*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Tích Vũ - Edit + Beta: Nlyl_0111
___________________
Đồng Miên nhìn hắn chằm chằm.
Hắn lại quay mặt về phía Đồng Miên.
Toàn thân Đồng Miên như nhũn ra. Cậu không biết là do tác dụng của tin tức tố, hay là do tim đập thình thịch khiến não trở nên trống rỗng.
Khi cậu phản ứng lại, Đồng Miên đã hơi nhắm mắt lại, nghiêng người về phía Đoạn Việt Chinh. Khi cậu đến gần hơn, hương bạc hà ở khắp mọi nơi dường như đang reo hò sôi trào, hương hoa nhài trên cơ thể cậu cũng nhanh chóng trở nên nồng nặc hơn. Khoảng cách giữa môi và má chỉ có 2 cm, Đồng Miên khẩn trương đến nhịn không được túm trong tay đồ vật, nắm lấy lại là bàn tay của Đoạn Việt Chinh. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, khiến cậu có thêm dũng khí, môi lướt nhẹ lên gò má của người trước mặt, chỉ cảm thấy môi chạm vào một làn da ấm áp, cậu nhanh chóng lùi lại.
Trong nháy mắt, gương mặt đỏ thấu: "Được."
Đoạn Việt Chinh vẫn đang nắm tay cậu.
Ánh mắt mang theo ý cười, kéo cậu về phía mình ôm cậu vào lòng, xoa nhẹ lên tóc cậu.
Đồng Miên giãy dụa một chút cũng không thoát ra được, đành phải nằm ở trên ngực hắn, mặc cho hắn liếʍ láp như một con mèo.
Hai phút sau, Đồng Miên mới lên tiếng, rầu rĩ, có chút mềm mại: "Được rồi. Học trưởng, em muốn xuống xe. Nếu không, anh sẽ bị phạt vé."
Đồng Miên đến quán trà sữa gần đó mua một cốc A Hoa Điền ấm áp, uống một hơi cạn sạch rồi trở về ký túc xá.
Mấy ngày nay cậu không bận, ngoại trừ cuộc phỏng vấn này không có việc gì khác. Tuy nhiên, cậu nhận được thêm một vài cuộc gọi trong ký túc xá.
Nhưng do bên tiếng Trung theo lời sếp lớn đã qua phỏng vấn, có thể trực tiếp sang tiếng Trung, cũng không cần nhận lời mời khác nên đã từ chối rất nhiều.
Bạn cùng phòng Chu Khả hôm nay về sớm hơn thường lệ, đẩy cửa vào, nhìn thấy Đồng Miên một mình trong ký túc xá, câu đầu tiên là: "Phỏng vấn bằng tiếng Trung thế nào rồi?"
Tống Miên trả lời: "Cũng được."
"Tớ thậm chí còn chưa thông qua sơ yếu lý lịch của mình, tớ không có cơ hội phỏng vấn..." Chu Khả ném túi laptop của mình lên bàn, phàn nàn trong khi cởϊ áσ khoác, "Họ đang yêu cầu quá nhiều. chỉ được thuê cho bài kiểm tra điểm đầu tiên. "
Đồng Miên mím môi không nói gì.
Chu Khả cười nhạt một tiếng: "Nếu tớ có điểm số hạng nhất trong trường như cậu, tớ chắc chắn sẽ được vào." Chính anh chủ động khơi gợi chủ đề thực tập, nhưng lại mang vẻ mặt bực bội kết thúc chủ đề, ôm quần áo đi vào phòng tắm rửa mặt.
Đồng Miên thật ra có thể lý giải Chu Khả, gần đây anh đang điên cuồng tìm chỗ thực tập.
Chênh lệch không muốn đi, cạnh tranh tốt quá khốc liệt, đặc biệt là đứng đầu cơ cấu, mọi người đều cúi đầu, cố gắng. Mọi người sẽ trở nên rất hung hăng trong tình huống cạnh tranh như vậy.
Chu Khả từ trong buồng tắm đi ra, nhanh chóng mở máy tính tiếp tục chỉnh sửa lý lịch.
Đồng Miên lại trả lời điện thoại, bên kia là công ty quản lý tài sản, hẹn anh một buổi phỏng vấn video vào sáng mai. Đồng Miên sáng mai có lớp học, nhưng hắn trực tiếp từ chối. Chu Khả bên kua không ngừng lắng nghe động tác của cậu, quay đầu lại, khẩn trương hỏi: "Buổi phỏng vấn của Minh Khôn? Tại sao cậu lại trực tiếp từ chối?"
