Một góc cung điện rung chuyển,
Từng góc đá hoang tàn trơ trọi giữa bão tuyết, khung cảnh hỗn loạn.
Người hầu chen lấn cố gắng chạy khỏi mùi Phermone tan dần. Cảnh vệ vừa thoát khỏi khí tức chèn ép nghẹn thở của Gỗ huyết long liền mở đường chạy tới.
Galvin đáy mắt rực sáng, cười đến bật tiếng trong lòng.
Quả là trời đã giúp ta. Tên Jan đó không phải là một Alpha bình thường, khí tức rút ra khiến lay chuyển được từng khuôn đá tảng.
Cảm được Sinh khí Alpha của Uri đã thương tổn không nhỏ, liền đẩy chính cha mình về phía hành lang.
- Cha!
- Cha đi trước đi.
- Uri để con lo.
Galvin tiến tới bên cạnh Uri bên giường đá, muốn nâng thân xác Sonu rời khỏi.
Soạt.
Sau lưng. Một nhát dao lạnh lẽo xuyên tới.
Uri không thể tin ngoảnh sang phía chính người em trai của mình.
- Ngươi...
Galvin câu khóe miệng:
- Có trách, thì tự trách ngươi. Lại đi tiếc nuối một tên da^ʍ nô do chính ta gài vào.
- Hai năm trước ta không gϊếŧ được ngươi.
- Nhưng bây giờ thì... vĩnh biệt.
Khậc.
Uri nhìn xuống nơi bụng kia.
Vết đâm thêm sâu. Chuôi dao lút cán xuyên thủng tới trước bụng.
Có đau đớn đấy.
Nhưng lại không đau bằng chính những lời vừa nghe được.
- Ngươi nói gì?
Galvin bóp lấy cằm Uri, căm phẫn ấn sâu thêm chuôi dao.
- Anh trai à anh trai, dựa vào cái gì mà ngươi lại được thừa kế Rai Tộc?
- Dựa vào cái gì mà ta lại bị đuổi tới một nơi hẻo lánh làm dê làm chó?
- Dựa vào cái gì?
Galvin hất tay:
- Alpha mạnh nhất Rai Tộc ư?
- Ta sẽ dùng chính Phermone của mình, Gϊếŧ chết ngươi!
- Để ngay cả khi ngươi chết đều phải nhớ!
Ha ha...
Tiếng cười bật vang một mảnh trộn lẫn vào từng mảnh đá lớn nhỏ sụp xuống khắp phòng.
- Galvin!
- Ngươi có biết vì sao một kẻ như ngươi mãi mãi chỉ có thể quỳ dưới chân ta không?!
Uri từng bước tiến lại. Mùi quế thơm tưởng như đã tan, giờ đây quyện lại thành tầng dày đặc.
Sinh khí của hắn đã bị tổn thương đến như vậy!
Lại chịu một nhát dao găm xuyên người...
Làm sao có thể?!
Galvin siết tay.
Không thể nào...
Tại sao lại không hợp phát được Phermone?
Chống trả yếu ớt, lại chỉ phút chốc đều bị ngấm lấy đảo theo chiều hương quế, giãy dụa.
Galvin sững người.
Uri điên dại.
- Sao? Không thể phát tán Phermone?
- Ha ha ha!
- Galvin!
- Đừng quên ta là ai!
- Bước chân vào chính điện này, thức ăn của ngươi, nước uống của ngươi đều được trộn chung với dược ức chế!
- Chỉ là, ta không ngờ. Ngươi thực có gan phản lại ta!
Galvin muốn buông chạy.
Uri hẹp đôi mày, trở tay. Đường máu xé toang.
Vạt dao rút bật ra từ sau lưng kia phun thành dòng.
Galvin không kịp kêu đến tiếng thứ hai. Ánh dao đỏ nhuộm màu tanh tưởi.
Cổ, đầu đứt đoạn.
Máu nhuốm vạt trời.
======
Uri đến giới hạn, gục người trong từng tiếng kêu hốt hoảng của nhóm cảnh vệ.
Một mảnh mơ màng...
Để mặc cho dãy lâu đài kia sụp đổ.
Chôn vùi đi thân xác người mà ta nghĩ rằng yêu nhất, trân trọng nhất.
Sonu.
Liên kết phá tan rồi.
Định mệnh cuối cùng cũng chỉ là một trò gian trá.
Một tên da^ʍ nô gài vào ư?
Sonu..
Định mệnh của ta!...
Omega mà ta nâng niu,
Định mệnh này... Cũng quá đắng cay đi?
