*Con trai trở về
Chu Tuần x Ôn Dịch An
Dương Xuân tháng ba, Ôn Dịch An sau khi thành hôn với Chu Tuần không có gì khác ngoài việc hàng ngày là giúp đỡ dạy dỗ đệ tử trẻ tuổi trong sơn trang, chỉ là cậu rốt cuộc cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, ngày dài chơi như vậy liền cảm thấy không thú vị.
Đúng lúc Chu Tuần cũng sớm có chí hướng muốn đi du ngoạn thiên hạ, trước kia là không bỏ được Ôn Dịch An, hiện giờ nếu đã thành hôn, yến nhĩ tình nồng nên cùng nhau xuất hành.
Buổi tối hôm đó hai người bồi Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư dùng cơm chiều, tay trong tay trở về phòng, Ôn Dịch An ngồi xuống trước bàn trang điểm chải tóc.
Mái tóc dài của cậu rất mượt và dày ngày thường lười chải chuốt, trước kia là có tiểu nha đầu làm thay, bây giờ đã gả cho Chu Tuần rồi đương nhiên đều là Chu Tuần một tay xử lý.
Chu Tuần thấy cậu tiện tay kéo mũ tóc xuống liền tiến lên dùng một cây lược ngọc giúp cậu nhẹ nhàng chải chuốt: "Nóng nảy như vậy, kéo đứt nhiều, đệ không đau sao?"
Ôn Dịch An cười nói: "Tóc đệ rất nhiều, Tuần ca ca, ban ngày huynh nói có chuyện muốn nói, là chuyện gì vậy?"
Lúc này trên mặt trăng đuôi liễu, trong phòng thắp mấy ngọn nến trước bàn trang điểm phản chiếu rất sáng ngời, Chu Tuần vừa cúi đầu liền thấy Ôn Dịch An nhìn vào gương nhìn phản chiếu của mình, ý cười trong suốt, hai vòng xoáy lê bên môi như ẩn như hiện, hai gò má ửng hồng giống như hoa đào tháng ba, trong lòng tự nhiên một mảnh ấm áp mỹ mãn dâng lên, thấp giọng nói: "An đệ, đệ suốt ngày nói trong núi không thú vị, không bằng chúng ta đi ra ngoài một chút được không?"
Ôn Dịch An nghe xong đương nhiên vui mừng, đứng dậy tung người vào lòng ôm Chu Tuần liền hôn lên mặt y một cái: "Tuần ca, huynh nói thật sao? Huynh thật tốt."
Chu Tuần trên mặt đỏ lên, y thuở nhỏ lớn lên ở Vương phủ, tựa như Chu Tử Thư khi còn nhỏ tập thánh nhân lễ, được phu tử dạy dỗ, chú ý nhất là lễ pháp, dù cho y đã xa cách Vương phủ nhiều năm vẫn là như thế, cử chỉ rất đoan phương.
Ôn Dịch An thuở nhỏ ở dưới gối cha mẹ thừa hoan, làm nũng làm si quen làm sao có kiêng kị gì.
Chu Tuần là người cậu yêu, tự nhiên kìm lòng không được muốn thân cận với y, thấy Chu Tuần đỏ mặt, trong lòng động tình, cậu ỷ vào một thân võ công, thấy Chu Tuần tránh không thoát, đơn giản ôm y thật chặt, lại thấp giọng ở bên tai Chu Tuần ăn ngon cười nói: "Tuần ca, sao huynh không nhìn ta?"
Hai người thành hôn đã được mấy tháng, Ôn Dịch An thanh xuân tuổi còn trẻ, Chu Tuần giừo cũng hơn ba mươi, ngày thường khuê phòng vui vẻ tự nhiên còn hơn thú vẽ lông mày.
Chu Tuần thấy Ôn Dịch An như vậy liền thập phần tình động, trở tay ôm eo cậu chỉ cảm thấy eo thon của cậu không nắm chặt, liền nhẹ nhàng ôm cậu lên.
