Đêm trước ngày đại hội anh hùng, Trương Thành Lĩnh ngồi buồn bực trong phòng khách, trong lòng lại đang suy nghĩ không biết sư phụ và Ôn thúc lúc này đang làm cái gì? Cậu từ ngày bái Chu Tử Thư làm sư phụ đó thì cũng chưa từng gặp qua hai người nữa, trong lòng quả thực nhớ nhung.
May mắn A Tương vẫn ở đây, hai người thỉnh thoảng gặp mặt luôn có thể nghe được một ít tin tức của Chu Tử Thư nên cậu cũng có chút an tâm.
Lúc này bữa tối vừa qua, hạ nhân đến thu đi bát đũa, cậu không có việc gì để làm, liền ngồi yên trên giường hồ, yên lặng nhẩm Chu Tử Thư truyền khẩu quyết nội công cho cậu.
Ngày đó bái sư xong liền vội vàng chia tay, Chu Tử Thư cũng không kịp dạy nhiều, y biết rõ Trương Thành Lĩnh ngộ tâm bình thản, cũng sợ cậu tham nhiều nhai không nát, vả lại tu tập nội công nếu không có người bảo vệ cũng rất hung hiểm, bởi vậy cũng chỉ truyền thụ một ít công phu nhập môn cơ bản.
Cũng may công của Trương Thành Lĩnh thật sự quá thấp kém, tự mình tu luyện những tâm pháp nhập môn này cũng không sợ chân khí nghịch lưu, tẩu hỏa nhập ma.
Trương Thành Lĩnh âm thầm vận khí, nội tức đi một đường nhỏ tự giác rất có tiến cảnh, trong lòng thầm nghĩ sư phụ đối đãi ta như thế, thâm ân khó báo tất phải cần cù tu hành, tương lai quang đại Tứ Quý sơn trang ta, lấy lòng an ủi ân sư.
Cậu từ sau khi phá gia diệt môn lưu lạc giang hồ, đã cùng công tử ca nhi trước kia bối rối hiểu biết kia có chút khác biệt, hiện giờ cũng có thể thông cảm cho khổ tâm của Chu Tử Thư.
Liền vào lúc này, chỉ nghe ngoài cửa sổ có người nhẹ nhàng gõ cửa, ba dài hai ngắn, chính là ám hiệu A Tương cùng cậu ước định.
Trương Thành Lĩnh mừng rỡ nhẹ nhàng mở cửa phòng, quả nhiên thấy A Tương xinh đẹp đứng ở ngoài cửa: "Tiểu ngốc tử, chủ nhân có chuyện mang đến cho ngươi."
"Tương tỷ tỷ." Trương Thành Lĩnh vội vàng để nàng vào phòng: "Tỷ có đói không? Có muốn ăn đồ ăn nhẹ không?" Nói xong liền lấy điểm tâm Cao Sùng cho ra, nào là bánh đào, kẹo dẻo, bánh đậu xanh, chất đống rực rỡ muôn màu.
A Tương thấy điểm tâm liền mặt mày cười vui vẻ: "Tiểu sỏa tử, không nghĩ tới vẫn là ngươi có lương tâm nhớ thương ta.
Chủ nhân của ta cả ngày cùng sư phụ ngươi ở cùng một chỗ, qua vài ngày nữa, sợ là ngay cả ta là ai cũng quên." Nói xong ngồi xuống cầm lấy điểm tâm liền ăn, quả nhiên là không chút khách khí.
Trương Thành Lĩnh quen với việc nàng như thế liền rót cho nàng một chén trà: "Tương tỷ tỷ, ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn.
Ôn thúc có tin tức gì vậy?"
A Tương lau những mảnh vụn điểm tâm trên khóe miệng: "Chủ nhân nói ngày mai anh hùng đại hội ngươi ngàn vạn lần cẩn thận một chút, bọn họ sẽ âm thầm nhìn chằm chằm ngươi, thời cơ mà đến liền mang ngươi rời khỏi Ngũ Hồ Minh."
Trương Thành Lĩnh tim đập thình thịch, nếu có thể từ nay về sau rời khỏi Ngũ Hồ Minh, không cần ứng phó với những người giả nhân giả nghĩa há mồm ngậm miệng không thể rời khỏi lưu ly giáp quả nhiên là khoái hoạt nói không nên lời.
Nghĩ lại, lại có chút khó xử.
Cao bá bá dường như không phải như vậy...!Ta đã đem lưu ly giáp trương gia cho người, nhưng gần đây hắn đối xử với ta vẫn tốt như vậy.
Hiện giờ phụ thân cùng Lục bá bá đi, Thẩm thúc thúc bị người ám toán, Triệu bá bá không để ý tới chuyện giang hồ, Cao bá bá một mình ở Ngũ Hồ Minh cũng là đáng thương.