Đồng Miên chưa kịp nói, Chu Khả liền nói: "Vậy là cậu đã nhận được đề nghị bằng tiếng Trung?"
Đồng Miên nói: "HR vẫn chưa gửi thông báo."
"Cậu thật sự cầm?" Chu Khả gõ bàn phím rất lớn, Đồng Miên nghe được một câu nhỏ giọng "Ch-ế-t tiệt".
Đồng Miên cũng đi tắm, rồi trở lại bên cạnh bàn viết nhật ký. Cậu có thói quen này, từ khi vừa học được sáng tác văn liền viết, viết mấy bản thật dày, cậu đã viết nhiều tập dày, tất cả đều được mẹ cậu bảo tồn tốt ở nhà. Càng có nhiều chuyện xảy ra, cậu sẽ càng viết nhiều hơn, cậu sẽ không viết được một hai câu về cảm xúc của mình.
Nhật ký hôm nay.
Cậu nhắm mắt lại, điều duy nhất hiện lên trong đầu cậu là cậu thực sự chủ động hôn Đoạn Việt Chinh. Nụ hôn trên má, rất nhẹ, chỉ chạm vào, chỉ cọ môi. Nhưng khi nghĩ lại, tai cậu vẫn đỏ thậm chí tim còn đập nhanh hơn.
Cậu viết:
Hôm nay đã hôn học trưởng.
Có một chút lạ là mối quan hệ lại tiến triển nhanh chóng như vậy.
Cậu lật cuốn nhật ký về trang trước, một vài ngày trước cậu đã viết: "Hôm nay kết hôn".
Nghĩ đến chuyện kết hôn vẫn cảm thấy khó tin, Đồng Miên rất cố gắng tìm hiểu xem tại sao cậu lại kết hôn đột ngột.
Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Là học trưởng. Học trưởng gửi tin nhắn WeChat, là giọng nói Đồng Miên lần này học giỏi. Tai nghe truyền tải giọng nói của bên kia một cách chân thực hơn, như thể hắn đang nói trong tai.
Học trưởng nói:
- Đồng Miên, em buồn ngủ à?
Đồng Miên gõ chữ trả lời hắn:
- Ngủ đi, học trưởng.
Cậu đã thay đồ ngủ, leo lên giường cầm điện thoại di động, ngồi trên giường nói chuyện phiếm với Đoạn Việt Chinh. Đoạn Việt Chinh tiếp tục dùng giọng nói từ tính trả lời: "Anh một chút cũng không ngủ được."
Đồng Miên gõ:
- Tại sao?
Đoạn Việt Chinh nói: "Bởi vì có chút nhớ em."
Đồng Miên: "..."
Cậu đóng rèm lại, căn phòng nhỏ tối đen như mực, trong bóng tối mờ mịt, cậu lặng lẽ che kín tai, lúng túng di chuyển tai nghe.
Đoạn Việt Chinh truyền đến một giọng nói thứ hai, "Vậy thì em có thể nói lời chúc ngủ ngon với anh, được không?"
Đồng Miên một tay cắn mu bàn tay, tay kia bình tĩnh gõ:
- Chúc ngủ ngon;
- 【Mặt trăng】
Cũng đã gửi một biểu tượng cảm xúc. Nhưng Đoạn Việt Chinh lại bất mãn nói: "Muốn có giọng nói, anh muốn nghe được giọng nói của em."
Đồng Miên có chút ngượng ngùng. Nhưng cậu chợt nghĩ, tất cả đều đã kết hôn... tất cả đều đã kết hôn. Đều có thể tiến hành quan hệ "thường xuyên trao đổi", vì sao cậu phải ngại ngùng vì điều nhỏ nhặt này. Đoạn Việt Chinh rõ ràng là chỉ muốn trêu chọc cậu bởi vì da mặt mỏng, cậu mới không bị mắc bẫy, muốn đứng lên!