==========
Một thời gian sau.
Khỏi cần phải nhắc lại sự bàng hoàng của toàn bộ lâu đài Lý Tộc ngày hôm ấy.
Cái ngày mà nhận được tin truyền rõ ràng rằng tới đón Jan trở lại, rút cuộc lại nhặt về được hai kẻ đã gần thành bộ xác khô.
Một kẻ trên người còn phủ nguyên chuôi dao.
Một kẻ sinh khí Alpha lại chỉ còn chút hơi thở thoi thóp vẫn cố gắng ôm trọnThế Lân trong lòng.
- -------
Lý Tộc,
Phòng Jan.
Một người hầu hốt hoảng chạy tới, phủ phục dưới chân Thế Lân.
- Xin người mau dời đến dãy chính.
Trái ngược với sự luống cuống vội vã của kẻ hầu kia. Thế Lân vẫn bình thản kéo lại tấm áo choàng trên vai Jan:
- Ngươi xem, rất đẹp.
Jan gượng ép xoay người:
- Chủ nhân, người nên tới xem sao.
Thế Lân cụp đôi mi lại.
- Được. Ngươi cũng theo ta đi.
- ....
Bước chân không nhanh không chậm. Nhịp thở lại thêm buồn hiu hắt.
Đã hơn ba tháng rồi, vết thương trên người đều đã khỏi.
Nhưng nơi tim này lại không sao lành cho được.
Là trong sinh tử nhận ra rằng, một kẻ nhuốm máu tràn người, hôn nhẹ lên đôi mắt ta mà nói rằng.
Thế Lân, ta yêu ngươi
Yêu ngươi.
Nên. Ta không đành lòng mà rời xa bầu trời này nữa, cố hết sức hết sức để gượng dậy thân hình đã tàn tạ gầy úa, gượng dậy một trái tim như đã hứng chịu ngàn mũi dao đã đâm qua kia.
Tưởng, đã chết rồi.
Lại vì một lời nói lúc mê sảng kia của ngươi mà sống.
Ta đã nghĩ rằng ngươi sẽ hiểu được.
Vậy mà ngươi lại đẩy ta càng ngày càng xa.
Jan.
Ta biết phải nói với ngươi thế nào đây?
Những ngày thấm dược lau từng vết máu vỡ nát chưa lành trên người ngươi. Lòng ta đau hơn bất kỳ bất kỳ nỗi đau nào ta từng trải qua.
Ta hỏi ngươi,
Có tin rằng ta không gϊếŧ Sonu không?
Ngươi không trả lời.
Ngươi nói với ta rằng, tại sao ta cần phải hỏi ngươi một điều như thế?
Jan.
Kẻ ta ngỡ rằng ta yêu, chọn không tin ta.
Nhưng ngươi, cho ta sinh mạng của ngươi làm câu trả lời.
Thế Lân vương khóe môi cười.
Bước chân không chút chần chừ bước qua bậu cửa.
Ngẩng mặt lên liền có thể chạm tới ánh mắt đầy day dứt dồn nén kia.
Uri gần như chạy tới, ôm siết lấy người.
- Thế Lân!
- Rút cuộc ngươi cũng chịu gặp ta.
- Ta xin lỗi, ta xin lỗi. Là ta đã sai.
Một mảnh yên lặng.
Thế Kinh thở dài một hơi.
Chủ Tộc Rai chỉ quỳ trước cha mình,
Vậy mà Uri ngay sau khi vừa có thể gượng sức, đã liền tới đây quỳ suốt mấy ngày mấy đêm.
Thế Phương gần như phát điên lên mà đánh cho tàn hơi thậm tệ. Vẫn một mực kia không rời đi.
Tiến tới tiến lui, cũng đã suốt mấy tháng ròng như thế.
- --------
Jan vuốt lên viên ngọc nơi chuôi dao móc, khẽ xoay đầu.
Từng thớ cơ trên người như đau như nhức.
Dẫu đã biết rằng, cuối cùng vẫn phải trả lại người....
Nhưng, ta không đành lòng.
- --------
Thế Lân lùi người dời khỏi vòng tay kia.
- Uri. Ta tha thứ cho người. Nhưng ta sẽ không trở lại Rai Tộc.
- Thế Lân!..
Thế Lân mỉm cười.:
- Ta có thai rồi. Cha của mầm nhỏ. Là Jan.
- ......!!!!
Cả gian phòng bỗng chốc rơi vào im lặng, đặc sếnh đến mức không thở nổi...