Ôn Dịch An dứt khoát đặt mình trên người y, cắn lỗ tai y thấp giọng nói vài câu gì đó, trên mặt Chu Tuần càng đỏ: "An đệ, đệ học mấy thứ này từ đâu ra."
Ôn Dịch An cũng đỏ mặt, nhưng lại là vẻ động tình đâu phải thẹn thùng chứ, một đôi mắt hạnh nước chảy đầy nước giống như một dòng nước xuân: "Trong thư phòng phụ thân có chút y thư, người không cho ta xem, ta liền biết nhất định là thứ tốt."
Chu Tuần lắc đầu nói: "Nếu nhạc phụ biết..." Lời còn chưa dứt đã sớm bị Ôn Dịch An kéo vào màn giường, Ôn Dịch An xưa nay tính tình nóng nảy, kéo trướng tiện tay tắt nến xong liền quấn lấy Chu Tuần, đi cởi trường bào trên người y.
Đèn đuốc tắt kéo theo vài phần lòng xấu hổ đi theo, Chu Tuần nghĩ cậu vừa mới nói,kỳ thật y theo Ôn Khách Hành học y nhiều năm, những y thư kia đương nhiên cũng xem qua, chỉ là chưa bao giờ dám nghĩ nhiều.
Y đối đãi Ôn Dịch An từ trước đến nay yêu thương kính trọng, sau khi thành hôn lại càng yêu quý, làm sao chịu nhắc tới những chuyện tục tĩu kia.
Hiện giờ thấy Ôn Dịch An thanh nhiệt như lửa, biết thiếu niên này đa tình, lại thập phần tò mò liền ôm cậu hôn lên, bất giác liền dựa vào quy sách kia viết mà làm việc.
Cũng không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy trong một mảnh bóng tối, trên người Ôn Dịch An hương đào nồng đậm, thở dốc không ngừng, quấn quanh chỗ Chu Tuần càng mềm mại thủy nhuận, thực là sảng khoái đến cực điểm, khoái hoạt đến đỉnh điểm, thật lâu sau mới tìm lại vài phần thần trí, lại nhấc chân lười biếng ôm lấy cánh tay Chu Tuần, trên mắt cá chân trắng nớt mượt mà treo vòng vàng mà Chu Tuần mua cho ngày đó, thấp giọng nói: "Tuần ca...!Thật thoải mái..."
Chu Tuần chỉ cảm thấy tim đập thình thịch không ngừng, Ôn Dịch An nghiền vào ngực y, quanh thân nhu nhược không xương, mái tóc dài trải đầy giường làm nổi bật đệm giường màu nhạt càng có vẻ diễm lệ vô phương.
Y ôm eo Ôn Dịch An, trong lòng lại nghĩ thánh nhân nói không thấy người hảo đức như háo sắc, nếu thánh nhân thấy bộ dáng An đệ như vậy, nghĩ đến cũng sẽ không trách cứ ta.
Nghĩ đến lại ngọt ngào, lại cúi đầu ở bên cổ cậu nhẹ nhàng hôn một cái: "Ngày mai nói với nhạc phụ, nhạc mẫu theo ta đi Tấn Châu một lần, sau đó liền đi vân du tứ hải đi?"
Ôn Dịch An mê man chỉ cảm thấy tiếng tim đập trên ngực Chu Tuần rất trầm ổn hữu lực, nghe y nói như vậy liền ngẩng đầu thản nhiên cười: "Được, Tuần ca, ta bây giờ rất buồn ngủ."
"Buồn ngủ thì ngủ đi." Chu Tuần ôm cậu xoay người lại, lại nghĩ nếu mình thật sự mang theo cậu trở về Tấn Châu, cũng không biết Ôn Khách Hành có đồng ý hay không? Ôn Dịch An còn nhỏ, cho tới bây giờ không biết chuyện cũ của cha mẹ, Chu Tuần tuy lớn hơn nhiều nhưng cũng không biết rõ.
Y thuở nhỏ làm Thế tử lớn lên bên người Chu Tử Thư, đương nhiên chỉ nhìn nhận Chu Tử Thư chính là nương thân sinh của mình.
Trước kia thấy nhân duyên giữa người và phụ vương không được như ý, dù sao lứuc đó cũng còn nhỏ, luôn cho rằng thiên hạ phu thê như vậy đều bình thường.
Sau đó thấy Chu Tử Thư chưa chết, bên cạnh lại có thêm Ôn Khách Hành ôn nhu chỉ lo vui mừng, làm sao còn để ý tới hắn có phải là chuyện khác hay không.
Những năm gần đây hai người Ôn Chu đối đãi với y cực tốt, Chu Tử Thư thương cho thân thế cô khổ của y, so với ba đứa con ruột thịt càng quan tâm hơn một chút, đến sau khi Chu Tuần trưởng thành mới uyển chuyển nói cho y biết thân thế của mình.
Chu Tuần thông minh linh thấu, rất nhiều năm qua cũng mơ hồ đoán ra mình cũng không phải do Chu Tử Thư sinh ra, thứ nhất nương thân sinh mất sớm chưa từng mưu diện, thứ hai là cảm niệm Chu Tử Thư nuôi nấng mình trưởng thành, thứ ba tâm duyệt Ôn Dịch An cũng cảm thấy sự thật này là nhân duyên tạo hóa, sớm đã có thiên định, bởi vậy cũng chưa từng vì thế mà thương hoài.
Y trời sinh tính tình trầm ổn, tự nhiên sẽ không ở sau lưng nói đến thị phi của trưởng bối.
Ôn Dịch An tuổi còn nhỏ, cha mẹ đều cưng chiều, cho tới bây giờ liền nói cha mẹ trời sinh nhân duyên, nhưng cậu nào biết được hai người nhiều năm trước đã trải qua bao nhiêu quanh co trắc trở, càng sẽ không biết mẫu thân mình trước kia ở Tấn Châu làm Vương phi, phụ thân lại là quỷ chủ núi Thanh Nhai khét tiếng trong giang hồ năm đó.
Chu Tuần nói muốn đi gặp phụ thân, trong mắt cậu chẳng qua chỉ là gặp trưởng bối của phu quân mình, cũng nghĩ cha mẹ thiên hạ đều từ ái như cha mẹ mình, làm sao nghĩ nhiều được cái gì.
Chu Tuần thấy cậu ngủ say, ở bên má cậu nhẹ nhàng hôn một cái, y không buồn ngủ liền đứng dậy khoác trường sam đi đến trong viện nhìn ánh trăng ngoài trời.
Phòng mới của hai người chính là tiểu viện nơi Ôn Dịch An ở trước kia, cách Thủy Các của Chu Tử Thư ở vốn cũng không xa.
Chu Tuần ngồi một lúc lâu, thấy Thủy Các còn sáng đèn trong lòng thấp thỏm, lại nghĩ An đệ lớn lên giống mẫu thân như vậy, người sáng suốt vừa thấy liền biết, nếu ta mang đệ ấy trở về Tấn Châu, không biết nhạc phụ sẽ nghĩ như thế nào? Nghĩ đi nghĩ lại, dứt khoát đứng dậy để ý xiêm y, lại hướng Thủy Các mà đi.
Chu Tử Thư xưa nay ngủ muộn, lúc này không đến cuối năm Kỷ Hỷ, tự nhiên sẽ tỉnh lại, lại ở trong viện ngắm hoa.
Ôn Khách Hành thích náo nhiệt nên trong Thủy Các trồng rất nhiều hoa cỏ, lúc rảnh rỗi tỉ mỉ bồi dưỡng, y lúc nhỏ theo cha mẹ bồi dưỡng thảo dược, cho tới bây giờ đã quen, Chu Tử Thư ở phương diện này lại là lười biếng, hiện giờ hoa cỏ cây cối đều quen với khí hậu, nhìn cũng rất thích.
Thủy các địa khí hơi ấm áp, chư hoa dị thảo tranh phương đoạt diễm cực kỳ phồn hoa náo nhiệt.
Chu Tử Thư một thân thanh y đứng dưới ánh trăng, trong tay cầm một bầu rượu bạch ngọc nhỏ, thấy Chu Tuần dưới ánh trăng từ từ mà đến, không khỏi ngẩn ra.