Cậu chà xát mặt, đối điện thoại, mười phần trấn định gửi đi một câu "Chúc học trưởng ngủ ngon" rất điềm tĩnh, giọng nói bị đè thấp, nhỏ nhẹ, như thể đang tức giận. Sau khi nhấn giữ nút gửi một lúc lâu, cậu suy tư trầm mặc hai giây, giọng điệu trở nên gấp gáp, "Đi ngủ sớm hơn đi học trưởng, còn có, đừng quá nhớ em."
Chỉ có anh mới được tấu hài sao? Đồng Miên nghĩ tôi cũng có thể.
Cậu ôm điện thoại vào ngực, đoan đoan chính chính ngửa mặt ngủ thϊếp đi, mười phần ngọt ngào. Đối diện, Đoạn Việt Chinh nghe giọng nói của cậu cũng không biết nên cười hay nên khóc, hắn thở dài, nghe lại giọng nói mấy lần.
Vẫn thấy dễ thương.
⚹
Đồng Miên ngày hôm sau lên lớp buổi sáng, tám giờ sáng liền dậy sớm tắm rửa rất nhẹ. Nhận thấy bạn cùng phòng có động tác lật người, cậu nhích người nhẹ nhàng hơn nhanh chóng thu dọn cặp sách để vào chỗ. Cậu thích ngồi ở hàng thứ hai hoặc thứ ba, không quá khó chịu nhưng cũng không lùi quá xa. Khi tiết học sắp bắt đầu, có người chủ động đến chào, hỏi có thể ngồi cạnh không.
Cậu ta lịch sự tiến vào bên trong, đối phương ngồi xuống bên cạnh trước chào hỏi: "Cậu là Đồng Miên?"
Đồng Miên liếc mắt nhìn đối phương gật đầu, có chút bối rối: "Cậu là ai?"
"Cậu không biết tôi sao? Tôi đã gặp cậu trong cuộc phỏng vấn ở tiếng Trung ngày hôm qua. Tôi muốn tới chào hỏi, nhưng sau đó tôi không nhận được nhóm? ".
Cậu ta nói chuyện giọng có chút lớn, dẫn tới người bên cạnh hiếu kì: "Tiếng Trung? CCFund? Giỏi như vậy, cậu có thể đi phỏng vấn tiếng Trung? "
Cậu ta che giấu đi sự mơ hồ đắc ý mà nhìn Đồng Miên: "Tôi tên là Trác Thần."
Đồng Miên ngại ngùng cười cười: "Thực xin lỗi, tôi nhận diện không rõ khuôn mặt."
Trác Thần nói: "Không sao, cậu quá nổi tiếng, tôi minh bạch một chút, không biết tôi là chuyện bình thường."
Đồng Miên quay lại lật xem tờ PPT in sẵn, nhưng không thể cưỡng lại câu hỏi của Trác Thần bên tai nghe ngóng: "À, Đồng Miên, cậu có nhận được phản hồi của tiếng Trung không? Tôi nghe nói rằng những ứng viên thể hiện rất tốt, họ là HR (nhân sự), trong vòng 24 giờ sẽ gọi điện thoại trả trả lời. Cậu có nhận được cuộc gọi không? "
Đồng Miên lắc đầu.
Trác Thần thở phào nhẹ nhõm: "Tốt rồi. Tôi cũng vậy."
Đồng Miên liếc cậu ta một cái, không nói gì.
Tám giờ sáng cho đến chín giờ ba mươi, vừa tan học điện thoại di động của Đồng Miên vang lên. Cậu liếc nhìn ID người gọi, đó là một số điện thoại cố định không quen thuộc ở kinh đô, cậu cầm lấy điện thoại di động bước ra khỏi phòng học để trả lời cuộc gọi, bên kia nhẹ giọng nói "Chúc mừng" bằng tiếng Anh.
Người gọi là HR trong tiếng Trung.
Đồng Miên không khỏi nở nụ cười, cùng đối phương tán gẫu vài câu, cảm ơn đối phương thông báo. Cúp điện thoại vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Trác Thần đứng ở phía sau.
Trác Thần thản nhiên hỏi: "Cậu đã được nhận vào Offer A?"
Cậu ta nghe lén các cuộc điện thoại của cậu.
Đồng Miên gật đầu qua loa, không muốn nói chuyện với cậu ta, bước vào phòng học. Trác Thần dường như không nhận thấy sắc mặt cậu không vui, đuổi theo hỏi: "Hôm qua phỏng vấn của cậu xảy ra chuyện gì? Bọn họ hỏi cậu những câu gì? Trước kia không có thực tập sao lại có thể vào phỏng vấn. Omega thật là có ưu thế. "
Đồng Miên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, lạnh lùng nói: "Ưu điểm của Omega là thông minh, chăm chỉ, IQ cao.
