩm phu nhân bình yên thì cứ cư xử cho phải phép đi.”
Tống Khanh bối rối, nắm lấy cổ áo Thẩm Dữ Quan, hỏi: "Anh không yêu em à?”
Thẩm Dữ Quan mỉa mai cười nhạo cậu, như cười nhạo sự ngây thơ và ngốc nghếch của cậu: "Sự tương thích chỉ có 50%, cậu còn mong đợi tôi sẽ yêu cậu sao?"
"Đó chỉ là một trò đùa thôi, tôi nghĩ mọi người ai cũng biết điều đó."
Trấn động đến mức bây giờ Tống Khanh không dám quên.
Hơi nóng nơi đầu ngón tay dần mất đi, Tống Khanh đưa mình thoát ra khỏi ký ức, đứng dậy thu dọn bát đĩa.
Chiếc điện thoại di động đặt cạnh bàn lại vang lên, Tống Khanh kinh ngạc. Chiếc điện thoại di động vốn đã lâu không mấy khi đổ chuông hôm nay thật bất thường, chỉ vì cậu sắp ly hôn?
Tống Khanh liếc nhìn, không nhịn được đem điện thoại ra xa, ấn nhận cuộc gọi.
"Trời ạ! Tống Khanh! Tao vui quá! Mày đúng là một người có lòng nhân ái, mày thực sự thông minh rồi đó. Ông trời thật sáng suốt rồi. Tao thật sự vui cho mày. Tao sẽ thắp hương bái Phật mỗi ngày, mong rằng mày sẽ sớm thoát khỏi tên cặn bã đó.” Tiếng gầm gừ ở đầu bên kia điện thoại lớn đến mức làm rung chuyển cả tòa nhà.
Tiếng gầm này khiến cậu còn phải so sánh với Tống phu nhân đấy.
Tống Khanh ước gì có thể xông tới chặn miệng bạn mình lại: “Tổ tông ơi, xin ngài nói nhỏ thôi."
"Nói nhỏ cái gì? Tao sắp đốt pháo hoa ăn mừng rồi! Hết nước chấm!" Lý Du không chịu nổi niềm vui trong lòng, ôm lấy điện thoại, suýt chút nữa đã chạy ra ban công để nói với thế giới.
“Được rồi được rồi." Tống Khanh bị niềm vui của bạn mình lây nhiễm, cười khúc khích, “Anh trai tao nói cho mày biết à?"
"Nếu không thì ai chứ, mày đấy, báo với cả nhà mà không báo với tao." Lý Dư trước kia là anh dâu của cậu, sau đó thành bạn bè của cậu. Nhưng Lý Du thật sự rất hận những người trong nhà họ Tống, bị ép nên mới gả vào. Tống gia là ép liên hôn gia tộc, sau khi được gả vào, cô ấy không ưa ai, chỉ có Tống Khanh là người duy nhất lọt vào mắt xanh của cô ấy. Theo thời gian, cậu trở thành bạn tốt của Tống Khanh và cô ấy phàn nàn mọi chuyện với cậu.
"Sớm muộn gì cũng phải ly hôn. Ly hôn được càng sớm thì càng tốt."
Lý Du cười lạnh nói: "Ly hôn sớm đi, cho tên cặn bã kia thích làm gì thì làm."
"Nhưng sao đột nhiên lại muốn ly hôn? Lúc trước tàn nhẫn như vậy mà mày cũng không chết tâm mà." Lý Du hạ giọng, sợ có người nghe thấy, thấp giọng nói: "Tên cặn bã này đã làm chuyện gì vô liêm sỉ nữa sao?"
Lý Du đã quen biết Tống Khanh mười năm và biết rằng cậu là một người bướng bỉnh. Không đâm đổ tường thì quyết không quay đầu.
Việc ly hôn sắp diễn ra đột ngột mà không hề có một thông báo nào khiến mọi người lo lắng.
"Nghĩ thông rồi." Tống Khanh ngồi ở ban công, từ trong ngăn kéo lấy một điếu thuốc, châm lửa, thật sâu hít một hơi, sau đó chậm rãi thả ra, khó có thể nhìn ra cậu biểu tình như thế nào, cậu cười nhẹ nói: "Hơn nữa Tống gia đã suy sụp, tao không nhắc thì anh ấy cũng sẽ nhắc. Vậy thì tao tự mình nhắc cho xong."
Đối với Thẩm Dữ Quan mà nói, hôn nhân chỉ là một hòn đá lót đường.
Lý Du nghĩ đến những việc vô đạo đức mà Thẩm Dữ Quan đã làm trong quá khứ, trong lòng tức giận đến mức muốn ném gạch đập chết tên cặn bã hôi hám này.
"Mày có ở nhà không?” Lý Du không muốn nhắc đến Thẩm Dữ Quan nữa, “Ra ngoài chơi đi, lâu rồi cũng chưa gặp nhau."
Tống Khanh hút xong, dập tắt điếu thuốc, nói: "Được."
Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người:3