Nhưng cậu và Cao Sùng dù sao tình nghĩa cũng không sâu, mặc dù cảm kích Cao Sùng đối đãi nhân nghĩa của mình nhưng cũng không muốn vì thế mà lưu lại.
A Tương thấy Trương Thành Lĩnh trên mặt ưu hỉ đan xen, lại không còn là lúc ấy lần đầu gặp kinh hoảng luống cuống như vậy liền nhẹ giọng nói: "Tiểu ngốc tử, ngươi so với trước kia tiến bộ không ít."
Trương Thành Lĩnh nhút nhát nói: "Tương tỷ tỷ, tỷ chê cười rồi.
Đúng rồi Tương tỷ tỷ, sư phụ nói muốn dẫn ta trở về Tứ Quý sơn trang, ta nghĩ Ôn thúc nhất định cũng đi, tỷ cũng cùng chúng ta đi chứ?"
A Tương ngẩn ra liền nhớ tới cảnh tượng đêm nay cùng Ôn Khách Hành gặp nhau.
Nàng dựa theo ám hiệu đã hẹn tìm được Ôn Khách Hành chỉ thấy hai mắt hắn sưng lên tựa hồ là bộ dáng từng khóc, nàng rất ít khi thấy Ôn Khách Hành như vậy, nhất thời tức giận ngút trời: "Chủ nhân, chẳng lẽ Chu Nhứ kia đối xử với ngươi không tốt?"
Ôn Khách Hành xùy cười một tiếng: "Nha đầu ngốc, ngươi làm sao biết nhất định là y đối xử với ta không tốt?"
A Tương trừng đôi mắt to thấy Ôn Khách Hành tuy rằng khóe mắt ửng đỏ, nhưng giữa hai hàng lông mày tất cả đều là vui mừng, cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn thoải mái vui vẻ như vậy, lại có chút ngây người thật lâu sau mới nói: "Chủ nhân, nếu không phải Chu Nhứ khi dễ người, người khóc cái gì?"
Ôn Khách Hành nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng: "A Tương, ngươi còn không hiểu, khi vui vẻ có thể khóc, lúc thương tâm cũng có thể cười.
Chính là vui đến phát khóc, ai cực mà vui, đều chẳng qua là si tâm trong lòng người mà thôi."
A Tương mờ mịt nói: "Đó không phải là điên sao?"
"Chủ nhân nhà ngươi vốn đã điên, hôm nay ngươi mới biết sao?" Ôn Khách Hành cười nhẹ, A Tương sửng sốt một lát tựa hồ rốt cục hiểu được cái gì: "Chủ nhân, người là bởi vì Chu Nhứ kia mới vui vẻ như vậy sao?"
Ôn Khách Hành không cười nữa, nhìn về phía chân trời một vầng trăng tròn nhẹ giọng nói: "A Tương, y sống không còn lâu nữa."
A Tương mờ mịt khó hiểu: "Ai?"
"A Nhứ.
Huynh ấy sắp chết rồi." Ôn Khách Hành thản nhiên nói, trong lời nói cũng không có ý bi ai, thanh âm ngược lại rất ôn nhu, A Tương há to miệng, dĩ nhiên không biết nên nói cái gì mới tốt, nàng thấy Ôn Khách Hành trên mặt thần sắc như thường, cũng không có thái độ đại bi, bỗng nhiên liền hiểu được lời hắn vừa rồi nói, lúc thương tâm cười, lúc vui vẻ khóc, thì ra cũng không phải là phát điên, mà là tình thâm đến cực điểm, yêu trọng đến cực điểm, hai người thành một người, nếu đồng sinh cộng tử, như vậy cùng sống cùng chết tựa hồ cũng không quan trọng như vậy.
Khuôn mặt tái nhợt của nàng, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Ôn Khách Hành: "Chủ nhân..."
Ôn Khách Hành thấy thanh âm của nàng run rẩy, mơ hồ mang theo nức nở liền cười sờ sờ tóc nàng: "Ngươi khóc cái gì, ta cũng không khóc, ngươi muốn thay ta khóc sao?"
A Tương nghẹn ngào nói: "Ta chính là thay người khóc, chủ nhân, người vẫn là nên khóc đi, khóc ra là tốt rồi.
Vậy...!hắn ta, chuyện gì đã xảy ra với hắn ta, hắn ta bị thương hay bị bệnh? Vẫn phải có cách để cứu đúng không?"
Ôn Khách Hành lắc đầu: "Đừng sợ, đừng sợ, rất nhanh sẽ khỏi thôi." Hắn ôm A Tương vào trong ngực, nhẹ nhàng an ủi: "A Tương, sau khi ngươi trở về Nhạc Dương phái, hết thảy đều như thường, cẩn thận hơn, ngày mai ta có thể đại nguyện được đền đáp, nhưng giang hồ từ đó sợ là có nhiều biến cố.
Sau đại hội anh hùng này, vô luận kết quả như thế nào, ta cũng đã đáp ứng y muốn cùng y quy ẩn sơn lâm, ngươi nếu muốn cùng chúng ta cùng nhau cũng tốt, nếu không thiên hạ rộng lớn, tứ hải là gia, cũng không phải là không thể." Hắn vừa nói, vừa nâng mặt A Tương lên, thay nàng lau đi nước mắt trên khóe mắt: "Nha đầu ngốc, đừng khóc."
A Tương càng khóc không thành tiếng: "Chủ nhân, ta không đi, người đi đâu ta đều đi theo người, người có bị điên ta cũng đi theo người, làm quỷ ta cũng đi theo người, người muốn làm người, ta càng phải đi theo người."
Ôn Khách Hành nghe lời này của nàng nói rất si ngốc, đột nhiên nhớ tới tiểu tử tên là Tào Úy Ninh gặp ngày đó liền nói: "Vậy làm sao được, ngươi bỏ lại tiểu tử họ Tào kia cùng chúng ta lưu lạc thiên nhai, thành thể thống gì?"
A Tương nghĩ tới đây trên mặt đỏ lên, sau đó nàng cùng Ôn Khách Hành chia tay, Ôn Khách Hành rời đi, nàng trở lại phái Nhạc Dương lại nhiều lần nghĩ, chủ nhân không cần ta đi theo muốn cùng Chu Nhứ song túc song phi, nếu ta không trở về Thanh Nhai Sơn, chẳng lẽ thật sự đi theo tên ngốc Tào Úy Ninh kia? Suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới còn phải truyền lời cho Trương Thành Lĩnh.
Nàng thấy vẻ hưng phấn trong mắt Trương Thành Lĩnh, trong lòng lại rất khổ sở.
Tiểu sỏa tử này có biết Chu Nhứ kia sắp không lâu nữa liền rời xa nhân thế không? Haiz, trước kia gọi hắn vài tiếng quỷ bệnh tật, nào biết hắn lại thật sự...!
Trương Thành Lĩnh thấy A Tương thần sắc khác thường liền hỏi: "Tương tỷ tỷ, sao vậy? Người không muốn cùng chúng ta đi Tứ Quý sơn trang là luyến tiếc Tào đại ca sao?"
A Tương đang nghĩ đến Tào Úy Ninh, thấy Trương Thành Lĩnh cũng hỏi như vậy, trên mặt càng đỏ lên, vỗ một chưởng trên vai cậu: "Ngươi cũng học hư rồi, miệng nhẹ lưỡi mỏng, không phải người tốt!" Nói xong xoay người rời đi, Trương Thành Lĩnh không hiểu sao bị đánh, cậu kỳ thật tuổi còn nhỏ tình đậu chưa mở, đối với chuyện tình trường của nữ nhi này cũng là mơ mơ màng màng, chỉ là A Tương bình thường thường trêu ghẹo cậu và Cao Tiểu Liên, lại thấy A Tương hàng ngày cùng Tào Úy Ninh song song thành đôiliền thuận miệng hỏi, thấy A Tương tức giận, ngược lại bất an vội vàng nói: "Tương tỷ tỷ, Tương tỷ tỷ." A Tương làm sao để ý tới cậu nữa bèn xoay người đóng cửa phòng lại, bước nhanh đi.
Trương Thành Lĩnh thấy nàng nói đi là đi cũng không cách nào có thể tưởng tượng được, trong lòng nói ngày sau không thể tin được nói bậy, chọc người không vui, không phải hành vi chính nhân quân tử, sư phụ tất nhiên không thích.
Nghĩ đến ngày mai liền có thể cùng Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành cùng nhau rời đi trong lòng vui mừng khó tả, lại không ngủ được, bỗng nhiên lại tò mò.
Ôn thúc cùng sư phụ thân mật như vậy, tương lai có phải muốn cùng sư phụ thành thân hay không? Vậy sau này ta cũng phải gọi người là sư phụ sao? Hay là sư công? Miên man suy nghĩ một trận, cuối cùng cũng lăn ra ngủ say.
Ngày hôm sau chưa tới giờ Mão liền có người đến gọi cậu đứng dậy, Trương Thành Lĩnh rửa mặt, lại có người đưa tới một bộ áo mới chế tác bảo cậu mặc vào.
Trương Thành Lĩnh biết đây là ý tốt Cao Sùng muốn mình ở trước mặt anh hùng thiên hạ có mặt liền nghe lời mặc vào.
Cậu bởi vì gần đây nhiều lần gặp nạn, thân hình gầy yếu, nhưng dù sao cũng là danh môn đệ tử, khí độ khá tốt, tướng mạo lại thanh tú, bộ quần áo mới này liền có vẻ thập phần tuấn lãng.
Đợi mặc xong đã là giờ Mão ba khắc, đệ tử đầu tiên của Cao Sùng là Đặng Khoan đến gõ cửa, Trương Thành Lĩnh kính hắn là sư huynh, vội vàng hành lễ: "Đặng sư huynh."
Đặng Khoan gật gật đầu: "Trương sư đệ, sư phụ lệnh ngươi nhanh chóng đi Ngũ Hiền Đường."
Trương Thành Lĩnh trong lòng rùng mình, Ngũ Hiền Đường kia chính là nơi cung phụng tổ tiên Ngũ Hồ Minh, đại hội anh hùng sắp tới Cao Sùng lúc này phân biệt gọi cậu đi qua, tất có thâm ý liền vội vàng đi theo Đặng Khoan tới Ngũ Hiền Đường.
Cao Sùng một mình đứng trong Ngũ Hiền Đường, đệ tử Ngũ Hồ Minh trời chưa sáng đã đi quân sơn Ngũ Hồ Bia quét dọn chỉnh lý, sau khi Đặng Khoan đưa Trương Thành Lĩnh đến cũng liền vội vàng đi.
Trương Thành Lĩnh hành lễ với Cao Sùng, ngẩng đầu nhìn hắn, bất giác cả kinh.
Nhiều ngày không gặp, Cao bá bá đã thêm rất nhiều tóc bạc.
Cao Sùng vốn thần sắc buồn bực thấy Trương Thành Lĩnh, trên mặt mới có một nụ cười: "Thành Lĩnh, mau tới đây." Thấy Trương Thành Lĩnh đến gần, liền vỗ vỗ bả vai cậu: "Thành Lĩnh, vết thương trên người thế nào rồi?"
Trương Thành Lĩnh biết hắn là hỏi cậu khi lấy lưu ly giáp ra để lại vết cắt.
May mà Trương gia giữ lưu ly giáp cực nhỏ, nếu không làm sao có thể giấu trong thân thể lâu như vậy mà cũng không bị phát giác? Vết thương của cậu sớm đã khép lại, cũng không có gì đáng ngại, thấy Cao Sùng rất quan tâm, trong lòng cảm kích: "Đa tạ Cao bá bá quan tâm, vết thwuong của ta đã khỏi rồi.
Cao bá bá, Thẩm thúc thúc có khỏe không?"
Nhắc tới Thẩm Thận, trên mặt Cao Sùng lộ ra một trọng ưu sắc, hắn phái người thỉnh y vấn dược, lang trung tới vài nhóm nhưng lại hoàn toàn không có hiệu quả, Thẩm Thận cả ngày si ngốc sa sút, giống như một cỗ người chết sống, chỉ đành một bên thỉnh y vấn dược một bên phái người hỏi thăm chuyện "Nhϊếp Hồn Cổ".
Chỉ là đại hội anh hùng sắp tới, trên dưới Ngũ Hồ Minh bận rộn đến rối loạn cũng không để ý ra đầu mối, trong lòng lại càng thêm tự nguy.
Hiện giờ các đại môn phái trong giang hồ mỗi người đều muốn chia một chén canh, mỗi người đều ngấp nghé lưu ly giáp, Ngũ Hồ Minh năm đi kỳ ba, nhị đệ Triệu Kính võ công không bằng bản lĩnh thấp kém, nếu người trong thiên hạ không để ý anh hùng đạo nghĩa, liên hợp lại cùng Ngũ Hồ Minh khó xử mình hôm nay có thể chống đỡ được Ngũ Hồ Minh, bảo vệ ái nữ, chư đệ tử cùng Trương Thành Lĩnh hay không, thật sự là không có nửa phần nắm chắc.
Nghĩ đi nghĩ lại, tóc bạc một nửa hiện giờ dứt khoát nhìn thấu, chỉ cảm thấy trên đời trừ tử không có đại sự, chỉ cần không thẹn với lòng, bảo vệ không được, cũng chỉ là tận nhân sự đợi thiên mệnh mà thôi.
Lập tức ôm bả vai Thành Lĩnh: "Thành Lĩnh, hôm nay Cao bá bá chỉ sợ không thể che chở được con chu toàn, chính con ngàn vạn lần mọi việc phải cẩn thận."
Trương Thành Lĩnh mờ mịt gật đầu, không biết vì sao, nhìn mái tóc bạc của Cao Sùng trong lòng một trận khổ sở.