Trác Thần: "..."
"Đồng Miên!"
Một lời chào nồng nhiệt đã phá vỡ thế bế tắc giữa hai người. Đồng Miên nhìn lên và thấy một nam sinh đang chạy về phía mình.
Lớp trưởng của lớp họ, Chu Vân Kỳ, Alpha, có tính cách rất vui vẻ được coi là người đàn ông của năm. Chu Vân Kỳ chạy tới, cười nói: "Đồng Miên thật là trùng hợp, tớ đang muốn tìm cậu."
Thấy vậy, Trác Thần yên lặng quay đầu bước đi.
Đồng Miên nhìn Chu Vân Kỳ cười nhẹ: "Làm sao vậy?"
"Cả học kỳ này lớp chúng ta chưa đi ăn tối hay chơi cùng nhau. Tôi muốn hỏi các bạn có thời gian ở rảnh không? Hay mấy giờ thuận tiện cho các cậu?"
Đồng Miên cau mày, phản ứng đầu tiên là từ chối: "Gần đây có lẽ tôi hơi bận."
Cậu không thích xã giao cho lắm, còn hơi sợ xã giao.
"Không sao đâu, tớ chỉ muốn hỏi cậu chừng nào có thời gian thôi. Dù sao tất cả mọi người đều muốn cậu đi, khi nào cậu rảnh thì bọn tớ đi. Lão sư Đồng Miên?" Chu Vân Kỳ cười rạng rỡ, nhiệt tình, ánh mắt rất chân thành. Nhìn Đồng Miên, Đồng Miên không tiện từ chối.
Cậu suy nghĩ một lúc: "Vậy thì có lẽ... là cuối tuần, thứ bảy."
"Được rồi! Thứ bảy vừa vặn mọi người đều có thời gian." Anh ta nói: "Cứ quyết định vậy đi, Đồng Miên lão sư, đến lúc liên hoan cậu nhất định phải đến."
Đồng Miên miễn cưỡng đồng ý: "Tôi sẽ tận lực."
Đồng Miên đeo cặp sách trên lưng rời khỏi lớp học. Chu Vân Kỳ ngồi trên bàn với một chân trên mặt đất, tại Wechat trong nhóm phát thông báo. Đột nhiên có người vỗ vào vai:: "Chu cẩu! Đang làm gì?"
Chu Vân Kỳ nói: "Đang làm chính sự."
Một người bạn hỏi: "Cậu đã hỏi Đồng Đồng chưa? Người của cậu đồng ý chứ?"
"Ừ." Chu Vân Kỳ cười một cái, "Hiện tại Đồng Đồng còn chưa phải người của tôi, cậu ăn nói cẩn thận một chút".
. "Cắt. Ai cũng không biết trong đầu cậu có tâm tư gì, chỉ có cậu là nhìn không ra." Bằng hữu chợt vỗ lưng anh ta: "Thôi, nhân cơ hội lên đi! Đem Đồng Miên lão sư của chúng ta cưa đổ."
⚹
Buổi chiều Đồng Miên không có lớp, mà đến thư viện viết bài. Vào giờ ăn tối, cậu nhận được WeChat của Đoạn Việt Chinh.
【Học trưởng: bạn học Đồng Miên, em ăn tối rồi à? 】
【Đồng Miên bất giác hiểu: Vừa ăn xong ^^】
【Học trưởng: Em ăn cái gì?】
【Đồng Miên bất giác hiểu: Xương sườn cơm chưng thịt lạp, thêm một bánh su kem. Còn học trưởng thì sao?】
【Học trưởng: Trưa làm việc (mặt khóc)】
【Học trưởng: Lát nữa anh phải đi xã giao, uống rượu nhiều, thật là vất vả. 】
【Học trưởng: Cho nên anh muốn hỏi trước, bạn học Đồng Miên, thứ bảy em có thể đi ăn tối với anh không? 】
Đồng Miên cắn đầu ngón tay. Do dự một lúc, cậu gõ:
【Đồng Miên bất giác hiểu: Em xin lỗi học trưởng, em đã đồng ý với những người khác.】
___________
* Bánh su kem: