🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Tích Vũ - Edit + Beta: Nkyl_0111.
_______________
Một thời gian sau.
Đồng Miên mặt đỏ tía tai, giọng nói như muỗi kêu: "Đoạn, Đoạn Việt Chinh, xong chưa?"
Đoạn Việt Chinh đổ mồ hôi một chút, nhắm mắt lại, đột nhiên kéo Đồng Miên qua hôn lên mặt cậu: “Được rồi, Đồng Đồng.” Đồng Miên lập tức đứng dậy đi vào phòng tắm, cũng không có rửa tay, chỉ là cậu quá ngại ngùng, hắn thậm chí còn chưa chạm vào cậu, bây giờ cậu xấu hổ đến mức ngồi xổm trong góc phòng tắm, cuộn tròn như một cây nấm nhỏ.
Đoạn Việt Chinh nhắm mắt dưỡng thần một hồi, ném đi mấy viên giấy bóng, chậm rãi đứng lên, đi tới gõ cửa phòng tắm: "Đồng Miên, mở cửa."
Đồng Miên vẫn ngồi xổm, ôm lấy chính mình: "Không mở."
Sau đó cậu nghe thấy tiếng vặn khóa cửa phòng tắm.
Đoạn Việt Chinh bước vào mang theo hương bạc hà nhẹ nhàng thanh mát. Đồng Miên quay đầu nhìn hắn, vành tai đỏ bừng: "Anh thật quá đáng."
Đoạn Việt Chinh hỏi: "Tay có mỏi không?"
Đồng Miên lập tức duỗi tay ra cho hắn xem, bán thảm: "Thật chua."
Đoạn Việt Chinh như có điều suy nghĩ: "Em không muốn làm lâu, em lại nói chua? Trường học của chúng ta không phải danh xưng trường thể thao sao, xem ra em trong trường không cố gắng rèn luyện đủ."
Đồng Miên mở to hai mắt, tức giận: "Ai lại luyện cái này!"
Cậu đứng dậy, lấy hết can đảm, mắng Đoạn Việt Chinh: "Anh thật biếи ŧɦái!"
So loại kia trong phim A còn lớn hơn, còn lâu hơn, còn đáng sợ hơn. Tên biếи ŧɦái đáng ch-ế-t.
Đoạn Việt Chinh sắp bị cậu làm cho bật cười, xoa xoa tóc cậu: "Được, được rồi, đi ngủ thôi, đừng lộn xộn."
Đồng Miên lùi lại một bước, cảnh giác nói: "Anh hứa sẽ không làm gì."
Đoạn Việt Chinh: "Anh hứa, bảo bối anh ôm em đi ngủ, sẽ không làm gì."
Đồng Miên là một người dễ tin người, đặc biệt dễ bị lừa gạt.
Cậu tin tưởng Đoạn Việt Chinh, chủ động leo lên giường, vào trong nằm nghiêng, lộ ra một đôi mắt to nhìn Đoạn Việt Chinh: "Chúng ta kẻ 3,8 đường, anh không được qua đây, chúng ta đi ngủ." Đoạn Việt Chinh cười: "Em là học sinh tiểu học sao, kẻ 3,8 đường? "
Đồng Miên lập tức nâng lên mặt: "Em năm nay năm thứ ba đại học."
“Được rồi, năm thứ ba đại học, Đồng Miên tiểu bằng hữu, anh biết em là năm thứ ba đại học.” Đoạn Việt Chinh nhẹ nhàng nói: “Năm thứ ba đại học sẽ không cùng lão công kẻ 3,8 đường.”
Đồng Miên: "..."
Cậu bất lực, cuối cùng đành phải từ bỏ một cuộn chăn bông, vùi đầu vào, lạnh lùng nói: "Cái gì cũng được!"
Nhắm mắt lại và đi ngủ!
Sau đó, cậu cảm thấy người bên cạnh mình quay lại, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. Cậu được bao bọc trong mùi bạc hà thoải mái, cả người choáng váng, chẳng mấy chốc đã rơi vào giấc mộng ngọt ngào.
⚹
Thứ Hai là ngày ít được yêu thích nhất đối với xã súc, có nghĩa là ngày bắt đầu một ngày làm việc mới.
Kỳ thực tập tiếng Trung của Đồng Miên sắp bắt đầu.
Hôm trước, cậu nhận được thông báo báo cáo từ bộ phận nhân sự, yêu cầu cậu đến làm thủ tục nhập cảnh vào sáng hôm sau, lấy thẻ ra vào và một cái máy tính. Mentor cấp trên của cậu cũng đến để thêm WeChat, kéo cậu vào một nhóm làm việc. Có hơn mười người trong bộ phận tham gia trò chuyện nhóm, tất cả đều thuộc cùng một nhóm dự án, bao gồm cả Trác Thần.
Mentor cũng thành lập một nhóm nhỏ, bao gồm các sinh viên thực tập và nhân viên cấp dưới có ít kinh nghiệm về tiếng Trung, một vài năm.
Đồng Miên không biết nhiều sự tình nên chào hỏi mọi người trong nhóm rồi im lặng lặn xuống.
Nhưng Trác Thần khá hiểu biết, có rất nhiều biểu tượng cảm xúc cùng biểu cảm khuôn mặt dễ thương, nhìn phá lệ tích cực.
Đồng Miên vẫn đang đọc thông tin trong nhóm trên bàn ăn, bị Đoạn Việt Chinh chỉ trích không chăm chú ăn cơm. Cậu cầm đũa tiếp tục xem nhóm nói chuyện, Đoạn Việt Chinh hỏi: "Có gấp như vậy không? Sao ông chủ lớn không biết công ty đang ở thời điểm sinh tử cần thực tập sinh đầu tư từng dự án?" "
Đồng Miên bị mắng cho một trận, tranh thủ nhìn thời gian, nghiêng người đến trước mặt Đoạn Việt Chinh, hỏi: "Lãnh đạo, không phải anh nói muốn dẫn em đi làm dự án sao? Tại sao anh lại không ở trong nhóm?" "
Đoạn Việt Chinh buồn cười: "Ngày mai nhập chức lại nói. Ngày mai nhập chức, anh liền đem em điều tới làm thư ký, em thấy thế nào?"
Làm sao có thể được.
Lại muốn diễn kịch bản "quỷ súc lão bản cùng vô tội thư ký" sao? Đồng Miên nhếch miệng: "Quên đi."
Đoạn Việt Chinh nói, "Gần đây anh không bận. Còn kết hôn, gần đây anh không có dự án lớn nào cần xem. Anh sẽ chuyển em vào nhóm khi có dự án, được không?" Đồng Miên không có vấn đề cần chú ý: "Thời gian nghỉ kết hôn được bao lâu? "
“Em muốn bao lâu cũng được.” Đoạn Việt Chinh nhìn cậu: “Em quên rồi sao, anh là ông chủ.”
Đồng Miên: "..."
Tư bản thối nát.
Sáng sớm, Đồng Miên phá lệ khẩn trương mặc áo khoác âu phục vào. Đây là Đoạn Việt Chinh gọi điện thoại nhờ nhãn hiệu gửi đến, sau khi thử một chút, coi như vừa vặn. Sau khi mặc xong áo khoác cần thắt cà vạt, Đồng Miên không quá thuần thục thắt lại, nhìn trong gương, nhìn trái nhìn phải, không hài lòng.
Đoạn Việt Chinh nhìn thoáng qua, đi tới, một tay giúp cậu thắt lại cà vạt, lại giúp cậu kéo thẳng cổ áo, nhìn trong gương.
Đồng Miên nuốt nước miếng, hỏi: "Lãnh đạo, thế nào rồi?"
Đoạn Việt Chinh rũ mi nhìn cậu, thấy cậu bắt đầu căng thẳng: "Không đẹp sao?"
Đoạn Việt Chinh nói, "Nên đổi màu cà vạt."
Hắn chọn một chiếc màu xanh đậm thắt lại cho Đồng Miên. Đồng Miên chớp chớp mắt, kỳ quái: "Anh vừa rồi phối quần áo?"
Đoạn Việt Chinh: "Nhưng không hợp với anh."
Đồng Miên quay đầu lại trong chốc lát, chỉ thấy Đoạn Việt Chinh cũng đang đeo cà vạt màu xanh đậm giống nhau... Giống nhau như đúc, bộ âu phục cũng là màu đen sẫm giống nhau, thậm chí hình dáng cũng tương tự, chỉ khác là của Đồng Miên có kích thước nhỏ hơn.