Chu Tuần năm nay đã qua ba mươi một chút, chính là năm đó y cũng mới gả cho Hách Liên Dực, hai cha con họ tướng mạo vốn thập phần tương tự, hiện giờ tuổi của cậu càng lúc càng lớn, tính tình lại càng thêm trầm ổn, chỉ giữa hai hàng lông mày thiếu đi vài phần kiệt ngưu, ngoài ra lại cực kỳ giống Hách Liên Dực năm đó.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt chợt thấy Chu Tuần, chuyện cũ Tấn Châu sớm đã tan thành mây khói giờ lại sơ suất trong lúc đó nhao nhao tái hiện, Chu Tử Thư có chút hoảng hốt, thấy Chu Tuần hướng mình thỉnh an, mới tỉnh ngộ lại, cười ngược lại mình thất thố như vậy, liền ngồi xuống bên cạnh ghế đá trong viện: "Trễ như vậy còn không ngủ, sao vậy?"
Chu Tuần đợi y ngồi xuống mới ngồi cúi đầu: "Nhạc phụ đã nghỉ ngơi rồi sao?"
Chu Tử Thư mỉm cười, hiện giờ trưởng tôn đã tròn tuổi, đồ đệ lớn tuổi cũng sớm đều là con cái thành đàn, trong sơn trang có rất nhiều hài tử.
Đều nói cách đời thân, trưởng bối trong núi chỉ có mình cùng Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành thiên tính hiền hòa, lại thích tiểu hài tử cả ngày bị một đám đồng bọn ngoan ngoãn quấn lấy ầm ĩ không ngớt, hắn lại có thói quen dậy sớm, cho nên mỗi đêm liền muốn Chu Tử Thư sớm dỗ hắn ngủ.
Chứng mất ngủ này của hắn cũng không biết là thật sự khó có thể chuyển biến tốt đẹp, hay là giả vờ để Chu Tử Thư dỗ dành, Chu Tử Thư cùng hắn làm bạn bình sinh cảm thấy mỗi đêm cùng hắn ngủ chính là chuyện vui bình sinh, vả lại là đau lòng hắn lúc nhỏ cô khổ, đương nhiên cũng không từ chối.
Hôm nay thấy Chu Tuần hỏi tới, bất giác hoàn nhĩ: "Cả ngày hắn chơi với đám con nít dỗ chúng cũng đủ mệt."
Chu Tuần cũng cười: "Nhạc phụ thích dỗ trẻ con, những đứa nhỏ trong núi đương nhiên đều thân cận người một chút."
Chu Tử Thư cực kỳ cẩn thận, thấy sắc mặt Chu Tuần như vậy liền biết y có chuyện muốn nói, dứt khoát đứng dậy vào nội thất lấy hai ly rượu, thấy Ôn Khách Hành trên giường gối trường sam của mình ngủ say, lại cười, lại trở về trong viện thay mình cùng Chu Tuần rót hai chén rượu, ôn nhu nói: "Ngủ không được liền cùng ta uống một chén đi."
Chu Tuần tiếp nhận chén rượu, thấy rượu kia thanh tặc, hương thơm xông vào mũi, rất giống rượu thuốc do Ôn Khách Hành điều chế, y không uống rượu nhiều, hít một ngụm nhỏ lại nghe Chu Tử Thư ôn nhu nói: "Tuần Nhi, con đến trễ như vậy là có chuyện gì?"
Chu Tuần thấp giọng nói: "Con muốn mang An đệ về Tấn Châu gặp phụ thân, sau đó lại dẫn đệ ấy đi du ngoạn chung quanh, lại không biết..." Nói đến đây có chút xấu hổ, liền cúi đầu uống rượu.
Chu Tử Thư cười nói: "Con sợ Vương gia nhìn ra cái gì?" Chu Tử Thư xa Tấn Châu nhiều năm, Hách Liên Dực cũng sớm đã thoái vị chỉ là trước kia gọi quen rồi, hôm nay ngẫu nhiên nhắc tới cũng chỉ gọi hắn một tiếng Vương gia.
Chu Tuần gật gật đầu, Chu Tử Thư nhẹ nhàng thở dài: "Tuần Nhi, Vương gia thiên tung anh minh, chỉ sợ lần đầu năm con trở về Tấn Châu hắn liền nhìn ra manh mối rồi.
Những năm gần đây hắn biết mà không nói, tự nhiên có đạo lý của hắn.
Con muốn mang An Nhi trở về cho hắn xem một chút, đây là hiếu đạo, ta tự nhiên sẽ không ngăn cản, con cũng không cần lo lắng."
Chu Tuần nghe y nói như vậy liền an tâm hơn rất nhiều, thấy Chu Tử Thư lại thay mình rót rượu, vội vàng hai tay tiếp nhận: "Tuy rằng như thế, con chỉ sợ trong lòng nhạc phụ không thoải mái."
"Về phía lão Ôn thì để ta đi nói." Chu Tử Thư nhớ tới tính tình Ôn Khách Hành năm đó lại bất giác lại mỉm cười, uống một chén rượu nhỏ liền đứng dậy nói: "Không còn sớm nữa, con cũng trở về đi, chọn một ngày tốt lành mang theo An Nhi xuống núi là được.
Nó làm việc tùy hứng, con bao dung nhiều một chút, đừng để nó chọc thị phi."
Chu Tuần gật gật đầu, Chu Tử Thư xoay người nhẹ nhàng vào phòng, đã thấy Ôn Khách Hành ôm trường sam của mình quy củ ngủ trên giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài trắng như tuyết của hắn, lại nhớ tới chuyện cũ năm đó lúc Việt Châu lần đầu gặp mặt, trong lòng một cỗ nhu tình tuôn ra, đúng là không biết phải đối xử với hắn như thế nào.
Ôn Khách Hành mở hai mắt ra thấy Chu Tử Thư ở bên cạnh mình, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mình chỉ cảm thấy trên người y hương thơm dễ chịu, đôi mắt ngủ mông lung hàm chứa chứa hàm hồ nói: "A Nhứ, sao vậy?"
Chu Tử Thư khẽ hôn lên khóe miệng hắn: "Không có gì, ngủ đi." Xoay người nằm xuống bên cạnh hắn, ôm chặt hắn vào trong ngực.
Ôn Khách Hành thuận thế gối lên vai y, giữa mũi ngửi thấy mùi mai đã quen ngửi qua nhiều năm, sớm lại đi vào giấc ngủ say.
Ngày hôm sau Ôn Khách Hành theo thường lệ sáng sớm đứng dậy đến học đường dạo một vòng, thấy Chu Tuần mang theo một đám tiểu hài tử quy củ đọc sách, lại đi Vân Đạm Phong Thanh Đường nhìn một chút, lúc này mới bưng cháo buổi sáng trở về Thủy Các.
Chu Tử Thư sáng sớm tỉnh lại quy ước phải nằm trên giường một lát mới đứng dậy, bây giờ tuổi cao, cũng không cần tập văn luyện võ như lúc còn trẻ, vả lại là trường cư trong núi, năm tháng tĩnh hảo, là nhàn nhã sống qua ngày.
Thấy Ôn Khách Hành bưng cháo sáng tiến vào mới chậm trãi đứng dậy khoác áo dài xuống giường rửa mặt.
Cháo kia là gạo mịn cộng với táo đỏ nấu kỹ, hương thơm ngọt ngào xông vào mũi còn tỏa ra hơi nóng, Chu Tử Thư nhận lấy uống một ngụm, ngực bụng cảm thấy thoải mái.
Hai người ngồi đối diện nhau, chậm trãi dùng cháo sáng, biết nhau nhiều năm cho dù trầm mặc đối diện như vậy nhưng cũng có ý thú vô hạn.
Ôn Khách Hành đợi y ăn xong điểm tâm mới nói: "A Nhứ, tối hôm qua Tuần Nhi có phải tới hay không?"
"Đệ có nghe thấy không?" Chu Tử Thư cười nói: "Nó nói muốn mang An Nhi trở về Tấn Châu xem một chút, nó từ trước đến nay muốn tứ phương vân du, hiện giờ cùng An Nhi thành hôn, vợ chồng trẻ tuổi trong núi không thú vị, đương nhiên cũng muốn đi ra ngoài một chút."
Ôn Khách Hành ngẩn ra, bất giác nắm chặt chén cháo trong tay: "An Nhi lớn lên giống như huynh vậy, nếu là đi Tấn Châu..."
Chu Tử Thư thấy sắc mặt hắn khác thường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạc bên tóc hắn: "Lại suy nghĩ lung tung phải không? Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, hắn cũng không phải ngu xuẩn, đương nhiên đã sớm biết ta còn sống.
Chỉ là ta ở trong lòng hắn sống không bằng chết tốt hơn, hắn làm sao có thể đối với chút chuyện cũ năm đó si triền không buông?"
Ôn Khách Hành cùng y làm bạn bình sinh tri tâm nhiều năm cho tới bây giờ nhớ không ra trên đời này còn có Hách Liên Dực người này, thấy Chu Tử Thư nói như vậy cảm thấy có lý, chỉ là nhớ tới Ôn Dịch An làm việc tùy hứng, lại được mình sủng ái sinh ra tính tình.
Bây giờ chợt đi xa, mặc dù bên cạnh có Chu Tuần đi theo nhưng cũng không yên lòng được: "Lời nói tuy như thế, chỉ là cá tính An Nhi đệ cũng biết.
Haiz, đứa nhỏ này chưa từng chịu thiệt thòi, tuy nói nó chịu nghe lời Tuần Nhi nhưng là ta vẫn luôn lo lắng."
Chu Tử Thư ôn nhu nói: "Đứa nhỏ này tuy là tùy hứng một chút nhưng cũng hiểu được đạo lý, Tuần Nhi cho tới bây giờ không chịu dung túng nó hồ nháo, công phu của nó lại không tồi, đi theo Tuần Nhi xuống núi sẽ không có việc gì, đừng lo lắng." Dứt lời, chợt nghe bên ngoài Thủy Các một trận tiếng bước chân đi vào, không khỏi cười ra tiếng: "Thay vì lo lắng cho An Nhi, không bằng lo lắng cho chính mình đi, nghe một chút, nhất định là bọn nhóc buổi sáng đều đến làm náo loạn đệ."
Bên ngoài quả nhiên chen vào mười mấy tiểu hài tử, đều là đệ tử đời thứ bảy tám trong sơn trang cầm đầu gõ cửa, mang theo một đám hài đồng quy củ thỉnh an hai người.
Lúc này mới đi lên vây quanh Ôn Khách Hành bảy miệng tám lưỡi náo loạn, đứa này lôi kéo tay áo nói tổ sư gia gia mau dẫn chúng con đi bắt dế đi, đứa kia ôm eo nói gia gia dẫn chúng con đi làm bánh kẹo, trong lúc nhất thời đem tiểu Thủy Các này chen chúc náo nhiệt cực kỳ.
Ôn Khách Hành dỗ dành đứa này, sờ sờ đứa kia cũng không rảnh nghĩ cái gì nữa, liền bị đám hài tử này làm cho ầm ĩ.
Chu Tử Thư thấy buồn cười, lắc đầu thu thập bát đũa, các tiểu đệ tử tự có luân phiên đến rửa sạch cho y.
Lại qua mấy ngày, Chu Tuần quả nhiên dẫn Ôn Dịch An hướng hai người họ từ biệt, Chu Tử Thư cười không nói chỉ nhìn Ôn Khách Hành, đúng lúc này Ôn Tri Hoàn cùng thê nhi cũng có mặt, Thành thị lại sinh thêm một nữ nhi, ôm ở trong ngực dỗ dành, trưởng tử Ôn Trừng ngồi trên một chiếc xe gỗ nhỏ chậm trãi tập đi, đứa nhỏ này sinh ra rất giống Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư thấy vậy càng thêm yêu thích, trong tay cầm một miếng bánh ngọt dỗ bé đi về phía mình.
Ôn Khách Hành biết hai người họ ít ngày sau liền muốn xuống núi, lôi kéo Ôn Dịch An dặn dò rất nhiều.
Ôn Tri Hoàn từ trước đến nay không nói nhiều, nghe phụ thân cằn nhằn cũng chỉ cười mà không nói, thê tử Thành thị nhanh nói nhanh làm, lại cười nói: "Phụ thân không yên lòng như vậy, cho dù là con dâu xấu xí còn phải gặp cha mẹ chồng, Dịch An chúng ta nhân phẩm như vậy, cho dù là Thái tử gia cũng xứng đôi, phụ thân đừng lo lắng." Nàng không biết sự viẹc trong đó, nào có ngờ Chu Tuần này trước chính là Tấn vương Thế tử, nàng lại càng không biết thân thế của Chu Tử Thư.
Chu Tử Thư nghe xong cũng chỉ cười, lại nháy mắt với Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành cười nói: "Được rồi, nói cũng đúng, người trẻ tuổi đi ra ngoài một chút cũng tốt, các con trở về thu thập hành lý, qua mấy ngày thời tiết ấm áp liền đi đi."
Vào lúc hoàng hôn, Chu Tuần và Ôn Dịch An hai người cưỡi ngựa nhanh xuống núi rời Tứ Quý sơn trang hướng phía Tấn Châu mà đi.
Ôn Dịch An tuổi còn trẻ, xưa nay rất ít khi ra ngoài, lại chưa từng rời Côn Châu, lại là cùng Chu Tuần đi, tự nhiên mọi chuyện đều mới mẻ.
Nhìn cảnh vật khắp nơi đều thú vị, du sơn ngoạn thủy như thế mỗi ngày tâm đều thoải mái, đúng là vui vẻ không suy nghĩ.
Chu Tuần dù sao cũng cẩn thận, bởi vì sợ Ôn Khách Hành nhớ nhung nên mỗi lần qua khách điếm Bình An liền gửi thư về sơn trang.
Hôm nay hai người đến Ngư Lĩnh, năm đó cái miếu hoang kia sớm đã không còn bóng dáng.
Chu Tuần lại nhớ năm đó chính là ở chỗ này cùng Chu Tử Thư gặp lại, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Khách Hành, nào ngờ nhiều năm sau lại lấy ái tử của hai người họ.
Trấn nhỏ Ngư Lĩnh này chính là con đường tất yếu đi tới Tấn Châu, Tấn Châu dựa vào phía bắc, tất nhiên là lạnh hơn Côn Châu rất nhiều, lúc này ven đường còn có tuyết đọng chưa tan.
Ôn Dịch An sợ lạnh, sớm đã quấn một chiếc áo da, ngồi trên ngựa nhìn đông nhìn tây, lại nói với Chu Tuần: "Tuần ca, đây chính là Tấn Châu?"
Chu Tuần nói: "Nơi này chính là con đường đi đến Tấn Châu, qua trấn Ngư Lĩnh này chính là Tấn Châu, chúng ta đêm nay vào thành ngày mai sớm dậy đi Vương phủ là được." Ôn Dịch An mặc dù biết cha ruột Chu Tuần chính là Vương gia Tấn Châu nhưng cũng không biết nhiều truyện vì vậy chuyện xấu hổ, cha mẹ cậu tự nhiên sẽ không nhắc tới.
Chu Tuần lại sẽ càng không nói, lúc này nghe Chu Tuần nói đến Vương phủ, rốt cuộc không nhịn được trong lòng tò mò: "Tuần ca, cha huynh là Vương gia, sao huynh lại lớn lên ở sơn trang chúng ta?"
Chu Tuần sớm biết cậu sẽ có hỏi: "Vương gia tuy là cha ta, chỉ là...!Chỉ là mẫu thân ruột thịt ta thân phận thấp kém, sớm đã đi, nhạc mẫu trước kia ở dưới trướng Vương gia làm việc, nhìn ta đáng thương, lúc này mới đớn ta về nuôi ta lớn lên." Y nói như vậy cũng không phải là lời nói dối, Ôn Dịch An chẳng qua là tò mò, nghe y nói như vậy trong lòng liền khổ sở, lập tức đưa tay cầm tay y ôn nhu nói: "Tuần ca, huynh đừng buồn, sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với huynh."
Chu Tuần thấy cậu săn sóc như vậy, cười cười nắm chặt tay cậu: "Ta không buồn, ngược lại cảm thấy mình thực may mắn, nếu không phải như thế, hôm nay sao lại ở cùng một chỗ với đệ được?" Hắn cho tới bây giờ không nói lời như vậy, hôm nay nói ra cũng không phải cố ý lấy lòng, mà là trong lòng quả thật nghĩ như thế, bởi vậy lời nói liền hết sức chân thành.
Ôn Dịch An đương nhiên hiểu được, cười ngọt ngào với y: "Được, Tuần ca, trấn nhỏ này cũng không có gì đáng xem, chúng ta đi nhanh một chút đi?"
Chu Tuần biết cậu ham chơi, dù sao cũng là tâm tính thiếu niên, không kiên nhẫn chậm trãi cưỡi ngựa liền gật đầu.
Hai chân Ôn Dịch An nhẹ nhàng kẹp một cái phi đi.
Ôn Khách Hành ái tử tâm thiết, chuẩn bị cho cậu đương nhiên là lương câu khó có được, lần này đi Tấn Châu đều là quan đạo, tứ bình bát ổn, ngựa kia giương vó đi, Chu Tuần xa xa nhìn bóng lưng cậu mà cười cũng phóng ngựa đuổi kịp.
Y mặc dù không tập võ nhưng dù sao cũng là con cháu Hách Liên thị, khi còn nhỏ liền cung mã thành thạo, kỵ thuật rất tốt.
Đôi phu phu nhanh chóng chạy về phía Tấn Châu, chưa đến hoàng hôn liền vào thành, lại tìm một chỗ khách điếm ở lại.
Hiện giờ Tấn Châu dưới sự trị vì của Hách Liên Dao cũng rất bình yên vô sự, lúc này tuy không phải là thời tiết đẹp nhưng trong thành cũng nhộn nhịp thập phần náo nhiệt.
Hai người muốn một gian lên phòng, Chu Tuần thương thê tử ven đường mệt nhọc, kêu tiểu Nhị đem cơm nước nóng đưa đến phòng, lại xin chậu than, chăn bông dày.
Ôn Dịch An cưỡi ngựa cả ngày, cho dù là một thân võ công cũng khó tránh khỏi thắt lưng mỏi nhừ, trong tay ôm lò sưởi, hai chân ngâm trong nước nóng thoải mái mặc áo khoác da, Chu Tuần cũng không sợ lạnh, ngồi trên ghế thấp thay cậu rửa chân.
Ôn Dịch An chỉ cảm thấy một đôi tay to nắm mắt cá chân của mình, vừa thoải mái vừa ngứa, kìm lòng không được cười rộ lên: "Tuần ca, nếu ở trong Vương phủ cũng như vậy, người bên ngoài nhất định phải chê cười huynh."
Chu Tuần lại không để ý, thay cậu lau sạch sẽ hai chân, lại đeo vòng vàng kia lên: "Sáng mai dậy sớm, còn không mau đi ngủ?"
Ôn Dịch An nào chịu ngủ, cậu cắn lỗ tai Chu Tuần nói: "Tuần ca, ta không mệt, ngày mai đi Vương phủ quy củ khẳng định rất nhiều, không thể như vậy nữa." Cậu như thiếu niên hoa, tân hôn chưa lâu, đương nhiên sẽ triền miên.
Chu Tuần đưa tay nhẹ nhàng véo mũi cậu, muốn nói cái gì cũng nói không nên lời, chỉ mỉm cười với cậu.
Ôn Dịch An đợi y rửa sạch mặt và tay, sớm đến cởϊ áσ ấm trên người mình rồi kéo y lên giường..