Theo ánh mắt Cao Sùng nhìn về phía linh vị liệt tổ liệt tông Ngũ Hồ Minh, thấy phụ thân Trương Ngọc Sâm ở dưới cùng, trong lòng chua xót, liền đi lên dập đầu ba cái, lại đứng dậy nói: "Cao bá bá, hôm nay có nguy hiểm sao?"
Cao Sùng trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Quỷ Cốc xuất sơn nguy hại giang hồ, đuổi hết Ngũ Hồ Minh ta tận cùng, Cao bá bá cùng bọn họ thế bất lưỡng lập.
Chuyện hôm nay vô luận hung hiểm cỡ nào, chỉ cần có thể thuyết phục quần hùng thiên hạ đồng tâm hiệp lực thảo phạt Quỷ Cốc, vì thế gian trừ đi đại họa họa này, báo huyết hải thâm cừu của chúng ta, Cao bá bá một thân vinh nhục an nguy không tính là gì." Thấy Trương Thành Lĩnh mặt mang vẻ ưu sắc, lại cười nói: "Đừng sợ, con đi theo Đặng sư ca con là được.
Nữ nhi như Tiểu Liên tỷ tỷ con không tiện xuất đầu lộ diện, ta đã đưa con bé đến nơi an toàn.
Trong trường hợp...!Trong trường hợp...!Khoan Nhi sẽ bảo vệ con chu toàn."
Trương Thành Lĩnh làm sao lo lắng cho mình an ủi, đứng dậy cầm tay Cao Sùng: "Cao bá bá, người cũng phải cẩn thận hơn."
Cao Sùng gật gật đầu, thần sắc rất mệt mỏi: "Không còn sớm, chúng ta nên đi thôi."
Trương Thành Lĩnh lại hướng hắn một cái, Cao Sùng giữ chặt tay cậu, kéo cậu cùng nhau đi ra Ngũ Hiền Đường, bên ngoài sớm đã có đệ tử chuẩn bị ngựa, hai người liền lên ngựa hướng Quân Sơn mà đi.
Chu Tử Thư hôm nay tỉnh dậy rất sớm, Ôn Khách Hành hành hôm qua đưa y về khách điếm, nói muốn đi gặp A Tương truyền lời cho Thành Lĩnh mà đến nay vẫn chưa về.
Y cũng không lo lắng, tên đầu liệt ác quỷ Ôn Khách Hành này không đi hại người, chính là thượng đại cát, ai dám đυ.ng vào mối xui xẻo hắn cơ chứ? Hai người họ đêm qua đã nói ra, Ôn Khách Hành cũng thẳng thắn thành thật với thảm án diệt môn của Kính Hồ sơn trang chính là chư quỷ tự mình trù tính, cũng không phải mệnh lệnh của hắn, chỉ là hắn tuy không gϊếŧ bá nhân, bá nhân lại bởi vì hắn mà chết, trăm ngàn áy náy, muôn vàn hối hận cũng không đổi được tính mạng của Trương gia.
Chu Tử Thư biết trong lòng hắn khổ sở, cũng đành phải dễ dàng an ủi.
Lúc này Ôn Khách Hành chưa về, y biết Ôn Khách Hành dẫn quần quỷ xuất sơn, trù tính thật lâu, đồ mưu đến hôm nay đương nhiên sẽ đi đại hội anh hùng kia.
Chu Tử Thư đã sớm nhìn ra giữa Ôn Khách Hành và chư tử Ngũ Hồ Minh có thâm cừu đại hận, chỉ là một chi tiết, nhưng chưa từng hỏi qua.
Sau khi y tỉnh lại vận nội tức, tự giác không có gì đáng ngại, liền vội vàng chỉnh lí lại thân thể vẽ cho vàng mặt, lại giả làm bộ dáng bệnh phu xuất phát đi quân sơn.
Y nghĩ Ôn Khách Hành chuẩn bị lâu như vậy tất có kịch hay cũng không cần vội vàng đi theo mọi người đi góp vui, chỉ âm thầm bảo vệ Thành Lĩnh là được.
Một ngày này từ trong thành Nhạc Dương chạy tới Quân Sơn Ngũ Hồ Bia, đâu chỉ có ngàn vạn người, Chu Tử Thư ẩn thân nhân triều, liền cùng những hào khách giang hồ bình thường kia không khác nhau cho lắm, một đường bắt chước đi tới Quân Sơn, hiện tại đã qua giờ.
Ngày hôm nay lại là một ngày âm u, quân sơn lớn nhỏ bảy mươi hai ngọn núi ẩn ở trong Động Đình Hồ, ánh mặt trời một màu, sương khói bao quanh, ngược lại là một phái động thiên phúc địa chi tượng.
Chu Tử Thư thấy quan cảnh hồ liền nhớ tới tình cảnh ngày đó mới đến Nhạc Dương, cùng Ôn Khách Hành ở Phàn Thắng Lâu gặp nhau trong lòng nghĩ đến ấm áp, trên mặt cũng lộ ra ý cười ôn nhu, chỉ là bị lớp dịch dung ngăn trở, người bên ngoài cũng nhìn không thấy.
Y thấy người này nhao nhao chạy tới Quân Sơn chủ phong, ngoại trừ các đại môn phái giang hồ, chính là đệ tử Ngũ Hồ Minh, phần lớn là nhân sĩ chính đạo, trong lòng yên tâm một chút, xa xa nhìn thấy Cái Bang, không khỏi rất khinh bỉ.
Cái bang chính là thiên hạ đệ nhất đại bang, ngày đó lại uy bức ức hϊếp Thành Lĩnh, nghĩ đến Cái Bang bây giờ đã không còn như xưa.
Y ở trong đám người nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy Thiên Song cùng nhân mã Độc Hạt, trong lòng lại có chút lo lắng.
Quỷ cốc có lão Ôn quản chế, không đến mức thương tổn Thành Lĩnh, nhưng Thiên Song cùng Độc Hạt không biết trên người Thành Lĩnh đã không còn lưu ly giáp tất nhiên sẽ không bỏ qua, y nên làm thế nào cho phải?
Nghĩ lại, lưu ly giáp nếu thật sự có năm khối như vậy trên tay Ôn Khách Hành ít nhất cũng có một khối, chính là khối mà hai người tìm được trong hộp tơ triền hồn ti của Điếu Tử quỷ ngày đó, lại không biết hắn cầm lưu ly giáp này có tác dụng gì? Võ công của hắn đã luyện đến cảnh giới đăng phong tạo cực đương nhiên không cần Võ Khố thiên hạ gì nữa.
Nghĩ lại xong chuyện hôm nay hai người liền đi Tứ Quý sơn trang ẩn cư, tương lai chính mình bị thương chờ chết, Ôn Khách Hành nếu có mưu đồ khác, cũng sẽ không tự sát tử táng chẳng phải là lưỡng toàn kỳ mỹ, cần gì phải truy vấn? Liền cảm thấy trong lòng khá an tâm.
Quân Sơn không cao lắm, không bao lâu Chu Tử Thư đã nhìn thấy Ngũ Hồ Bia kia.
Chỉ thấy Ngũ Hồ Bia ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi chính, màu đá bia làm đen, phía trên dùng cây trâm màu vàng khắc chữ "Ngũ Hồ Minh".
Chu Tử Thư cũng vô tâm nhìn kỹ rồi ở cách xa đám người nhảy lên một tảng đá lớn, giả bộ nhàn tản, một đôi mắt ở trong đám người truyền đến quét đi, chỉ là lưu tâm Trương Thành Lĩnh.
Sắc trời càng thêm âm trầm, Chu Tử Thư mắt thấy trên ngọn núi này đầu người nhúc nhích, đem Ngũ Hồ Bia cùng khán đài luận võ chen chúc đến nước chảy không thông, trong lòng rùng mình.
Thanh thế như vậy, nếu quần hùng không để ý đạo nghĩa giang hồ chỉ vì lưu ly giáp quần vây công, làm sao để bảo vệ được Thành Lĩnh? Y mặc dù đã lâu trôi qua lo lắng nhưng quan tâm tất loạn, một lòng nghĩ đến Ôn Khách Hành cùng ái đồ, tất nhiên không khỏi lo lắng.
Mắt thấy Cao Sùng kia mang theo một người nhảy lên khán đài, chính là Trương Thành Lĩnh, mới chia tay mấy ngày, Trương Thành Lĩnh tựa hồ lại cao hơn một chút liền gật đầu mỉm cười.
Y ở góc xa, lại ăn mặc không có chỗ cố ý đương nhiên không ai để ý tới y.
Y tìm được Trương Thành Lĩnh, trong lòng yên tâm một chút, lại nhìn bốn phía đột nhiên nhìn thấy một hán tử gầy gò mang theo nón, thân hình có chút quen thuộc.
Chu Tử Thư tinh thông thuật dịch dung, nhìn kỹ liền nhìn ra người này là nữ giả nam trang, lúc này vừa vặn một trận gió nhẹ thổi qua, thổi lên hắc sa trên nón người nọ, dĩ nhiên chính là La Hán xinh đẹp ngày đó đi bắt Trương Thành Lĩnh.
Chu Tử Thư trong lòng hiểu rõ Độc Hạt đã ở đây, thấy La Hán xinh đẹp này nếu đã cải trang, như vậy nói vậy còn có rất nhiều Độc Hạt trà trộn trong đám người.
Lúc này thế cục hỗn loạn, Độc Hạt cùng Quỷ Cốc cấu kết, đám quỷ kia đã ra khỏi nú, tựa hồ cũng không hoàn toàn nghe hiệu lệnh của Ôn Khách Hành, Thiên Song lại liên lụy trong đó, giang hồ hiểm ác miếu đường cao thâm đúng là mọi chuyện bất toại, bộ dạng bất thuận.
Y nhíu mày quyết định muốn thăm dò hư thực của La Hán xinh đẹp này liền lập tức lặng yên không một tiếng động nhảy xuống tảng đá lớn liền đi về phía La Hán xinh đẹp kia.
Tiếu La Hán kia đứng ngay ngắn bất động, Chu Tử Thư ngày đó cùng nàng động thủ, biết đao pháp của nàng tinh diệu, võ công không kém, nhưng nếu đơn đả độc đấu thì sẽ không phải đối thủ của mình.
Y khinh thường sau lưng đánh lén, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, La Hán xinh đẹp kia quay đầu nhìn thấy y, bởi vì Chu Tử Thư dịch dung nên nhất thời không nhận ra, liền cũng không để ý tới.
Chu Tử Thư đứng bên cạnh nàng thấp giọng nói: "Bọ cạp thối, các ngươi lăn lộn ở chỗ này lại muốn làm cái gì?"
Tiếu La Hán vừa nghe thanh âm này liền biết là người ngày đó trong miếu hoang cứu Trương Thành Lĩnh, nàng được chủ nhân mật lệnh, thấy người này tự lao đầu vào lưới, trong lòng vui vẻ, nơi này nhiều người, không phải làm việc, lập tức xoay người rời đi.
Chu Tử Thư sao có thể cho nàng trốn thoát, bộ pháp dưới chân tinh diệu, theo sát bên ngoài Tiếu La Hán trượng này, Tiếu La Hán kia dẫn y đến một chỗ hẻo lánh, liền không một mực chạy trốn, xoay người vận chỉ thành móng vuốt, đến bắt Chu Tử Thư.
Chu Tử Thư thấy nàng chiêu số hung man, thắt lưng cong về phía sau, một cái thiết bản kiều tránh né một trảo này, y một thân công phu, đều ở trên Bạch Y kiếm, quyền cước công phu lại không tinh diệu bằng kiếm pháp, vả lại thân bị đinh thương, nội lực tổn hại lớn, nơi này tuy rằng yên tĩnh, nhưng y không muốn mạo hiểm dùng Bạch Y kiếm, lập tức liền hóa chưởng thành kiếm, cùng Tiếu La Hán này đấu nhau.
Hai người đều nhanh chóng đánh nhanh, trong nháy mắt liền phá hơn mười chiêu, Tiếu La Hán dần dần không địch lại, hai tay từ trong ngực lấy ra hơn mười thanh phi đao hướng Chu Tử Thư ném đi.
Chu Tử Thư thấy trên lưỡi đao của nàng mơ hồ hiện lên sáng bóng cổ quái, biết người trong Độc Hạt làm việc tâm ngoan thủ lạt, ngày đó bị Độc Bồ Tát ám toán, càng là đại nhục kỳ nhục chưa có trong đời, lập tức phi thân tránh đi phi đao trận này.
Nào biết phi đao thuật này chính là tuyệt kỹ của Tiếu La Hán, nàng thấy Chu Tử Thư lui về phía sau, hai tay khẽ giơ lên, lại có hơn mười thanh phi đao bức về phía Chu Tử Thư.
Chu Tử Thư lâm nguy không loạn, hất tay áo dài, hít sâu một hơi, dùng tay áo che lại bàn tay, hai tay khẽ điểm, chính là một chiêu ám hương trôi nổi trong hàn mai kiếm pháp do sư phụ dạy, vốn là muốn dùng trường kiếm ngăn cách ám khí.
Phi đao nhanh, song chưởng của y lại nhanh hơn, vận chưởng như bay, đem phi đao hoặc đánh hoặc vỗ, đều là xảo kình, lấy nhân đạo của mình trị người, lại đem phi đao kia ném ngược về phía Tiếu La Hán.
Tiếu La Hán bất ngờ y lại có bản lĩnh bẩn này, cúi người trốn phi đao kia, thật là chật vật, thấy Chu Tử Thư phi thân lướt gần, tình tri mình không phải địch thủ, cao giọng nói: "Còn không đi ra là muốn ta chết sao?"
Chu Tử Thư theo nàng tới đây, liền biết chắc có mai phục.
Ngoại trừ nữ tử sử độc kia, những người còn lại y cũng không để ở trong lòng, lập tức một ngụm chân khí bảo vệ quanh thân, cẩn thận đề phòn, đã thấy một hồng y nam tử từ trong bụi cây đi ra, người này tướng mạo nói tuấn bất tuấn, nói xấu không xấu, thần sắc thê lương, trên gò má phải có một khối vết bớt lớn bằng bàn tay, sắc làm đỏ thẫm, tựa như một dấu tay máu, thật là âm trầm đáng sợ.
Chu Tử Thư vừa thấy người này, trong lòng liền tức giận mắng.
Ôn Khách Hành lão tôn ngươi, quản không tốt ác quỷ thủ hạ của mình lại đến cùng lão tử khó xử.
Lập tức càng không trả lời, cũng bất chấp rất nhiều rút Bạch Y kéo kiếm hoa, liền hướng hồng y nhân này đâm tới.
Hồng y nhân tránh được một kiếm này của Chu Tử Thư, hai tay khép lại trong tay áo, cũng không ra tay chỉ thấp giọng nói: "Chu điện hạ, Tấn vương Thế tử bệnh nguy kịch, ngài chẳng lẽ thật sự nhẫn tâm vứt bỏ hắn không để ý sao?" Thanh âm khàn khàn, ngược lại giống như cổ họng bị tổn thương.
Chu Tử Thư ngẩn ra: "Ngươi nói cái gì?"
Hồng y nhân kia cười to nói: "Tôn Đỉnh ta tung hoành giang hồ, nhưng còn chưa từng thấy qua người lạnh bạc vô tình như Chu điện hạ, bội phu bội tử, lại cùng ác quỷ đầu tử hôi sữa chưa khô kia lăn lộn một chỗ, buồn cười a buồn cười.
".
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Chu Tử Thư nghe hắn nói như vậy, lập tức thu kiếm thế, lạnh lùng nói: "Ta nói hỉ tang quỷ Tôn Đỉnh là một tên gia hỏa vĩ đại gì đó, ngươi năm xưa ở Linh Châu làm ác nhiều đoan, trốn vào Quỷ cốc, nên vĩnh viễn không được siêu sinh, hiện giờ lại trở thành quyền lực ưng khuyển, đây mới là buồn cười đến mức.
"Hắn thấy Tôn Đỉnh này đối với Ôn Khách Hành ngôn ngữ bất kính, lại cùng Độc Hạt làm một chỗ, liền biết hắn sớm đã phản bội.
Tôn Đỉnh cười to, thanh âm như kiêu minh, cực kỳ chói tai: "Lời này của Chu điện hạ kém cỏi, ở hạ phá môn xuất cốc đã tám năm, hiện giờ vì Bọ Vương dốc sức, nghe lệnh tấn vương, chính là thuận theo thiên thế.
Điện hạ mặc dù phụ lòng bạc hạnh, Vương gia đối với điện hạ lại là triêu tư mộ suy nghĩ, điện hạ vẫn là theo chúng ta trở về Tấn Châu, cũng miễn cho Vương gia ngày ngày lo lắng, lúc nào cũng nhớ thương.
"
Chu Tử Thư thấy lời nói của hắn mỏng manh, trong lòng thầm mắng Hách Liên Dực hồ nháo, cái gì mà cá thối tôm nát đều thu về dưới trướng, không thể thống nhất.
Hắn sớm biết Tôn Đỉnh này từng là ác quỷ, làm sao chịu tin nửa chữ trong miệng hắn, trong lòng muốn quản Tôn Đỉnh này có mưu đồ gì, một kiếm làm thịt, trường kiếm nhẹ nhàng, liền muốn động thủ, Tôn Đỉnh kia lại từ trong ngực lấy ra một vật: "Nếu Chu điện hạ nhận ra vật này, thì đừng động thủ là tốt hơn.
"
Chu Tử Thư ngẩn ra, thấy đôi tay Tôn Đỉnh gầy gò và vàng óng, lòng bàn tay nắm, lại là một cây quạt gấp, mặt sắt thép, trên quạt bắn tung tóe vài giọt máu tươi, có nhiều tổn hại, nhưng rất giống quạt gấp mà Ôn Khách Hành sử dụng hàng ngày, không khỏi ngẩn ra: "Ngươi——"
Tôn Đỉnh kia thu quạt gấp, lạnh lùng nói: "Chu điện hạ, nếu ngươi còn muốn gặp ngươi, thì vẫn là thúc thủ chịu trói.
"
Chu Tử Thư hoàn kiếm quấn quanh thắt lưng, hai tay chắp lưng, lạnh lùng nói: "Nói nhảm ít nói, dẫn ta đi gặp hắn là được.
".