Trang phục quá tình lữ
Rõ ràng Đồng Miên có thể nhìn ra không thích hợp, cậu quay đầu nhìn về Đoạn Việt Chinh, cẩn thận năn nỉ: "Em không muốn người trong công ty biết quan hệ của chúng ta, được không?"
Đoạn Việt Chinh đem tóc cậu vò rối, giống vò mèo con, có chút bất mãn: "Anh mặc như vậy không đẹp sao?"
Đồng Miên lắc đầu liên tục: "Không phải, không phải, chỉ là... không ổn."
Đoạn Việt Chinh thở dài, đành phải đồng ý.
⚹
Đoạn Việt Chinh lái xe đến ngã tư gần công ty, Đồng Miên xuống xe, đi khoảng 500 mét đến tầng dưới của tòa nhà. Đoạn Việt Chinh đi theo cậu không xa cũng không gần, thấy cậu vào cửa thì lái xe đến ngầm xe để đậu, đi thang máy dành cho chủ tịch lên văn phòng trên tầng cao nhất.
Đồng Miên vào cửa, trước tiên đến phòng nhân sự lấy thẻ và biểu mẫu, sau đó đến phòng hỗ trợ IT lấy máy tính, mất một lúc mới hoàn thành thủ tục, HR đưa cậu lên lầu gặp Mentor trong bộ phận.
Mentor tên là Lương Tâm Khiết, một Beta nữ, rất xinh đẹp. Cô ấy vừa được thăng chức lên quản lý cấp cao của Senior, trước đây cô ấy đã từng phụ trách một số dự án nổi tiếng một cách độc lập, so với những sinh viên chưa ra trường thì cô ấy là một sinh viên năm cuối có nhiều kinh nghiệm hơn.
Đồng thời, cô và Đồng Miên cũng là cựu sinh viên, cô là đàn chị ở khoa trực tiếp của trường, hơn Đồng Miên 6 tuổi. Mọi người đều có mối quan hệ cựu sinh viên nên tự nhiên sinh ra một tầng thân thiết, Đồng Miên cho rằng cô ấy rất thân thiện, dễ gần.
Có một thực tập sinh khác trong khoa, đó là Trác Thần.
Có lẽ là Lương Tâm Khiết đưa cả hai người họ đến khoa vì lợi ích của mối quan hệ cựu sinh viên.
Đồng Miên được chỉ định một máy trạm, ở lại với Trác Thần, rất thân thiết. Lương Tâm Khiết dẫn hai người đi làm quen với những người khác trong bộ phận, sau đó đưa họ đi xem sắp xếp của toàn bộ bộ phận trong công ty.
Cô giới thiệu: " Công ty có nhà ăn nội bộ, tại lầu tám, miễn phí cung cấp cơm trưa cùng bữa tối, nếu như tăng ca sẽ đưa đồ ăn khuya đến cho bộ phận. Tăng ca, sẽ có taxi, nhưng không đề nghị mọi người tăng ca, tiếng Trung hi vọng mọi người tận lực đề cao hiệu suất, các cậu cần chăm chỉ trong giờ làm việc, được chứ? "
Đồng Miên ngoan ngoãn gật đầu.
Lương Tâm Khiết dẫn cậu cùng Trác Thần đi qua bộ phận, nói: "Tầng chín là bộ phận thị trường thứ cấp. Họ chủ yếu làm FOF, tín dụng đòn bẩy, tín dụng thay thế hoặc dài-ngắn, cũng có các nhóm định lượng. Bầu không khí tương đối căng thẳng. Sau đó, toàn bộ tầng mười là vốn cổ phần tư nhân, với các nhóm dự án và quỹ khác nhau trong các lĩnh vực khác nhau, nhưng nhìn chung có ít người hơn, mọi người đều đã ra ngoài tham quan. Lên cao hơn nữa là một số phòng ban chức năng, đến lúc đó các cậu ở đâu liền biết. Tôi sẽ đến những nơi đó để gửi tài liệu và tem phiếu... " Cô dừng lại, "Tầng trên cùng là văn phòng của sếp lớn, vài đối tác, còn có văn phòng của chủ tịch. Thỉnh thoảng các cậu có cơ hội lên đó nhìn xem, gửi tài liệu hay gì đó. Bất quá sếp lớn thường ít khi lộ diện. Tương đối bí ẩn. "
Trác Thần tò mò hỏi: "Trong công ty, các vị sếp lớn rất thần bí sao?"
"Theo tôi biết, dưới tay sếp lớn không chỉ có tiếng Trung, còn có các công ty khác... Dù sao trong công ty cũng rất hiếm gặp, lúc bình thường cũng hiếm thấy."
Trác Thần "Ồ" một tiếng, có chút tiếc nuối.
Lương Tâm Khiết nhìn anh ta, buồn cười hỏi: "Làm sao, cậu tới theo đuổi sếp sao? Làm sao thực tập sinh nào cũng quan tâm đến sếp lớn như vậy?" Cuối cùng cô tổng kết: "Bởi vì người ta đẹp trai? ".
Trác Thần: "..."
Đồng Miên rũ mi nhìn chằm chằm chóp mũi, không nói lời nào.
Thực tập sinh tiếng Trung được hỗ trợ tiền ăn 200 tệ một ngày và có thể đi ăn ngoài. Nhưng để hai thực tập sinh mới quen với công ty càng sớm càng tốt, trong bữa trưa, Lương Tâm Khiết dẫn họ đến nhà ăn của công ty.
Căn tin của tiếng Trung rất tốt, nó là tiêu chuẩn của một khách sạn năm sao. Đồng Miên cùng Trác Thần đi theo Lương Tâm Khiết lấy một số món ăn, tìm chỗ ngồi, đơn giản trò chuyện hai câu, rồi hỏi ý kiến
về công việc. Đang trò chuyện, Lương Tâm Khiết đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào cửa nhà hàng rồi kéo Đồng Miên đang ngồi bên cạnh cô: "Này!"
Đồng Miên đưa mắt nhìn theo, thấy Đoạn Việt Chinh vào nhà ăn một mình.
Trên đường đi, mọi người đều khẩn trương kích động chào hỏi hắn, hắn đều mỉm cười gật đầu.
Giống như đại minh tinh.
Đồng Miên nhìn thấy hắn từ cửa nhà hàng đi hết một vòng, cố ý đi một vòng thật lớn, cùng Lương Tâm Khiết chào hỏi: "Chào."
Đồng Miên: "..."
Cậu cụp mi xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không biết ông chủ lớn là chuyện bình thường.
Lương Tâm Khiết nịnh nọt: "Đoạn tổng."
Đoạn Việt Chinh hỏi: "Bữa trưa ăn được không?"
Nhà lãnh đạo tuyệt vời, biết quan sát cảm xúc của mọi người.
Lương Tâm Khiết nói: "Rất tốt. Cá tuyết áp chảo hôm nay rất ngon."
Đoạn Việt Chinh thuận miệng đồng ý, giống như chỉ tùy ý liếc nhìn hai thực tập sinh ngồi bên cạnh cô, cười hỏi: "Cô định mang theo thực tập sinh?"
Lương Tâm Khiết vội nói: “Đúng vậy, là hai thực tập sinh, hai vị đàn em.” Cô cố ý giúp Đồng Miên và Trác Thần đến gần sếp lớn, để có thể tạo ấn tượng trước mặt sếp lớn. Trác Thần thực sự hiểu ý cô, nhanh chóng nói: "Đoạn tổng, tôi là thực tập sinh mới. Tên là Trác Thần, hiện tại là học sinh lớp sáu của Đại học đế đô."
Đoạn Việt Chinh gật đầu, chầm chập đưa ánh mắt rơi xuống trên người Đồng Miên.
Đồng Miên bình tĩnh giới thiệu: "Chào ngài, lãnh đạo. Tôi tên là Đồng Miên."
Đoạn Việt Chinh nghiêm túc nhìn Đồng Miên, cười nhẹ nói: " Ồ, Đồng Miên. Tôi vẫn còn nhớ cậu. Cậu biết tôi không?"
Mặt Đồng Miên từ từ đỏ lên.
Cố ý đùa giỡn, Đồng Miên sao có thể để hắn đùa giỡn thành công, Đồng Miên nghĩ nghĩ, nhìn hắn bằng ánh mắt ẩm ướt, chân thành nói: "Ngài là? Tôi mới vừa tới đây, cũng không nhận biết lãnh đạo."
______________
*Cá tuyết áp chảo: